Eo Thon Nhỏ
Chương 30 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Editor: Trà Đá.
Tim Lục Trì như ngừng đập một chút.
Anh còn nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, kèm theo tiếng lầm bầm.
Đường Nhân lúc ngủ rất khác với lúc bình thường, vẻ mặt sinh động hoạt bát ban ngày bây giờ trở nên yên tĩnh, lại có một sức quyến rũ rất đặc biệt.
Đợi một lúc lâu, Lục Trì không thấy phản ứng tiếp theo.
Đường Nhân hoàn toàn không có động tác tiếp theo, chỉ tiếp tục ngủ, nhẹ nhàng thu tay về rồi trở mình, đưa lưng về phía anh, lộ ra mái tóc đen dài.
Hoàn toàn là nói mớ.
Lục Trì từ từ đứng thẳng dậy, đứng ở bên cạnh giường nhìn người đang ngủ, gò má trắng nõn bị đầu tóc rối bời ngăn cản một chút, như ẩn như hiện.
Một lúc lâu sau, anh tự tay nhéo nhéo lỗ tai mình, một luồn khí lành lạnh yếu ớt từ đầu ngón tay truyền đến.
Anh có chút vụng trộm nhìn Đường Nhân, trong lòng thở phảo một cái, may là cô ngủ say không biết gì, nếu không chỉ sợ lại muốn trêu chọc anh rồi.
Lục Trì thu hồi tầm mắt, dịch dịch chăn lại, lúc này mới nhớ ra phải ra ngoài lấy nước, nên vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Không nghĩ tới lúc đi lấy nước lại chạm mặt phải y tá kia.
Cô y tá này đang phải trực đêm, có chút buồn ngủ, còn đang che miệng ngáp dài ngáp ngắn. Nhìn thấy anh đến, nói: “Lại gặp cậu nữa, cậu còn đang đi học hả?”
“Vâng.” Lục Trì cúi đầu trả lời.
“Lần sau không nên để con gái ngủ bên ngoài như vậy nhé, nguy hiểm.” Cô ý tá đi ra khỏi phòng tắm trước, không nhịn được mở miệng nhắc nhở lần nữa.
Bước chân Lục Trì dừng lại, gật đầu với cô ta.
Sau khi quay trở lại phòng bệnh thì cho Vương Tử Diễm uống nước, nhưng anh cũng không buồn ngủ, ngồi ở bên giường đờ đẫn.
Lục Trì không ngừng đưa mắt nhìn về phía chiếc giường trong cùng, đôi mắt có vẻ u ám.
Lúc đó anh muốn cô đi về, vì ở bên này không cần thiết, hơn nữa cũng không muốn cô trễ nãi việc học, một mình anh bị ảnh hưởng là đủ rồi.
Thật không ngờ Đường Nhân hoàn toàn không nghe lời anh.
Nhớ lại hình ảnh Đường Nhân ngủ gà ngủ gật trên ghế hành lang bệnh viện, Lục Trì mím chặt môi.
~
Lúc Đường Nhân tỉnh lại thì trời đã sáng.
Lúc này người con trai kia mới đứng thẳng lên được, xoay người lại thấy người đứng trước mặt cao hơn một cái đầu đang lạnh lùng nhìn hắn ta, mặt anh không chút thay đổi, sinh ra một khí thế khó hiểu.
Hắn ta không kìm được lui về phía sau, đụng vào cái bàn lảo đảo, sau đó vội vàng đứng lên: “Bọn mày chờ mà coi!”
Nói xong rồi lập tức bỏ chạy.
Đường Nhân bĩu môi, Lục Trì vừa vặn xoay người lại thì thấy bộ mặt này của cô, cô phát hiện anh đang nhìn mình thì lập tức le lưỡi cười hì hì.
Lục Trì không quan tâm, quay trở về chỗ ngồi.
Chưa được bao lâu, Đường Nhân lại nghe thấy động tĩnh từ bàn gần đó.
Cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy trên bàn có vài lon bia, Đường Nhân thấy cô gái kia đang uống bia, mặc dù lon bia không lớn, nhưng hết lon này đến lon khác thì cũng quá nhiều rồi.
Sau khi uống được vài ngụm lại tiếp tục khóc, khóc xong lại tiếp tục uống, nhìn rất hỗn loạn.
Lục Trì xoay đầu cô lại, thấp giọng nói: “Đừng… Đừng nhìn nữa.”
Đường Nhân nhìn thẳng vào mắt anh, đáp: “Được, không nhìn nữa.”
Trong lúc bọn họ đang ăn thịt nướng thì cô gái khóc sưng mắt ở bàn gần đó đi đến trước bàn Đường Nhân, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Đường Nhân mỉm cười: “Không cần cảm ơn.”
Nếu không phải hôm nay tâm tình cô đang vui vẻ, thì đừng mong hắn ta có thể chạy thoát.
Trong mắt cô gái kia còn ươn ướt, ánh đèn ban đêm chiếu vào khiến hai mắt trở nên long lanh.
Cô gái vụng trộm liên tục liếc nhìn người con trai mang kính lạnh lùng ngồi đối diện, giật giật khóe miệng, nhẹ nhàng nói: “Dù sao cũng cảm ơn. Chúc hai người hạnh phúc.”
Nói xong, lập tức xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
Đường Nhân cũng bị bất ngờ, cô không nghĩ tới câu nói cuối cùng của cô gái kia là như vậy, mặc dù cô ta cười không nổi nhưng cũng cố gắng cười chúc phúc.
Cô quay đầu lại nhìn thấy Lục Trì đang ngẩn người, khua khua tay, tiến lại gần nói: “Thấy chưa, người đi đường còn biết cậu là của tớ đấy.”
Lục Trì còn chưa kịp nói, Đường Nhân lại mở miệng: “Nếu cậu không đối xử tốt với tớ, thì tớ sẽ… Tớ sẽ…”
Nghẹn nửa ngày, cuối cùng cô vuốt vuốt mái tóc, giọng nói thì thào: “Tớ sẽ trói cậu lại trên giường.”
Ai bảo bộ dáng của anh quá đẹp mắt làm chi.
Lục Trì: “…”