Eo Thon Nhỏ

Chương 32 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Đối với bộ dáng vội vàng của Đường Nhân, thì Lục Trì lại xem như không có gì.



Vóc dáng Lục Trì cao, rất thích hợp cầm ô, Đường Nhân ngoan ngoãn đi bên cạnh anh.



Đường Nhân nói: “Cậu không mang theo ô, sao không qua hỏi tớ, tớ có mang theo ô nè!”



Lục Trì nghĩ thầm, anh làm sao biết được cô có mang theo ô chứ.



Đường Nhân còn nói: “Ô của tớ cũng chính là ô của cậu.”



Những hạt mưa tiếp tục rơi trên mặt ô, phát ra tiếng lộp độp, áp đảo hết những tiếng ồn ào xung quanh.



Nhưng Lục Trì vẫn nghe rõ lời nói của Đường Nhân.



~



Cách căn tin một đoạn, bọn họ mới phát hiện ra đường đi đã bị ngập.



Học sinh có mang ô hay không mang ô cũng trực tiếp đi qua vũng nước, nước mưa đã ngập đến mắt cá chân, một màu vẩn đục không chịu nổi.



“Trời ơi, qua kiểu gì đây?”



“Hôm nay chắc khỏi ăn quá.”



“Hôm nay siêu thị nhỏ cũng không mở cửa, trong này lại ngập nước như vầy, chẳng lẽ phải đi qua sao ta?”



Bây giờ đang là mùa đông, lội nước chắc chắn rất lạnh, hầu như mọi người không biết phải làm sao, nhưng lại không thể không ăn, rối rắm lao xao một đoàn.



Chuyện này khiến không ít người tụ tập xung quanh.



Có vài tiếng kêu rên vang vọng ở phía trước.



Lục Trì và Đường Nhân cũng dừng lại ở bên kia không nhúc nhích.



Đường Nhân cúi đầu nhìn đôi giày đi tuyết của mình, hôm nay lại là giày cổ thấp, nước ngập tới mắt cá chân, chắc chắn nước sẽ vào trong giày nếu lội qua nước.



Cô khẽ thở dài.



Cô ghét nhất cảm giác giày bị thấm nước, dính dính lạnh lạnh, cực kỳ khó chịu.



Lục Trì cũng cúi đầu, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào đôi giày của cô.



Một lúc lâu sau, anh mở miệng hỏi: “Ở ký túc xá có… Có đồ ăn vặt không?”



“Hôm qua mới ăn hết.” Đường Nhân khổ sở lắc lắc đầu, hôm qua cô và Tô Khả Tây đã lấy ra ăn hết.



Trong ánh mắt Lục Trì lộ ra một tia bất đắc dĩ.



Đang khi nói chuyện lại có vài người trực tiếp lội qua nước, đứng trên bậc thang la oai oái, cởi giày ra vắt nước, mùa đông đi giày bông lại còn lội nước nên nước thấm đầy vào giầy.



Đường Nhân lại thở dài, kéo kéo anh: “Chúng ta cũng lội qua đi.”




Lục Trì chớp chớp mắt, không nhìn cô: “Không.” 



Đường Nhân phát hiện, từ nãy đến giờ Lục Trì không nhìn cô, thậm chí còn nhắm mắt lại.



Anh rõ ràng là không muốn ai nhìn thấy.



Nhưng anh có đôi mắt đẹp như vậy, tại sao phải giấu đi, Đường Nhân có chút không hiểu.



Cô cân nhắc một chút, lại mở miệng hỏi tiếp về vấn đề nhạy cảm: “Lục Trì, sao cậu lại đeo kính?”







Ký ức được anh cất giấu sâu trong lòng lại xuất hiện lên một lần nữa.



“A, Lục Trì là con gái!”



“Không đúng không đúng, là con gái, con gái! Ha ha ha!”



“Mau lột quần nó ra, nhất định là giả trai để chơi chung với bọn mình, không biết xấu hổ mà!”



Năm đó lớp năm, sau khi tan học có vài học sinh tụ tập nơi một góc phòng học.



Từ trong khe hở có thể thấy một cậu bé xinh trai đang bị một đám người vây quanh, trong hốc mắt đầy nước mắt, khóc lóc nói: “Không… Không được…”



“Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!” Bọn họ làm mặt quỷ, duỗi tay túm lấy quần áo cậu bé, “Có đúng mày là con gái không, tại sao phải giả trai?”







“Đều là con nít, đùa giỡn thôi mà, sao lại nghiêm trọng như vậy, Dương Dương nhà tôi chỉ là hơi nghịch ngợm một tí, đúng không Dương Dương?”



“Cô giáo, cô xem lại đứa bé đó có chọc mấy bé trai này trước hay không, nếu không thì mắc gì mấy đứa nhỏ lại vây xung quanh, tôi nghi mọi chuyện là do cậu bé đó gây ra!”



“Cô giáo Lý, con trẻ không hiểu chuyện, xin lỗi nhau là được rồi.”







Lời nói đứt quãng kết hợp thành vài bức ảnh rời rạc.



Đường Nhân dường như có thể hiểu cảm giác bất lực của Lục Trì khi đó, cộng thêm sắc mặt của những người khác, khiến cô hận không thể có mặt ngay tại lúc đó.



“Tớ… Tớ đi đây.” Lục Trì nói.



“Lục Trì.” Đường Nhân đột nhiên lên tiếng.



Cô nâng cằm anh lên, sau đó dùng hai tay ôm lấy mặt anh, nghiêm túc nói: “Cậu nên biết là do trời sinh cậu trông rất đẹp trai, những người khác không có ai đẹp trai bằng cậu.”



“Bọn họ chỉ đang ghen tỵ với cậu thôi.” Cô nói.



Lục Trì mở mắt, đối mắt với Đường Nhân xuyên qua tròng kính.



Đôi mắt của Đường Nhân sáng long lanh giống như những vì sao.