Eo Thon Nhỏ

Chương 6 :

Ngày đăng: 02:26 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Khóe miệng Đường Nhân khẽ giật giật, sắc mặt không đổi, lại mở miệng một lần nữa: “Nếu thầy dạy môn vật lý thì càng tốt, em ở lại đây nghe giảng một chút.”



Lần này cả lớp không nhịn được thật, đồng loạt cười rộ lên.



“Yên lặng.”



Nói xong, đến bản thân thầy giáo cũng không nhịn được cười: “Thầy cũng biết thầy giáo Trương. Em ngồi xuống trước đã, dù sao cả hai lớp đều nói về

bài thi, cũng không có gì khác biệt.”



Giáo viên vật lý lớp 14 họ Trương.



Lộc Dã ở bên cạnh cười nghiêng cười ngả: “Lần đầu tiên phát hiện ra da mặt

Đường Nhân dày đến vậy đó, thật sự là dọa chết người mà!”



Nam

sinh ngồi cùng bàn trả lời: “Cậu không biết hả, thành tích của Đường

Nhân môn nào cũng giỏi, chỉ có vật lý là kém nhất, ha ha ha!”



Lộc Dã trợn mắt: “Sao không biết được, lần trước còn nghe giáo viên vật lý

nói là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thiếu chút nữa là bí mật thiên vị cho Đường Nhân rồi.”



Thành tích các môn còn lại của Đường

Nhân cực kỳ tốt, chỉ riêng bị môn vật lý kéo lại, mặc dù vẫn vững vàng

chiếm vị trí thứ nhất toàn trường, nhưng nếu như điểm môn vật lý cao lên được một chút, thì chắc chắn sẽ đứng vị trí khá cao trong bảng tổng sắp của thành phố.



Mỗi ngôi trường đều mơ ước có học sinh giỏi nhất

thành phố, giỏi nhất tỉnh. Trường tư nhân Gia Thủy cũng còn thiếu mỗi

cái danh đó mà thôi, nên Đường Nhân chính là học trò được các thầy cô kỳ vọng nhất.



Bây giờ thì lại kỳ vọng nhiều vào Lục Trì.



Không khí trong phòng học cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.



Đường Nhân ngồi xuống, chọc chọc người bên cạnh: “Lương tâm cậu không cắn rứt sao?”



Người bên cạnh không trả lời, cô lại tiếp tục hỏi: “Lục Trì, có phải cậu cố ý đúng không?”



Qua một lúc, Lục Trì ũ rũ trả lời: “Không…. Không có.”



“Chắc chắn cậu cố ý rồi.”



“Không….. Không có mà.”



Đường Nhân bật cười, sau đó phản pháo: “Rõ ràng mới vừa rồi cậu còn ôm sách

vật lý, sao tự dưng lại đổi thành bài thi toán học, cậu nói như vậy có

phải cố ý hay không.”



“…. Thôi được rồi.”



“Nhìn xem, cậu thừa nhận rồi đó!”



Giọng nói trong trẻo của Đường Nhân phảng phất như tiếng chim sẻ hót lanh lảnh, Lục Trì nhịn không được vụng trộm nhìn sang.


Lộc Dã đứng ở bên cạnh trừng mắt, lẩm bẩm nói: “Mẹ nó tớ không nhìn lầm chứ?”



“Cậu không có nhìn lầm đâu, Lục Trì cởi áo đồng phục ra rồi đưa cho Đường Nhân! Vì sao vậy?”



“Ngốc hả, đương nhiên là cấu kết với nhau làm chuyện xấu rồi!”



“Đợi chút…….. Cái này có câu thành ngữ phải nói như thế nào nhỉ?”



“Điểm ngữ văn của tớ chỉ cao hơn cậu hai phẩy thôi.”



“Cao hơn có hai phẩy mà nhai đi nhai lại mãi, làm như cậu giỏi lắm ý.”



Phần lớn học sinh trong lớp đều ra ngoài đi vệ sinh, còn dư lại vài học sinh ở trong lớp đọc sách, cũng không có bao nhiêu người để ý đến tình huống ở phía cửa sau này.



Đường Nhân đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu.



Hai tay Lục Trì xuyên qua cái eo thon nhỏ của cô, giống như đang đứng ôm cô từ phía sau vậy, ngón tay thon dài đan xen vài cái, đã có thể thắt nút

xong hai cái tay áo lại với nhau.



Cái eo của cô chợt nhỏ lại hơn, không còn ẩn mình trong cái áo đồng phục rộng rãi nữa, mà hiện ra một

cái vòng eo nhỏ nhắn mềm mại.



Mà bây giờ đang ở trong lòng bàn tay của anh.



Anh vừa muốn tưởng tượng lại vừa không muốn nghĩ đến.



Lục Trì dường như bị điện giật rút mạnh hai tay về phía sau, sau đó lui về sau một bước.



Đường Nhân nhìn nút thắt trước bụng cô, đột nhiên xoay người, nhìn thẳng vào anh.



Lục Trì cúi thấp đầu, giọng nói lắp bắp khàn đặc: “Đừng…. Đừng cởi ra.”



Lời nói này còn có ý nghĩa rất khác. Sau khi Đường Nhân nghe xong thì cực kỳ sảng khoái, cô hứng thú hỏi lại: “Vì sao?”



Lục Trì ngẩng đầu nhìn cô.



Ánh mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô, sau đó lại dời ánh mắt xuống cánh môi đỏ hồng của cô.



Sau đó, anh lại dời tầm mắt qua chỗ khác.



Đường Nhân không nhận được câu trả lời của anh, mắt kính trên sóng mũi anh

lúc này che kín hết thần sắc của anh khiến cô nhìn không thấu.



Lúc đó, cô thật sự muốn tháo cặp kính đó ra khỏi khuôn mặt anh.



Lục Trì không nói một lời, chỉ quay lại chỗ ngồi của mình, Đường Nhân dõi

theo bóng lưng của anh, lòng bàn tay siết chặt, nhếch nhếch môi cười.



Cô cân nhắc mấy giây, tay đặt lên trên áo đồng phục của anh, nở một nụ cười nhẹ, rời khỏi lớp tự nhiên.



Nhất định là anh đang xấu hổ rồi.