Eo Thon Nhỏ
Chương 42 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Editor: Trà Đá.
Đường Nhân bóp mặt anh.
Ngay lúc cô còn cho là mưu kế của mình không thành công, thì Lục Trì đột nhiên mở miệng: “Được.”
Cô còn chưa kịp phản ứng, thì Lục Trì đã vươn người tới hôn lên mặt cô.
Sau đó thu người về, hai mắt lấp lánh nhìn cô, bộ dáng giống như học sinh tiểu học đang chờ được khen ngợi.
Đường Nhân nửa ngày vẫn chưa nhúc nhích.
Một lúc sau cô mới hoàn hồn sờ sờ ngực trái, cảm thấy trái tim như muốn bay ra ngoài.
Cô lại duỗi tay sờ sờ lên mặt mình.
Cảm giác ấm nóng dường như còn lưu lại trên mặt, Đường Nhân nhìn Lục Trì, vừa đúng lúc anh lại lè lưỡi liếm liếm môi cực kỳ quyến rũ người khác.
Đường Nhân đẩy đầu anh quay sang chỗ khác.
Hiện tại Lục Trì thật sự quá sức hấp dẫn.
Sau một lúc, Lục Trì quay đầu lại nhìn cô với dáng vẻ tội nghiệp, lại muốn liếm ngón tay cô.
Đường Nhân đưa ngón trỏ đè lên cánh môi mềm mại của anh.
Hai mắt Lục Trì hơi sáng lên, sau đó nhẹ nhàng ngậm ngón tay Đường Nhân vào trong miệng, đầu lưỡi khuấy đảo, giống như một đứa bé đang ăn kẹo.
Như vậy thì ai cũng có thể lợi dụng để được anh hôn rồi.
Thật sự chết người mà.
Chưa được bao lâu, Đường Nhân mới tiếc nuối thu tay lại, sau đó nâng mặt anh lên: “Ngoan, về nhà nhé.”
Lục Trì không lên tiếng cũng không có hành động gì khác, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Bọn họ mới đi được vài bước, thì có người đi ra.
“Chị Nhân, Lục Trì…” Vu Xuân căng thẳng hỏi.
Lộc Dã nhìn chằm chằm Lục Trì, phát hiện có điểm gì đó là lạ, nghĩ tới khả năng là anh bị đả kích, chỉ mở miệng nói: “Tìm thấy là tốt rồi.”
Tình huống lúc đó thật sự là ngoài ý muốn của bọn họ, về sau không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi.
Tô Khả Tây sau khi tỉnh rượu thì nghe Lộc Dã và Vu Xuân nói Lục Trì đang ở cùng với Đường Nhân thì mới yên tâm, Lục Vũ đợi cô ta tỉnh rượu rồi cũng lập tức rời đi, không biết đi về hướng nào.
Tô Khả Tây cũng có chút không biết phải đối mặt với bọn họ thế nào.
Đường Nhân nói: “Mọi người đi trước đi, Lục Trì say rồi, tớ phải đưa cậu ấy về.”
Tô Khả Tây hơi hé miệng: “Lục Trì, cậu không sao chứ?”
Khi đó cô ta uống say, đợi sau khi tỉnh rượu rồi mới biết rõ sự tình thì cảm giác không vui lắm, cô ta không ngờ Lục Vũ lại làm ra cái trò này, bây giờ cô ta có hỏi Lục Vũ thì anh ta cũng không nói gì.
Nói cho cùng, mọi chuyện xảy ra đều do cô ta sai. Đường Nhân là bạn thân chí cốt của cô ta, Tô Khả Tây không muốn mối quan hệ giữa hai người xấu đi.
Tô Khả Tây nhỏ giọng hỏi: “Nhân Nhân, Lục Vũ cậu ấy không…”
Lục Trì không nói lời nào.
Tâm tình Đường Nhân đang rất tốt, nói với cô ta: “Không sao, tớ còn muốn cảm ơn Lục Vũ ý chứ. Mặc dù lúc ban đầu tớ thật sự muốn đấm cậu ta một phát.”
Cô kéo vạt áo của Lục Trì một cái, anh lập tức gật đầu đi theo.
“…” Đường Nhân bĩu môi, mẹ cô đã học được cách uy hiếp người khác.
Tưởng Thu Hoan nhắc nhở: “Mẹ nói cho con biết, mặc dù mẹ tin tưởng con cũng như biết rõ cậu bé kia là người đàng hoàng, nhưng cũng nhắc cho con biết là không được đi quá giới hạn.”
Đường Nhân nhảy xuống giường: “Chỉ chút chút thôi mẹ.”
Tưởng Thu Hoan ném gối vào người cô: “Nói chuyện với mẹ vậy đó hả.”
Sau khi thay quần áo xong thì Đường Nhân đi ra ngoài, hôm qua cô và Tưởng Thu Hoan đi dạo phố, cuối cùng là mẹ cô thích cái khăn quàng cổ đó nhưng lại không mua.
Bây giờ về nhà rồi mới thấy hối hận, muốn đi mua.
Trong tiệm không đông người lắm, hai mẹ con Đường Nhân mua rất nhanh, sau đó xách túi to túi nhỏ ra ngoài cửa, Đường Nhân liếc mắt thấy ở phía đối diện cũng có vài người đi ra.
Đối diện là cục dân chính.
Đúng lúc Lục Trì cũng ở trong đám người đó.
Từ cục dân chính đi ra ngoài, cả người Lục Trì lập tức thả lỏng.
Tâm tình Vương Tử Diễm cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhất là sau khi chứng kiến nhân viên làm việc có ánh mắt không thiện cảm với Khâu Hoa.
Bây giờ cả người bà cảm thấy thoải mái, chỉ cần tập trung chăm sóc con trai là được rồi, không cần quan tâm đến những cái khác.
Luật sư vì bà nên dốc sức giành lấy một cửa hàng ngoài mặt tiền, nằm ở trung tâm thành phố, mặc dù nó không lớn bằng những cửa hàng khác của Lục Dược Minh, nhưng cũng coi như là đủ.
Đủ cho bà sống an nhàn cả đời.
Ra khỏi cục dân chính rồi thì mỗi người đi một ngả, Vương Tử Diễm đột nhiên gọi Khâu Hoa, cười nói: “Đến cuối cùng cô vẫn cảm thấy ngày đó chính tôi đã bỏ thuốc vào rượu cho anh ta uống, nhưng tôi nói cho cô biết, ngày hôm đó anh ta chỉ uống đúng hai ly rượu.”
Vương Tử Diễm nhấn mạnh: “Chỉ đúng hai ly rượu thôi.”
Quả nhiên, sắc mặt Khâu Hoa lập tức biến sắc.
Trước đây Khâu Hoa và Lục Dược Minh đã có quan hệ tình cảm nhiều năm, đương nhiên bà ta cũng biết tửu lượng của Lục Dược Minh như thế nào, chưa đến mười ly thì chắc chắn không say.
Lục Dược Minh cắn răng: “Đừng để ý đến cô ta, cô ta điên rồi.”
Sắc mặt Khâu Hoa có chút khó coi, chỉ thuận miệng trả lời Lục Dược Minh một câu, nhưng trong đầu đang rất loạn.
Lời nói vừa rồi của Vương Tử Diễm khiến cho bà ta có cảm giác bất an, rốt cuộc Vương Tử Diễm chỉ muốn bà ta có cảm giác khó chịu hay vì mục đích nào khác.
Vương Tử Diễm thở hắt ra một hơi, nhìn chằm chằm bóng lưng hai người họ.
Lục Trì đứng ở một bên không lên tiếng, khuôn mặt không biểu cảm nhìn bọn họ, thỉnh thoảng cảm thấy có chút mỉa mai.
Đúng lúc này, anh ngẩng đầu nhìn sang phía đối diện đường cái, lập tức phát hiện ra một bóng dáng rất quen thuộc.
Cách con đường lớn, hai người mặt đối mặt.
Lục Trì đột nhiên có cảm giác tất cả sự thật về con người của anh được phơi bày một cách trần trụi trước mắt cô.
Di động đột nhiên rung lên.
Anh trượt ngón tay mở khỏa, là tin nhắn từ Đường Nhân, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi.
Đường Đường Đường: Tớ muốn nói cho cậu biết một bí mật.
Lục Trì còn chưa hiểu, thì mấy giây sau đó, di động lại rung lên một lần nữa, là tin nhắn tiếp theo của cô.
Đường Đường Đường: Đó là tớ rất yêu cậu.