Eo Thon Nhỏ
Chương 41 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Editor: Trà Đá.
Đường Nhân nói câu đó cũng không thấy Lục Trì phản bác gì.
Dù sao cô cũng đã đạt được mục đích.
Cô không thích cái kiểu tạm xử lý, với cô hoặc là dùng bạo lực hoặc là nói rõ ràng, còn không thì trực tiếp kết thúc.
Mặc dù bây giờ mối quan hệ của cô và Lục Trì vẫn chỉ là bạn học, nhưng cô muốn phát triển mối quan hệ này thân thiết hơn, còn về sau trở thành dạng gì thì không biết trước.
Cho nên sau khi Lộc Dã gọi cô về thì cô cũng đồng ý.
Hiện tại đã nói rõ ràng được với Lục Trì thì tâm tình trở nên tốt hơn.
Bây giờ đã bắt đầu nghỉ đông, nếu không có lý do để gặp mặt thì chỉ sợ anh cũng không bước ra khỏi nhà.
Cô suy nghĩ quả thật không sai.
Vào kỳ nghỉ đông, mặc cho cô ra sức kiếm cớ lý do để gặp anh, thì cũng bị Lục Trì lấy lý do ở nhà học bài để cự tuyệt.
Dù cô có mời gọi thế nào cũng không được.
Cũng may là sinh nhật Tô Khả Tây gần cuối năm.
Mới sáng sớm, Tô Khả Tây đã gọi điện thoại cho Đường Nhân: “Ngày mai là sinh nhật cuối cùng của thời cấp ba rồi, ngày mai ở nhà tớ chơi trước, sau đó đi ra ngoài hát karaoke.”
Đường Nhân nói: “Nhà cậu á? Tính mời bao nhiêu người?”
Đầu bên kia điện thoại yên lặng trong chốc lát.
Nhà cô và nhà Tô Khả Tây gần nhau, hai người lại chơi thân với nhau nên Đường Nhân biết rõ ba của Tô Khả Tây là thị trưởng, còn mẹ Tô Khả Tây là trưởng phòng, trong lớp rất ít người biết về điều này.
“Dù sao ba mẹ tớ cũng không làm gì.” Tô Khả Tây nói, “Nếu không thì mời vài người thôi được không?”
Tuy rằng không làm gì, nhưng lắm thầy nhiều ma, hơn nữa ông ngoại Tô Khả Tây là chủ công ty bất động sản, căn nhà đó chính là của hồi môn của mẹ Tô Khả Tây.
Lúc Tô Khả Tây học tiểu học thì mẹ cô ta chỉ mới là tổ trưởng, khi đó cả lớp đến dự sinh nhật của cô ta, chơi đùa vui vẻ.
Sang ngày hôm sau, mẹ của Tô Khả Tây bị tố cáo.
Giống như chỉ là một tổ trưởng, mà gia cảnh lại quá giàu có.
Mặc dù cuối cùng cũng không điều tra ra được bất cứ thứ gì, nhưng chuyện đó đã in sâu trong ký ức của Tô Khả Tây, cho nên cô ta hơi sợ.
Đường Nhân thở dài: “Thôi thì qua nhà tớ đi.”
“Được không?”
“Có gì mà không được, toàn bộ học sinh trường tư nhân Gia Thủy đều biết rõ nhà tớ có tiền.” Đường Nhân chán nản.
Tô Khả Tây muốn nhảy dựng lên: “Ai da yêu chị hai quá chừng!”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Khả Tây gọi điện thoại cho Lục Vũ.
Từ sau lần trước, cô đến Tam Trung tìm Lục Vũ, nhưng lại không gặp được người, không giống như lần trước.
Cuối cùng lại bị một đám tự xưng “Đàn em của anh Vũ” đưa tiễn ra ngoài.
Ngày hôm sau vừa đúng vào chủ nhật, thời tiết rất đẹp, mặt trời đã ló dạng.
Nói là mời nhiều, nhưng thật ra cũng chỉ mời vài người bạn chơi thân.
Đường Nhân hỏi: “Sao mặt cậu đỏ vậy?”
Lời vừa dứt, cô đã ngửi thấy mùi rượu nồng, mang theo một hương thơm riêng biệt.
Cả người Lục Trì có chút đờ đẫn.
Anh hơi hé môi, nhưng cũng không nói gì.
Đường Nhân cảm thấy bộ dáng của anh có chút đáng thương.
Mặc dù không biết rõ vì sao anh lại đồng ý uống rượu, nhưng cô vẫn nhờ người phục vụ bưng lên một chén nước mật ong, cô đưa đến trước mặt Lục Trì.
Ly nước mật ong đã được đưa đến tận miệng, nhưng Lục Trì vẫn không há miệng.
Đường Nhân bất đắc dĩ ra lệnh: “Há miệng.”
Lục Trì ngoan ngoãn há miệng.
Cực kỳ nghe lời.
Còn không thì anh cũng không buồn cử động.
Lúc Lục Trì uống được một ngụm, anh duỗi tay đẩy ly nước ra, nhăn mặt, lầm bầm cái gì đó, Đường Nhân không nghe rõ.
Cô duỗi tay bóp mặt anh: “Tiểu nói lắp, há miệng.”
Rốt cuộc thì Lục Trì cũng uống hết ly nước mật ong.
Nếu là thường ngày thì làm sao có cơ hội tiếp cận thân mật như vậy, trong lòng Đường Nhân đang rất sảng khoái, nhưng cũng không lộ ra bên ngoài nhiều.
Bên ngoài trời đã tối, bên trong đại sảnh cũng rất ít người, chỉ có hai người bọn họ.
Lục Trì nheo mắt, đuôi mắt hơi đỏ ửng, dưới ánh đèn mờ tối, biểu cảm của anh giống như đang thấy một món ăn ngon phía trước mắt.
Anh lè lưỡi, muốn liếm.
Đường Nhân không kịp phản ứng, ngón tay chưa kịp dời đi đã bị anh ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi mềm mại di chuyển, đầu ngón tay của cô bỗng chốc cảm thấy ngứa ngáy.
Cho đến lồng ngực cô.
Tê dại đến cực điểm.
Một lúc sau, Đường Nhân hoàn hồn, rút tay ra, xoa xoa, đặt ly nước xuống rồi ngồi bên cạnh anh không biết phải nói gì.
Ánh mắt Lục Trì nhìn theo động tác của cô, cực kỳ tập trung.
Đường Nhân che miệng, ho một tiếng.
Mặc dù Đường Nhân trông có vẻ lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn, nhưng ai bảo anh khiến cô làm như vậy.
Cô đột nhiên quay qua, nhìn thẳng vào mắt Lục Trì.
Lục Trì nháy nháy mắt mấy cái, ngoan ngoãn nhìn cô, còn lè lưỡi ra liếm liếm môi, nước mật ong vừa mới uống xong còn lưu lại ở trên môi, ngọt ngào.
Sau đó anh cau mày vì Đường Nhân không đưa tay tới nữa.
Thật sự là khiến người ta điên đầu mà.
“Haiza.” Đường Nhân thở dài.
Cô bóp mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói: “Nếu cậu hôn tớ, thì tớ sẽ cho cậu liếm ngón tay tớ, chịu không?”