Eo Thon Nhỏ
Chương 5 :
Ngày đăng: 02:26 19/04/20
Trên sân khấu trước sân thể dục, thầy phụ trách tùy ý nói vài lời.
Ánh mắt Đường Nhân vẫn đang dán chặt vào người bên cạnh.
“…. Mời em Lục Trì lên phát biểu, mọi người cho một tràng pháo tay!”
Nhờ câu nói kia mà Đường Nhân choàng tỉnh, cô lập tức vỗ tay.
Tô Khả Tây đứng phía trước nghe được tiếng vỗ tay, cô ta quay đầu lại châm chọc: “Cậu làm gì vậy, tự dưng đi vỗ tay là thế nào?”
Lại một người khác mở miệng: “Tình yêu của chị Nhân nảy mầm rồi.”
Đường Nhân không để ý đến mọi người xung quanh, chỉ chăm chú chuẩn bị lắng
nghe. Chỉ là không nghĩ anh vừa mở miệng, thì cô lại có cảm giác rất kỳ
lạ.
Một Lục Trì nói chuyện lắp bắp, vậy mà khi đọc bài phát biểu
lại rất nghiêm túc, cực kỳ rành mạch. Có lẽ đây chính là trường hợp đặc
biệt, thật sự không nghĩ Lục Trì lại có kỹ năng này.
Lục Trì say mê đọc bài phát biểu, giọng nói mát lạnh mang thêm vài phần ngọt ngào.
Liên tục liên tục rót vào lòng cô như muốn tràn ra ngoài rồi.
~
Bài phát biểu kết thúc, cuối cùng Đường Nhân cũng hoàn hồn.
Tô Khả Tây thật sự là không chịu nổi thần sắc bộ dáng này của Đường Nhân:
“Lục Trì như vậy mà cũng khiến cho cậu thần hồn điên đảo á hả? Tớ không
nhìn ra được chỗ nào quyến rũ luôn á?”
Muốn lại gần, nhưng khoảng cách lại xa, nhưng cũng không phải đến nước này.
Đường Nhân đá hòn đá nhỏ trên sân thể dục.
Mặt mày cúi xuống, lông mi dài cũng rủ theo, trong chốc lát vụt sáng.
Tô Khả Tây còn chuẩn bị nói gì đó, chỉ nghe thấy giọng nói của Đường Nhân: “Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, tự dưng trong lòng tớ cảm thấy ngọt ngào
lắm.”
“Ọe… Cậu đừng có nói mấy lời buồn nôn như vậy nữa được không hả?”
“Không được.”
Tô Khả Tây còn chưa kịp đáp lại, thì đã thấy Đường Nhân đột nhiên chạy về
phía trước, xen lẫn trong hàng ngũ, thẳng tiến đến hàng đầu tiên.
Đúng lúc thầy phụ trách lại đứng chỗ đó, thấy cô chạy đến, hỏi: “Chuyện gì? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Đường Nhân cười đến mức sáng rực: “Em muốn lên phát biểu.”
Sắc mặt thầy phụ trách có chút quái dị, cái lần cô lên phát biểu “Không có
gì để nói” cũng đã đủ khiến thầy ấy phải tối sầm mặt mũi rồi, bây giờ
lại tính lên bày trò gì đây?
“Đường Nhân à, em có chắc chắn lần này lên phát biểu nghiêm túc không đó?” Trong lòng thầy phụ trách đầy mong đợi, hỏi.
Đường Nhân nhìn chằm chằm Lục Trì đang đi về phía hàng ngũ của lớp tự nhiên,
Mặc dù giọng nói của bọn họ cực kỳ
nhỏ, nhưng trên thực tế lại truyền ra phía sau rất rõ ràng, Đường Nhân
không giận, mà chỉ cười nhẹ.
Lục Trì trong nháy mắt có chút bức bách, cố làm ra vẻ lạnh nhạt nhìn bài thi.
Thật lâu sau đó, cuối cùng Đường Nhân nhìn không được: “Bài này chỉ là một
tổ hợp công thức bình thường, cậu nhìn được hai phút rồi đó……”
Cô còn chưa dứt lời, trên bục giảng đã truyền đến một giọng khác: “…Đường Nhân? Sao em lại ở đây, lại còn ngồi ở đó nữa?”
Nghe vậy, cả lớp lập tức quay đầu lại, mọi con mắt đều chăm chú nhìn về phía cuối lớp, tâm tình của mọi người như muốn bay ra ngoài.
Đường
Nhân ngoan ngoãn đứng lên, phát hiện ra thầy giáo này nhìn có chút quen
mắt, lại giống như chưa từng thấy qua. Trong mắt cô, mọi thứ cô cảm thấy nhạt mắt đều giống nhau.
Có vài giáo viên lớp tự nhiên không ở
trong phòng giáo viên, mà là có văn phòng riêng ở trên lầu cao, trước
giờ Đường Nhân không đi lên trên, nên chỉ thấy qua vài giáo viên.
Thầy giáo nghi ngờ nói: “Thầy nhớ tiết này đâu có lớp nào nghỉ đâu? Sao em
lại ở đây giờ này?” Mặc dù thành tích tốt, nhưng cũng không được trốn
tiết.
Ánh mắt cô nhìn về phía Lục Trì, bài thi số học cộng với
hình vẽ đập vào mắt, sau đó lập tức mở miệng: “Thưa thầy, em ngưỡng mộ
tiết toán do thầy đứng lớp đã lâu, nên hôm nay đến đây dự thính ạ.”
Trong phòng học lập tức im phăng phắt.
Có nam sinh nhịn không được đập bàn một cái, cuối cùng phì cười. Có một
thì sẽ có hai, không khí trong phòng học lập tức trở nên kỳ lạ.
Ban cán sự lớp cầm bài thi, mới vừa đi tới trước mặt Lục Trì.
Bài thi trong tay phát cũng không được, không phát cũng không xong, cả người thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương.
Đường Nhân nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy thần sắc của bọn họ có chút quái dị.
Thầy giáo đứng trên bục giảng cũng nhịn cười không được, nói: “Thật sao? Em
thật sự thích lớp toán thầy dạy như vậy sao, thật là vinh hạnh cho thầy
quá.”
Thầy giáo đứng ở phía trên, nghĩ thầm trước kia không nhận
ra lớp 14 lại có học sinh hài hước như Đường Nhân, chả trách giáo viên
chủ nhiệm lớp suốt ngày nâng đỡ.
Đường Nhân nghiêng đầu: “Lục Trì.”
Lục Trì ngưng bút, do dự mở miệng: “Là tiết vật…. Vật lý.”
Đường Nhân: “…”
Tiết vật lý mắc mớ gì cậu ta phải ngồi học công thức toán học?
Tốt lắm, quả nhiên tươi mát thoát tục không làm ra vẻ.