Eo Thon Nhỏ

Chương 7 :

Ngày đăng: 02:26 19/04/20


Editor: Trà Đá



Chờ Đường Nhân đi rồi, Lộc Dã không thể chờ được nữa chạy đến bên cạnh Lục Trì: “Người anh em à.”



“Hả?”



“Người anh em không biết rõ con người Đường Nhân rồi, bình thường cũng không

đặc biệt thích thứ gì hết, vậy mà anh thấy cậu ấy thích người anh em

nhất đấy.”



Lục Trì không hiểu hỏi: “Chẳng lẽ tớ là đồ…. đồ vật sao?”



Lộc Dã bị câu hỏi này của anh làm cho nghẹn họng lại: “Tớ nói sai rồi. Mấy

người học giỏi thật là, ý tớ là Đường Nhân thật sự thích cậu đó.”



Những người có chỉ số thông minh cao đều có tư duy kỳ lạ như thế sao?



Lục Trì rủ mắt xuống, không nhìn lại Lộc Dã.



Lộc Dã gõ gõ bàn, hiếu kỳ nói: “Mà sao lúc nãy cậu lại cởi áo đồng phục ra

đưa cho Đường Nhân vậy? Lỡ như hội học sinh đi kiểm tra, cậu bị bắt thì

chẳng phải sẽ bị trừ điểm sao.”



Mặc dù cả lớp không bị ảnh hưởng, nhưng học sinh nào bị trừ nhiều điểm quá thì tiền lương của giáo viên

chủ nhiệm sẽ bị ảnh hưởng, cho nên bình thường thì giáo viên chủ nhiệm

sẽ phạt đứng hoặc là quét dọn vệ sinh.



“Lộc Dã, nhường một chút.” Một giọng nói khác đột nhiên xuất hiện.



Lộc Dã ngẩng đầu: “A, Triệu đại tiểu thư cũng muốn ngồi nữa hả?”



Triệu Như Băng đứng ở hành lang, không mặc áo đồng phục, chỉ có áo sơ mi trắng tay ngắn, lộ ra bên ngoài là cánh tay trắng mịn.



Lộc Dã cũng không ưa thích Triệu Như Băng. Cô ta là bạn cùng lớp với cậu ta năm cấp một, cùng trường năm cấp hai, hiện tại lại học chung cấp ba.



Bình thường cô ta rất khó chịu với mọi người, cực kỳ nhàm chán, cũng cái

kiểu không đếm xỉa đến người khác nhưng lại hoàn toàn khác với Đường

Nhân, đáy lòng cô ta thật sự xem thường người khác.



“Làm sao đây, tớ đến trước mà.” Lộc Dã không đếm xỉa đến cô ta: “Triệu đại tiểu thư ngồi chỗ khác đi.”



Triệu Như Băng khẽ trừng to mắt: “Cậu!”



Không biết sao Lộc Dã lại không muốn nhường, một chút cũng không nể nang con

gái, Triệu Như Băng chỉ có thể ngồi ở trước mặt bọn họ.



Triệu Như Băng mở bài thi ra, lật đến đề bài cần hỏi.



Vào lúc Lục Trì vừa chuyển đến là cô ta đã chú ý tới anh rồi, một học sinh

rất cố gắng, dáng vẻ thanh tú, cô ta bỗng chốc có tình cảm với cậu nam

sinh mặc áo sơ mi trắng này.



Mặc dù mới tới một hai ngày, nhưng

cô ta lại không tức giận khi thấy thành tích của Lục Trì cao hơn mình,

thấy tên của Lục Trì đứng trên tên mình, cô ta còn có chút hưng phấn

không nói nên lời.



“Lục Trì, thầy giáo vật lý nói cậu được điểm
Đường Nhân giơ bài thi lên trên cửa sổ: “Đề này tại sao lại có đáp số như vậy, tớ nghĩ tớ đã làm đúng mà.”



Cô thuận tay giơ bài thi của mình lên bên cạnh.



Chỉ là hỏi về bài thi…. Lục Trì bình tĩnh lại, nhìn bài thi mấy giây, giơ

tay ra chỉ, đàng hoàng giải thích: “Công thức thứ ba…. Ba bị sai…. Sai

rồi.”



Đường Nhân nghiêm túc lắng nghe anh nói xong, cực kỳ kiên nhẫn.



Lục Trì có chút ngượng ngùng. Trước kia nhiều người nghe anh nói được mấy

chữ đã cắt ngang, hoặc trực tiếp không muốn nghe nữa. Dần dần, anh trở

nên không thích nói chuyện nữa.



“Rõ ràng là đúng.”



“…Cậu…. Không được chen…. Chen miệng vào.” Lục Trì lớn gan.



Sau khi nói xong câu đó, anh lập tức giật mình, sắc mặt anh đột nhiên trở nên trắng bệch như màu sơn tường.



Đường Nhân bị giật mình bởi phản ứng của anh, giọng nói trở nên động viên:

“Cậu nói tiếp đi, tớ không cắt ngang nữa, không sao đâu.”



Lục Trì ngập ngừng mấy giây, con mắt sau tròng kính khẽ trợn tròn, có chút ngượng ngùng, hết sức vì cô mà giảng giải.



Tiếng bước chân trên hành lang, tiếng nói chuyện tựa như cũng biến thành một khung cảnh mơ hồ.



Đường Nhân nhéo nhéo lỗ tai, giọng nói Lục Trì mát lạnh trầm thấp, trong lòng cô tựa như có tiếng mưa rơi.



Nhìn thấy cô thất thần, Lục Trì nghiêng người nhỏ giọng hỏi: “Cậu…. Cậu có đang nghe…. Nghe không?”



Đường Nhân hoàn hồn: “Tớ không cẩn thận nên dùng sai rồi, chứ thật ra tớ cũng thông minh lắm đấy.”



“…”



Triệu Như Băng ra ngoài mua nước, quay người lại thì thấy Lục Trì đang đứng ở bên của sổ lớp 14. Sắc mặt của cô ta không biến sắc làm bộ đi qua chỗ

đó, nghe được màn đối thoại không lớn không nhỏ.



“Lục Trì, có phải cậu đã tính toán hết rồi đúng không?”



“Cái… Cái gì?”



“Nếu không thì sao cậu lại xuất hiện bên cửa sổ đúng lúc như vậy, chẳng lẽ không phải cố ý sao?”



“…”



Đường Nhân dùng tay chống trên cửa sổ, hơn nữa lại để ý thấy Triệu Như Băng

đứng ở sát vách đang nhìn chằm chằm về phía này, nhướn mày với cô.



Triệu Như Băng nghiêng đầu, cầm lấy chai nước rời đi.



Đường Nhân nhếch môi, ánh mắt trở lại trên người nam sinh đẹp trai trước mặt: “Giảng bài cho tớ có cảm giác tuyệt lắm phải không?”



“…Không có… Không có.” Lục Trì lắp bắp thanh minh.



“Gạt người, hai tai cậu đỏ hết lên rồi kìa.”