Eo Thon Nhỏ
Chương 39 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Editor: Trà Đá.
Bởi vì cô lăn lộn, cho nên giường cũng phát ra tiếng động nho nhỏ.
Ký túc xá yên tĩnh trở lại, bạn cùng phòng cũng đã tắt đèn đọc sách, chỉ còn ánh sáng yếu ớt phát ra từ giường cô.
Đường Nhân dừng lại ở sát mép giường, không hề cử động.
"Ừ nếu cậu muốn".
Cô nhai kỹ bốn chữ này, trong lòng như có lửa đốt, buổi tối tay cô nhét ở trong túi áo của anh thật sự rất ấm áp.
Mọi chuyện giống như đã được châm lửa.
Cô thật sự trúng độc của Lục Trì, nhớ hoài không thể quên.
Cơn buồn ngủ trước đó đã biến mất hoàn toàn, bây giờ chỉ còn lại kích động, tim đập có chút nhanh.
Cô nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Trì.
Toàn bộ trường tự nhân Gia Thủy, kể cả Tô Khả Tây đều cho rằng cô gặp tiếng sét ái tình với Lục Trì ở văn phòng, nhưng không có ai biết rằng đó là lần thứ hai cô gặp anh.
Lần gặp nhau trong văn phòng không phải là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên cô gặp Lục Trì là ở Nhất Trung.
Đầu mùa hè năm ngoái, trong tỉnh có tổ chức cuộc thi Olympic toán học, bởi vì cũng chẳng phải thi đấu chính thức, chỉ mang tính chất thi thử, cho nên cuối cùng chọn Nhất Trung làm nơi tổ chức thi đấu.
Kiểu thi Olympic này chẳng có bao nhiêu người tham gia, học sinh thi đấu đến từ trường tư nhân Gia Thủy cũng không nhiều lắm, Đường Nhân đi thi là do hiệu trưởng Đường tự động đăng ký.
Cuộc thi diễn ra ở hội trường Nhất Trung.
Nhất Trung được xây dựng lâu đời, cho nên hội trường cũng không được tân tiến như trường tư nhân Gia Thủy, Đường Nhân có chút chê bai, chỗ ngồi thi coi như cũng tạm ổn.
Thi Olympic đối với Đường Nhân không khó.
Vào lúc cô đang hoàn thành bài toán cuối cùng, thì đã có người đứng lên nộp bài thi, cô ngẩng đầu lên chỉ kịp thấy bóng lưng cao gầy của đối phương.
Gầy, cao gầy.
Lúc đi ra, cô không thấy người kia đâu nữa.
Lần thi Olympic này hội tụ nhiều học sinh đến từ nhiều trường khác nhau, cũng không giới hạn, nên cô hoàn toàn không biết người cao gầy kia đến từ trường nào.
Cho đến đầu tháng mười, cô gặp lại anh một lần nữa.
~
Một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Đường Nhân đã khẽ ngâm nga, thoải mái nhanh nhẹn làm mọi việc.
Tô Khả Tây thu dọn xong đồ đạc thấy bộ dáng Đường Nhân như muốn bay lên, bĩu môi: “Tối hôm qua nằm mơ thấy gì hả? Mơ thấy Trì Trì nhà cậu đúng không?”
Đường Nhân liếc cô ta: “Ngược lại mới đúng.”
“Lục Trì mơ thấy cậu á? Sao có thể được.”
Ánh mắt của anh nhìn người bên cạnh mấy giây, sau đó dời mắt đi, nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
Đường Minh cũng không ngờ rằng anh lại lạnh nhạt đến như vậy. Dù sao cũng đã từng ngồi cùng bàn mấy tháng, tình nghĩa vứt đâu hết rồi.
Giáo viên vào lớp, Đường Minh mới nhớ ra mình không mang theo đề thi.
Anh ta thấy Đường Nhân và Lộc Dã đang nói chuyện say sưa, cũng không tiện quấy rầy, vừa đúng lúc bài thi của Đường Nhân ở trên bàn, thuận tay mở ra.
Không thể không nói, xem bài thi của Đường Nhân thật sự rất đã mắt.
Chữ viết sạch sẽ đẹp mắt không thể so sánh chữ viết như cua bò của anh ta được, bài thi này đặt trong tủ triển lãm cũng được đi.
Trong lúc Đường Minh còn đang cảm thán, thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bàn tay túm lấy bài thi.
“Á á cậu làm gì vậy?” Đường Minh tay mắt lanh lẹ ngăn chặn, “Tớ còn muốn đọc một tí, đừng có lấy đi mà.”
Lục Trì bực bội, trực tiếp ném bài thi của mình qua.
Đường Minh: “…”
Cái này có phải rảnh rỗi sinh nông nổi không? Tại sao lại đổi bài thi?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng anh ta vẫn đưa bài thi của Đường Nhân cho Lục Trì, còn lén lút liếc nhìn mấy lần, cảm thấy hôm nay Lục Trì đúng là rảnh rỗi mà.
…
Cho tới trưa, Đường Nhân vẫn ngồi ở vị trí của Đường Minh, ngay phía trước Lục Trì.
Tiết cuối cùng trước khi tan học, Đường Minh cầm lấy đề dựa sát gần Lục Trì: “Học giỏi, chỉ tớ bài này đi, tớ không hiểu chỗ này.”
Mặt mày Lục Trì đăm chiêu, quay quay cây bút cầm trên tay.
Đường Minh cho rằng Lục Trì không nghe thấy, nên lặp lại một lần nữa.
Đã không nhận được câu trả lời, lại còn nghe thấy người ngồi bên cạnh lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu: “Vì sao Đường Nhân lại đổi chỗ ngồi?”
Đường Minh mặt không biến sắc nhìn hai người phía trước, ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “À thì… Đường Nhân muốn nói chuyện với Lộc Dã, nên bọn tớ đổi chỗ ngồi.”
Lời anh ta nói là sự thật.
Cho đến khi tan học, Đường Minh mới nhớ ra, anh ta trả lời câu hỏi của Lục Trì, nhưng Lục Trì lại không giúp anh giải đề.
Đến giờ ăn trưa, học sinh trong phòng học nhanh chóng đi ra ngoài.
Đường Nhân ở lại trong lớp không đi.
Cho đến khi trong phòng học chỉ còn vài người, cô mới đứng dậy quay lại chỗ mình ngồi, đứng bên cạnh bàn, từ trên cao nhìn xuống Lục Trì.
Cuối cùng cô dùng tay đập lên bàn anh một cái, ngăn chặn Lục Trì đang làm đề, trực tiếp mở miệng: “Tối hôm qua cậu nói là cậu mơ thấy tớ, cậu mơ thấy cái gì?”
Lục Trì quay đầu đi, có chút mất tự nhiên.
Thấy bộ dạng này của anh, ngược lại Đường nhân có chút chắc chắn, nhớ lại những gì Lộc Dã nói, cô cúi người xuống nghiêng người về phía anh.
Cô tiến sát đến bên tai Lục Trì, chép chép đầu lưỡi, sau đó mới thấp giọng nói: “Lục Trì, có phải tối hôm qua… Cậu mộng xuân đúng không?”