Eo Thon Nhỏ

Chương 38 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Âm nhạc tập thể dục vẫn chưa kết thúc.



Các bạn học trong lớp đều nghiêm túc tập thể dục, dù sao cũng là ngày đầu tiên ở lớp học mới, nên ai cũng cực kỳ nhiệt tình.



Giống như đầu học kỳ mới, ai cũng quyết tâm phải học tập thật giỏi, động lực mười phần.



Lục Trì quay đầu, không thèm nhìn cô nữa.



Đường Nhân lại nghiêng đầu giả vờ tập thể dục, quang minh chính đại nhìn anh.



Lục Trì có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực giống như thiên thạch của cô, dường như đang quan sát anh từ đầu đến chân, như đang muốn ăn tươi nuốt sống anh.



Anh cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.



Cũng may mắn là bài hát tập thể dục vừa kết thúc, tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên tiết tiếp theo tiến vào lớp phá vỡ bầu không khí giữa hai người.



Giáo viên vật lý vẫn là thầy giáo vật lý lớp tự nhiên, là Vương Hiểu Phong, Đường Nhân coi như cũng có biết, lần trước xấu hổ không biết chui vào đâu.



Tất cả đều do Lục Trì.



Cô lại trừng mắt với anh.



Lục Trì không rõ chuyện gì, ngược lại mở tập bài thi ra.



Vương Hiểu Phong nhìn quanh lớp một lần, thấy Lục Trì và Đường Nhân ngồi cùng bàn cũng không thấy bất ngờ lắm.



Thầy giáo nhịn cười: “Hôm nay chúng ta sẽ sửa bài thi tỉnh lần trước, bắt đầu từ câu một.”



Đường Nhân lật bài thi ra, lần này cô làm bài khá tốt, chỉ có bài cuối cùng cô giải sai.



So với trước kia thì tốt hơn rất nhiều.



Lần này đề thi dựa trên đề thi vào đại học của năm trước, cho nên những bài toán hình đều là những bài mới, tất cả đều là những kiến thức đã học qua.



Đường Nhân cũng không hẳn là thích môn vật lý.



Trước kia lớp cô được một giáo viên vật lý có tính cách không tốt giảng dạy, cô hầu như đều ngủ trên lớp, khi đó điểm số môn vật lý cũng cực kỳ tệ.



Về sau đổi thành thầy giáo Trương, tính cách thầy ấy khiến cô rất thích, cô lập tức coi trọng môn vật lý, tập trung học tập lấy lại những kiến thức cơ bản môn vật lý.



Đường Nhân vụng trộm liếc Lục Trì ở bên cạnh, quả nhiên là điểm tối đa.



Lần này Lục Trì đứng nhất toàn tỉnh, có thể nói anh chỉ bị thấp điểm môn ngữ văn, nhưng so với những người khác mà nói thì điểm số đó vẫn rất cao.



Ít nhất cô chỉ bị mất nhiều điểm ở phần đọc hiểu, mấy ngày trước cô đã bị giáo viên ngữ văn lớp 14 nói nửa ngày.



Bài kiểm tra của Lục Trì rất sạch sẽ.



Vương Hiểu Phong đứng trên bục giảng giải bài thi, học sinh phía dưới cũng nghiêm túc lắng nghe, hiện tại không tập trung nghe giải bài thì sẽ không còn cơ hội khác.



Đường Nhân nghiêng đầu lén nhìn Lục Trì.



Lục Trì cũng đột nhiên nghiêng đầu sang phía cô.



Hai người mặt đối mặt.



Đường Nhân ban đầu là sửng sốt, rồi sau đó nháy nháy mắt.



Môi Lục Trì khẽ nhúc nhích, hình dáng miệng phát âm rõ ràng “Nghe giảng bài”.



Thấy bộ dáng nghe giảng bài cực kỳ nghiêm túc của anh, Đường Nhân thật sự muốn trêu anh, nhưng bây giờ đang trong giờ học, chỉ có thể nhịn xuống.



Một lát sau, cô duỗi tay ra lấy bài thi của anh.



Lục Trì: “…”



Đường Nhân ném bài thi của mình qua cho anh, quang minh chính đại cầm lấy bài thi của anh.



Lục Trì thầm thở dài trong lòng, mở bài thi của cô ra, chữ viết xinh đẹp thật sự trái ngược với tính cách của cô.
“Đi đường vòng thì có gì đâu.” Trương Mai ở một bên phụ họa, “Tớ còn thấy tay ai đó nhét vào trong túi áo của ai đó nữa kìa, ghê gớm lắm.”



Hai người kẻ tung người hứng.



Đêm nay Đường Nhân không về cùng với Tô Khả Tây, nên Tô Khả Tây đi cùng Trương Mai, đúng lúc đi đường vòng thấy hai người bọn họ ở phía trước.



Ban đầu thì bọn họ cũng không để ý lắm, lúc sau Tô Khả Tây nhận ra.



Dù sao thì phía đường vòng chỉ nhận được chút ánh sáng hắt vào từ đèn đường ở bên ngoài, cho nên hơi tối, Đường Nhân lại trùm kín mít, từ đầu đến chân chỉ toàn một màu đen, nhìn thoáng qua cũng không nhận ra được.



Nhưng sau khi thấy Lục Trì cầm tay Đường Nhân nhét vào trong túi áo ấm của anh một cách tự nhiên, tròng mắt Tô Khả Tây xém chút nữa rớt ra ngoài.



Cô ta và Lục Vũ cũng chưa bao giờ làm chuyện như vậy.



Lúc trước, khi cô ta theo đuổi Lục Vũ, thì nhiều nhất cũng chỉ nói mấy lời yêu đương, đâu có cái kiểu này, không ngờ Lục Trì và Lục Vũ bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng bên trong lại hừng hực như thế.



Các cô chỉ biết Lục Trì lạnh lùng trầm lặng.



Theo như những gì lớp tự nhiên nói, thì trong mắt Lục Trì chỉ có sách vở.



Lúc đầu Đường Nhân khua chiêng gõ trống tuyên bố theo đuổi Lục Trì, thì vẻ mặt của anh cũng không bao giờ thay đổi, tất cả mọi người chỉ cảm thấy anh thật sự quá lạnh lùng.



Lớp 14 còn lén lút cá cược với nhau: Cuối cùng thì Đường Nhân có thể theo đuổi Lục Trì thành công trước khi tốt nghiệp hay không?



Tô Khả Tây vì ủng hộ người nhà, cho nên hào phóng đặt cược Đường Nhân nhất định thành công. 



Bây giờ nhìn lại, Tô Khả Tây chắc chắn thắng cược.



Đường Nhân không để ý đến bọn họ nữa, đi múc nước.







Hiện tại cuối cấp, mặc dù vừa tắt đèn thì cũng có hội thức đêm nói chuyện phiếm, nhưng số lần cũng ít, chỉ có một hai giường bật đèn nhỏ đọc sách.



Sau khi tắt đèn, Đường Nhân nằm ở trên giường, không ngủ được.



Một lát sau, cô lấy điện thoại di động ra, hôm nay đến lớp quên mang theo, cho nên bây giờ vẫn còn đầy pin.



Trường học không cho phép sử dụng đồ điện tử, mà trong di động cũng không có gì chơi, chỉ dùng di động lướt mạng.



Đường Nhân dạo một vòng Weibo, nhìn đồng hồ cũng sắp mười hai giờ rồi, cô thở dài, trượt tay nhấn vào Wechat.



Cô dừng lại, nhấn vào tên Lục Trì. Khung chat hiện ra vẫn là đoạn nói chuyện lúc hẹn nhau ra ngoài mua sách, sau đó bọn họ cũng không tán gẫu nhiều.



Đường Nhân nhớ lại cảnh tượng tối hôm đó bị anh trai cô phát hiện, nhịn không được cười cười.



Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, cô duỗi tay gõ gõ lên di động, nửa ngày gởi đi một chuỗi chữ cái.



Đường Đường Đường: xwnnmjw.



Cô cũng hiểu tại sao mình lại gởi đi hàng ký tự này.



Đường Nhân đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cô nhét di động xuống dưới gối, Lục Trì chắc chắn không mang theo di động, mặc dù biết vậy, nhưng cô vẫn muốn gởi đi.



Vậy mà lại có cái suy nghĩ hy vọng anh trả lời.



Nhưng cô biết rõ Lục Trì không mang theo di động.



Hơn nữa, cho dù có anh có mang theo di động, thì cũng không thể hiểu nổi hàng ký tự cô gởi.



Không biết qua bao lâu, điện thoại di động dưới gối rung lên một cái.



Đường Nhân đột nhiên ngây người, cô duỗi tay lấy di động ra, là tin nhắn trả lời từ Lục Trì.



Trong nháy mắt cô hiểu được ý tứ trong tin nhắn của anh, nhịn không được lăn lộn trên giường.



Anh trả lời…



Lục Lục Lục: rnsy.