Eo Thon Nhỏ

Chương 4 :

Ngày đăng: 02:26 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Nắm tay……. Lục Trì để ý đến chi tiết đó.



Anh căng thẳng hít sâu một hơi, quyết định không để ý tới nữa.



Chờ đến khi Lục Trì đi mất, cuối cùng Đường Nhân không nhịn được cười to,

tiếng cười nhẹ nhàng khoan khoái khiến hai nam sinh đứng trong nhà vệ

sinh nam không dám ra ngoài.



Đối với chuyện bên Nhị Trung, cô phỏng đoán anh đã nghe được gì ở bên trong.



Đúng lúc này có một nam sinh từ phòng học bên kia đi lại đây, Đường Nhân vẫy vẫy tay: “Vào trong xem một chút, bên trong có ai.”



Nam sinh kia không hiểu, nhưng vẫn nghe lời đi vào.



Đường Nhân nâng nâng cái cằm.



Một lúc sau, nam sinh kia chạy ra, kinh hoàng nói: “Chị Nhân, bên trong có

một thằng rất bỉ ổi, sau khi nhìn thấy em còn dùng ánh mắt đó nhìn em!”



“Ánh mắt nào?”



“Chính là kiểu ánh mắt này!”



Đường Nhân hít sâu một cái, quái dị liếc nam sinh kia một cái: “Cảm ơn.”



Vài phút sau, nam sinh kia ở bên ngoài không nghe được động tĩnh gì hết,

lại không thể kìm nén được lòng hiếu kỳ, len lén đi tới.



Nam sinh kia còn chưa động vào cánh cửa, thì đã thấy Đường Nhân đi ra ngoài.



Xem ra có vẻ như không có chuyện gì, nam sinh kia nghĩ thầm.



Chờ Đường Nhân đi rồi, cậu ta lập tức đẩy cửa đi vào, phát hiện ra nam sinh bỉ ổi kia nằm trên đất rên rỉ đau đớn, lại nhìn sang phía khác mà không dám nhìn thẳng mặt.



Chị đại Gia Thủy, quả nhiên không giống người thường.



~



Vừa mới thi xong, ký túc xá ngập tràn tiếng la hét chói tai.



Sắc trời đã tối, không ít người phóng túng hết mới trở về, rồi sau đó mới

nhận sách vở, sách vở cấp ba rất nhiều, cho nên việc sắp xếp cũng rất ồn ào.



Tô Khả Tây hất tay, móc ra cái mặt nạ: “Đám Nhị Trung kia

cũng to gan nhỉ, cũng may chưa bị cậu nhấn vào bồn cầu, nói chuyện mắc

ói.”



Không nghĩ đến ở trong trường học vẫn còn có người thông đồng với Nhị Trung.



“Nghỉ hè rảnh rỗi quá mà.” Đường Nhân thong thả ung dung, mở túi khoai tây chiên ra.
cho gọn gàng. Tô Khả Tây, sao đồng phục cua em lại đen nhất khối vậy

hả?”



Tô Khả Tây bĩu môi: “Hôm qua em đi đào than đá cùng với ba ạ.”



“Sao em không nói mình đi đào mỏ vàng luôn đi?”



“Thầy à, chúng ta làm gì có mỏ vàng ạ!”



Thầy phụ trách bị bí, học sinh đứng xung quanh đã thấy nhưng không dám lên tiếng.



Thầy ấy trở lại đứng bên cạnh sân khấu, hai người phát biểu đã xong, vì

không muốn để cho học sinh giỏi bị lúng túng, nên có vài tiếng vỗ tay

thưa thớt vang lên.



Micro lại lần nữa rơi vào trong tay thầy phụ

trách, tất cả học sinh đều cảm thấy buồn chán, chờ thầy phụ trách tuyên

bố kết thúc.



Đường Nhân đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó khẽ rủ mắt xuống, cảm xúc thất vọng hiếm thấy.



Tô Khả Tây nhịn không được nói: “Nói nghe nè, tớ nghĩ cậu nên nhào tới hôn cậu ta một cái, bắt hắn chịu trách nhiệm. Cậu ta không chịu thì đánh

cậu ta cho tới khi nào chịu nhân trách nhiệm thì thôi. Có câu nói, đánh

là thương mắng là yêu, không đánh không thương không mắng sao yêu.”



Cô ta cười ha ha.



Đường Nhân nhìn cô ta: “Sao hôm nay tự dưng ăn nói như người điên vậy?”



Tô Khả Tây lạnh nhạt nói: “Á à, có bản lĩnh thì cắn tớ đi.”



“Xin lỗi, tớ không ăn shit!”



“Cút!”



Một lát sau, vẫn là Tô Khả Tây chủ động bu lại: “Cô em à, đừng nói chị đây

không thương em, vì chị đây rộng lượng nói cho cô em biết, nhìn lên trên đi.”



Đường Nhân đang cực kỳ buồn bực bứt rứt, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lên.



Lục Trì đang đứng bên cạnh thầy phụ trách.



Lần này anh mặc đồng phục, cực kỳ sáng chói, hiện ra vẻ yếu ớt, phối hợp

với dáng người cao gầy. Mái tóc đen dưới ánh mặt trời tinh xảo giống như những gì cô nhìn thấy ngày hôm qua vậy.



Cho dù đồng phục giống

nhau, nhưng ở Lục Trì lại toát ra một hương vị cấm dục. Mặc kệ đứng ở

phía trên, anh nhất định sẽ căng thẳng muốn chết.



Thật khiến cho miệng lưỡi cô có cảm giác tươi mới. Một lần lại một lần nữa, cô như ở trong trạng thái bị trúng độc.