Eo Thon Nhỏ
Chương 24 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Editor: Trà Đá.
Đường Nhân giả vờ như không thấy, ánh mắt tỏ vẻ lơ là.
Thấy cô như vậy, Lục Trì cũng thả lỏng một chút, khẽ lắc lắc đầu,
Mùa thu, trời trở tối hơi sớm.
Mua được rất nhiều sách tham khảo, rất nặng, Đường Nhân cũng thử xách qua, ngược lại Lục Trì không tỏ vẻ khó chịu, thoạt nhìn trông có vẻ nhẹ.
Chờ một lúc lâu, xe cũng chưa tới. Có khả năng là chuyến xe trước đã đi qua rồi, còn chuyến sau thì còn lâu mới tới.
Hiện tại ở chỗ này cũng không có ai, đèn xanh đèn đỏ ở phía trước, xe cộ đều ngừng ở bên kia, cho nên bên này khá tối.
Cũng may không lâu sau đó, đèn đường cũng được bật sáng.
Xe bus cũng chưa tới, Lục Trì nhíu mày, nhìn quanh một vòng, đột nhiên mở miệng nói: “Gọi… Gọi xe.”
“Được, nghe lời cậu.” Đường Nhân đáp.
Hơn nữa cô vốn không thích ngồi xe bus, chẳng qua là muốn hai người ở bên nhau lâu một chút, nhưng bây giờ cũng không khác biệt lắm.
Xe taxi cũng không ngừng ở chỗ này, chỉ có thể đi về phía trước một lúc.
Đường Nhân đi phía sau Lục Trì, trên tay cầm ly trà sữa màu hồng mua lúc nãy, tán gẫu câu được câu không: “Lục Trì, cậu thấy tớ xinh đẹp không?”
“…”
Đang khi nói chuyện, hai người đã đi đến gần ngã tư đường, đúng lúc hai người vừa tới, thì xe cộ dừng lại chờ đèn đỏ.
Lục Trì bước ra một bước, kết quả quay đầu lại nhìn thì thấy Đường Nhân còn đang đứng ở đằng kia uống trà sữa.
Anh cũng không muốn chậm trễ, cho nên bước vội lại gần cô, nắm lấy cổ tay cô, thừa dịp xe chưa chạy, kéo cô sang kia đường.
Trời sinh cơ thể Đường Nhân khá lạnh, quanh năm suốt tháng đều mát lạnh.
Vào mùa hè, khi tất cả mọi người đều xuất mồ hôi mẹ mồ hôi con vì nóng, thì cơ thể cô xuất mồ hôi rất ít, ngược lại làn da rất mát mẻ.
Cô vừa mới kéo tay áo lên một chút, thì cũng vừa lúc Lục Trì chạm đến phần da thịt cổ tay bị lộ ra, anh lập tức cảm thấy kinh hãi, băng nhiệt đụng nhau hết sức rõ ràng.
Đường Nhân cũng không biết được suy nghĩ của anh, lắc lắc tay, cười nói: “Không nghĩ tới lần đầu tiên nắm tay nhau là như thế này đây.”
“…”
Lục Trì thật sự chưa bao giờ gặp qua một người có da mặt dày như cô.
Nhìn bộ dáng nghẹn họng của anh, Đường Nhân bật cười, tiếng cười giòn tan giống như tiếng chuông gió đụng vào nhau.
Một tay cô cầm ly trà sữa mút mút, cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào.
~
“Sao chẳng ai chịu tin tớ thế nhỉ?” Vu Xuân là người bị giết đầu tiên, “Chị Nhân, chị là người dân sao?”
Đường Nhân mỉm cười.
Tô Khả Tây khoanh tay: “Dạng người như cậu thật sự khiến tớ thấy sợ đấy.”
Tô Khả Tây chơi nhiều như vậy, nói dối cũng không ít, đến phiên Đường Nhân thì thật sự rất khó nắm bắt, không chừng có thể bị giết chết.
Chơi được một nửa, Đường Nhân lập tức liếc ra ngoài thấy Lục Trì đang đi ngang qua phía này, vừa đúng lúc đến lượt cô nói, cô thuận miệng đọc ra một cái tên.
Bên kia còn chưa trả lời, Đường Nhân đã nhìn ra ngoài gọi to: “Lục Trì.”
Lục Trì yên lặng liếc nhìn cô một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Đường Nhân duỗi tay chống lên thành cửa sổ, xòe bài ra cho anh xem: “Biết thân phận của tớ là gì không?”
“Hả?”
Vu Xuân lén ngước đầu ra xem, á, là nhà tiên tri.
“Nó có tác dụng rất tốt.” Đường Nhân ngửa đầu, cười tươi khiến ngũ quan trên khuôn mặt trở nên xinh đẹp, “Có khả năng kiểm tra và tiên đoán, sau đó thì…”
Cô kéo dài âm cuối.
Cuối cùng Lục Trì cũng động một cái, nghiêng người, từ trên cao nhìn xuống cô, xem cô có thể nói ra lời hoa mỹ nào đây, cái cằm tinh xảo của cô cực kỳ bắt mắt.
Ánh mắt Đường Nhân rơi trên môi anh, mỏng manh, lại có chút hồng hồng.
Cô đột nhiên có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
“Sau đó thì… Thì sao?” Rốt cuộc Lục Trì không nhịn được mở miệng hỏi.
Đường Nhân hoàn hồn, cười cười, miệng lúc mở lúc đóng, lời nói ra nghe có chút nghiêm túc.
“Đương nhiên là…. Tiên đoán được cậu thuộc về tớ rồi.”
Các bạn học cầm bài ngồi ở xung quanh, lỗ tai đã sớm dựng đứng lên hết, nghe được câu này, trong nháy mắt lập tức nhìn về phía Lục Trì.
Hôm nay lại đổi kiểu tán tỉnh.
Từ sau lần trước, bọn họ thường xuyên thấy Đường Nhân trêu chọc Lục Trì, hết lần này tới lần khác, đến cùng thì mọi chuyện phát triển đến mức nào cũng không ai rõ, cũng không ai dám hỏi, nhưng mọi chuyện chắc chắn không đơn giản.
Nghe xong lời này khiến tất cả bọn họ cảm thấy buồn nôn.
Bọn họ chuyển hướng tập trung trên người Lục Trì, tò mò không biết anh có phản ứng gì, lại chỉ thấy mặt anh không đổi sắc, xoay người rời đi.
Ngược lại Đường Nhân cười ha hả.
Hôm nay hai tai cũng rất đỏ.