Eo Thon Nhỏ
Chương 31 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Editor: Trà Đá.
Đường Nhân cũng không quan tâm nhiều đến sự tình của mẹ Lục Trì.
Đầu tiên là với thân phận của cô thì cũng không thể quản được, hơn nữa cô cảm thấy mẹ Lục Trì có ấn tượng không tốt về cô, khả năng là vì nguyên nhân cô xông vào ngăn cản hai mẹ con họ.
Vả lại đó là chuyện trong nhà người ta, cô có quản thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Ngày thứ hai đến lớp, Lâm Nhữ hỏi vài câu, sau đó bỏ qua cho cô, sau đó cô cũng biết được là cô giáo Lâm làm đơn xin phép cho cô.
Vào tiết tự học buổi tối, Đường Vưu Vi đến lớp cô.
Đường Nhân nhõng nhẽo: “Ba, ba không yên tâm về con sao.”
“Ta là ba con nên đương nhiên phải lo lắng cho con rồi.” Đường Vưu Vi trừng mắt, “Con xem lại con đi, đừng để ba và giáo viên chủ nhiệm cứ nhắc nhở con mãi như vậy.”
“Nhưng mà con thích cậu ấy.” Đường Nhân kéo kéo cánh tay ông, “Lục Trì đáng yêu như vậy, con rất thích, ba nhất định cũng sẽ thích cho mà coi.”
Đường Vưu Vi: “…”
Đường Nhân lại nói thêm: “Cho nên ba đừng quản nhiều quá, thành tích của con nhất định không hạ, mà con cũng không làm ảnh hưởng đến người khác.”
Đường Vưu Vi định phản bác, nhưng lại nghe thấy giọng nói của con gái: “Từ khi thích Lục Trì thì con có động lực học hành hơn nè, so ra thì tốt hơn nhiều so với việc ra ngoài đánh nhau phải không ba?”
“…”
Đường Vưu Vi suy nghĩ một lúc, hình như cũng có tốt hơn một chút. Ít ra không cần lo lắng về vấn đề an toàn, có trời mới biết vì chuyện con gái hay ra ngoài đánh nhau mà khiến tóc ông rụng không biết bao nhiêu mà lần.
Không hiểu tại sao ông ta hiền lành như vậy lại có đứa con gái thích đánh nhau, nhất định là lỗi ở Tưởng Thu Hoan, cái gì mà phải đi học võ thuật để khỏe để phòng thân, cứ như bây giờ có phải tốt hơn không.
Đường Nhân vỗ vỗ bụng ông, thấp giọng nói: “Ba, con biết có chừng mực mà.”
Đường Vưu Vi xoa xoa đầu cô rồi rời đi.
Cuối cùng cũng dỗ được ba mình, Đường Nhân cười cười, duỗi lưng một cái rồi quay trở lại phòng học.
…
“A, Lục Trì, sao cậu lại đi từ phía kia?” Lộc Dã hỏi.
Lục Trì nhớ lại chuyện vừa rồi anh lên cầu thang không cẩn thận nghe được màn hội thoại kia, hai tai giật giật, lấy lý do: “Đi… Đi nhầm.”
Lộc Dã: “…”
Cầu thang ở ngay bên cạnh lớp tự nhiên, còn Lục Trì lại đi từ phía cầu thang xa lắc đầu bên kia, học ở đây hơn nửa học kỳ rồi còn đi nhầm sao?
~
Giờ tự học buổi tối kết thúc lúc 10 giờ 40, nhưng không ít học sinh còn ở lại trong lớp, giành giật từng giây từng phút.
Lớp 14 chỉ còn nhiều nhất mười người ở lại trong lớp.
“Ai da, chắc chút nữa sẽ có rất nhiều người đội mưa về đây.” Tô Khả Tây nói.
Tất cả mọi người đang hỏi xung quanh xem ai mang theo ô, sau đó xin đi nhờ ô về ký túc xá, dù sao cũng đều ở chung một chỗ.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, mọi người vội vàng tràn ra ngoài.
Đường Nhân đi cuối cùng với Tô Khả Tây, di chuyển chậm chạp.
“Cái đó…”
Tô Khả Tây vừa quay đầu thì thấy một cảnh tượng không dám tin, cô ta dụi mắt, chần chừ kéo tay áo Đường Nhân.
Hai người bọn cô vừa đi xuống tới chỗ rẽ lầu một, từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy tình hình phía dưới.
Trời mưa cực kỳ lớn, khiến mọi thứ xung quanh trông mơ hồ.
Lục Trì đứng ở trên hành lang đối diện, trông thấy trời mưa nên bước chân có chút chần chừ, trên khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ bực dọc.
Đường Nhân ném sách cho Tô Khả Tây: “Mang về giúp tớ.”
Nói xong, cô cầm lấy ô của mình sải bước chạy ra ngoài.
Chưa đợi cô chạy đến bên cạnh, Lục Trì đã chạy ra khỏi hành lang, toàn thân dầm mưa được mấy giây đã ướt đẫm, quần áo dính sát vào người.
Vóc dáng anh cao, bước chân rất lớn, lại chạy gấp, Đường Nhân cầm ô chạy theo phía sau không kịp anh.
Mắt sắp thấy anh chạy xa, Đường Nhân gọi to: “Lục Trì.”
Giữa trời mưa lớn, Lục Trì xoay người, mượn màn mưa mơ hồ nhìn cô.
Đường Nhân vội vàng chạy tới, cô thấp hơn anh một cái đầu, cũng chỉ có thể giơ cao ô lên, bất mãn nói: “Mưa to như vậy sao cậu không đi nhờ ô chung với bạn học?”
Cằm Lục Trì bạnh ra, từng giọt mưa đọng trên tóc, rơi xuống, cả khuôn mặt bị ướt mờ hơi nước, dâng lên một không khí mờ ám xung quanh.
Tóc đen bị nước bện thành từng sợi, che ở trên trán, làm nổi bật lên làn da trắng bạch của anh, tự dưng có một chút quyến rũ.
Nước mưa theo cổ anh rơi vào trong quần áo anh, yết hầu anh khẽ nhúc nhích.
Thực sắc tính dã*
Đường Nhân nuốt một ngụm nước bọt.
Cái này giống như một mĩ nam đang tắm, không ngờ Lục Trì bị ướt mưa lại có bộ dáng này, vẫn một mực không lấy mắt kính xuống.
Lục Trì quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô.
Đường Nhân định nói cái gì đó, thì cái ô trong tay cô bị anh lấy qua, trên đỉnh đầu rơi xuống giọng nói trầm khàn: “Đi.”
“Ừ đi.” Cô bừng tỉnh.
*Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.