Eo Thon Nhỏ

Chương 29 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Đường Nhân vội vàng tiến tới tách hai người ra.



Ngược lại Vương Tử Diễm lại càng thêm điên cuồng, kéo Lục Trì về phía mình, trong miệng liên tục nói những câu nghe không hiểu nổi.



Xem ra bà ta chỉ đấm đá lung tung, dường như không còn thần thức?



Chờ đến khi bà ta tung ra một động tác, Đường Nhân thiếu chút nữa là hít một ngụm khí lạnh, tay mắt lanh lẹ, trực tiếp đẩy Lục Trì ra, che chắn trước mặt anh, bị va chạm cho nên phát ra tiếng kêu đau đớn.



Mẹ anh điên cuồng lên nên sức lực cũng không nhỏ, cứ chăm chăm đánh vào người Đường Nhân.



Không nghĩ tới Vương Tử Diễm lại bị bất tỉnh.



Đường Nhân không nghĩ kết quả lại như thế này, cô duỗi tay lay lay Vương Tử Diễm, quả thật là bị bất tỉnh, không có một chút phản ứng nào, tóc dài cũng loạn.



Lục Trì ôm lấy mẹ anh, nói: “Cậu… Cậu mặc kệ đi.”



Đường Nhân trừng anh: “Cậu là người của tớ, sao tớ có thể mặc kệ được?”



Lục Trì: “…”



Đường Nhân không một chút thẹn thùng, phủi phủi quần áo đứng lên: “Phải đến bệnh viện thôi, cũng may bệnh viện ở gần đây.”



Vừa vặn đối diện trường tư nhân Gia Thủy mới xây dựng một bệnh viện loại ba, từ chỗ bọn họ đứng có thể thấy tên bệnh viện, hiện tại không có chỗ nào tốt hơn chỗ đó.



“Ừ.” Lục Trì cúi đầu đáp lại.



Hiện tại mẹ anh đã hoàn toàn bất tỉnh, nhưng nhìn chung vẫn rất bất an.



Lục Trì cõng mẹ anh lên.



Đường Nhân cũng vừa may có mang theo điện thoại di động bên người, cô lập tức bấm 120.



“Đau… Đau không?”



Đường Nhân nghi hoặc, cô thu di động lại ngẩng đầu lên thì phát hiện ra Lục Trì đang nhìn cô chằm chằm.



Lục Trì thấy cô không có phản ứng, lại hỏi một lần nữa.



Đường Nhân nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn anh lắc lắc đầu.



Hai người đi ra cổng.



“Hai đứa muốn đi đâu?” Bảo vệ kêu lên.



Buổi tối không thể để học sinh ra khỏi trường, lỡ như có chuyện gì không may xảy ra thì mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu ông ta, trước kia không phải là không có chuyện phát sinh.



Trước kia ông ta xem tin tức, trên báo chí nói có trường nội trú nọ cho học sinh ra ngoài vào buổi tối, sau đó bị xe đụng, cha mẹ tới nhà trường làm nháo nhào một phen.



Làm bảo vệ trước cổng trường không thể để cho chuyện này xảy ra.



Đường Nhân chỉ chỉ phía đối diện: “Chúng cháu muốn đến bệnh viện.”


Đường Nhân cau mày, co người lại.



Thấy cô không tỉnh lại, Lục Trì thầm thở phào nhẹ nhõm, cởi áo khoác ra đắp lên người cô.



Rồi sau đó cẩn thận bế cô lên, động tác vô cùng nhẹ nhàng.



Đường Nhân cũng không tỉnh lại, chỉ hơi nhíu mày, Lục Trì đứng yên không dám động đậy.



Y tá vừa đúng lúc đi từ phòng bệnh nhân ra, thấy bộ dạng này của anh, muốn đi qua giúp đỡ.



Chưa đợi y tá đi lại, Lục Trì đã lắc lắc đầu, rõ ràng không cần cô ta giúp đỡ, nên đành phải đứng đó xem.



Đường Nhân cử động một chút nhưng vẫn không tỉnh lại, ngược lại lại tìm được tư thế thoải mái ngả vào trong lòng Lục Trì, sau đó dãn lông mày tiếp tục ngủ.



Lục Trì thở hắt ra một hơi.



Anh còn sợ cô sẽ tỉnh lại. Cũng may cô ngủ rất sâu.



Cửa phòng bệnh chưa đóng, Lục Trì nghiêng người, rón rén đi tận vào giường trong cùng.



Y tá đứng ngoài cửa không đi, nhìn chằm chằm hai người trong phòng bệnh.



Tuổi cô ta cũng không lớn lắm, lúc đầu nhìn qua cũng cảm thấy rất bình thường, nhưng sau khi chứng kiến một loạt hành động diễn ra thì xem ra cũng không bình thường, chàng trai rất trân trọng cô gái.



Không muốn đánh thức cô gái, động tác lại còn rất nhẹ nhàng.



Mặc dù trên mặt thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng không ngờ lại là người rất tỉ mỉ, khiến cho cô ta rất có cảm tình.



Bây giờ còn có chàng trai nào có tâm như thế? Cô ta lắc đầu rời đi.







Trong phòng bệnh chỉ bật một ngọn đèn, càng đi vào bên trong càng tối. Hai giường ở bên trong đều trống không.



Lục Trì chậm rãi đi đến cái giường thứ hai, cúi người cẩn thận đặt Đường Nhân xuống, rất sợ đánh thức cô. Sau khi thấy cô vẫn còn say giấc, anh kéo chăn lên đắp cho cô, cúi người chỉnh lại tư thế cho cô.



Đường Nhân đột nhiên duỗi tay vòng qua cổ anh, kéo anh xuống.



Bình thường sức lực của cô không nhỏ, Lục Trì bị kéo xuống bất ngờ, thiếu chút nữa là đè lên người cô, cũng may anh phản xạ nhanh lẹ chống tay trên giường mới không bị ngã.



Lục Trì mở to mắt, không dám cử động, giờ phút này khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau một gang tay, một mùi thơm như có như không bay vào mũi anh.



Ở khoảng cách gần nên cái gì cũng nhìn thấy rất rõ.



Đường Nhân có làn da rất đẹp, lông tơ trên mặt rất nhỏ, không có một chút mụn, bóng loáng giống như trứng gà lột, sắc môi màu hồng anh đào, ướt át mê người.



Lục Trì đột nhiên nhắm mắt lại.



Đường Nhân nửa ngày không có động tĩnh gì, anh mới vươn tay muốn lấy tay cô ra.



Nhưng khi anh vừa động phải làn da mịn màng bàn tay cô, thì nghe thấy cô thì thầm một câu.



“Lục Trì, đã hôn tớ rồi thì là người của tớ.”