Eo Thon Nhỏ

Chương 43 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Lục Trì vừa ngẩng đầu đã thấy Đường Nhân đưa tay vẫy vẫy.



Cô nở nụ cười sáng rực, ánh nắng mùa đông chiếu lên người cô, khiến cô càng thêm tỏa sáng.



“Trì Trì, về nhà thôi con.”



Cuối cùng Vương Tử Diễm cũng thu hồi tầm mắt, quay đầu nói, trong giọng nói tràn trề sự thoải mái.



Ban nãy là bà cố ý nói lời đó.



Lục Dược Minh khiến bà đau khổ, thì bà cũng sẽ khiến ông ta khó chịu, cũng chỉ có một mình Khâu Hoa cảm thấy trước đây là bà ép ông ta.



Vương Tử Diễm cười lạnh.



Nếu không muốn thì sao lại đồng ý kết hôn với bà? Gia đình Lục Dược Minh cũng không nghèo, mặc dù kém hơn gia đình bà, nhưng vẫn tốt hơn gấp mấy lần người bình thường.



Hiện tại bà thật sự muốn xem cuộc sống tương lai của Khâu Hoa và Lục Dược Minh sẽ như thế nào.



Không còn khúc mắc ư?



Không thể nào, Khâu Hoa vẫn một mực cho rằng năm đó Lục Dược Minh bị bà bỏ thuốc, bị bà bức, tin chắc chỉ có bọn họ là tình cảm chân thật, bị chia rẽ, bằng không sẽ chẳng ở bên ngoài hơn mười năm qua.



Trên thực tế, chuyện xảy ra vào ngày hôm đó chỉ có một mình Lục Dược Minh biết.



“Dạ.” Lục Trì trả lời.



Nhưng ánh mắt anh vẫn liên tục liếc qua phía bên đối diện, ánh mắt rơi trên khuôn mặt sáng rỡ kia, cùng với cái eo thon khiến anh nhung nhớ.



Hôm nay Đường Nhân mặc áo ngắn, phối hợp với thân váy dài trên đầu gối, càng tôn lên cái eo thon nhỏ của cô, mặc dù cô khoác áo ấm dày ở bên ngoài, nhưng cũng không ngăn được cái eo thon nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện của cô.



Vương Tử Diễm nhìn theo ánh mắt của anh: “Con đang nhìn cô gái bên kia đường hả?”



Lục Trì bỗng dưng nghiêng đầu sang chỗ khác: “Dạ không.”



Anh trực tiếp nhấc chân rời đi, không quay đầu lại.



Vương Tử Diễm nhìn chằm chằm cô gái ở bên kia đường, cảm giác có chút quen thuộc, cảm thấy như đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng bà nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.



Đường Nhân nhìn hai người ở bên kia đường, không ngừng suy nghĩ tại sao mẹ Lục Trì lại nhìn cô chằm chằm như vậy.



Chẳng lẽ nhớ lại chuyện lần trước cô xen vào việc của người khác?



Cô xách túi to túi nhỏ, trong lòng rối bời, chậm chạp đi bộ về nhà.



Thời gian nghỉ trôi qua rất nhanh, chưa kịp nhận ra thì năm mới đã tới.



Vào buổi sáng cuối năm, Đường Nhân bị tiếng pháo nổ ở đằng xa đánh thức.



Mặc dù bây giờ trong thành phố không cho phép đốt pháo, nhưng trên thực tế thì có rất nhiều người không tuân theo, vẫn châm ngòi đốt pháo.



Bị đánh thức dậy khi trời còn sớm khiến Đường Nhân cảm thấy không thoải mái, nhưng khi đã tỉnh hoàn toàn thì cô lại cảm nhận được bầu không khí cuối năm, một năm yên tĩnh thanh bình sắp qua.



Mặc dù nhà cô ăn cơm tất niên vào buổi tối, nhưng cũng không quá muộn, tám chín giờ tối đã xong.



Một nhà ăn uống no say xong nằm trên ghế sofa.



Đường Nhân lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào Wechat, nhắn tin cho Lục Trì: “Năm mới vui vẻ.”, sau đó nằm chờ anh trả lời.




“Chưa.” Lục Trì chỉnh chỉnh lại khăn quàng cổ, đáp ngắn gọn.



Đường Nhân hài lòng gật đầu, lớn lối nói: “Vậy tớ là người đầu tiên cùng cậu đón năm mới ở đây, đương nhiên cũng là người cuối cùng, về sau không cho cậu đi với người khác.”



Lục Trì quay lại, hơi cúi đầu nhìn cô.



“Mau trả lời tớ.” Đường Nhân bóp cánh tay anh, còn nói: “Không trả lời thì không xong với tớ đâu.”



“Ừm.”



Đường Nhân thỏa mãn.



Hai người đi dạo ở quảng trường không có mục đích, Lục Trì ít nói, dọc đường đi đều là Đường Nhân nói, chốc lát đòi ăn cái này, chốc sau lại đòi ăn cái kia.



Không biết qua bao lâu, trên màn hình lớn bắt đầu đếm ngược.



Tất cả mọi người ở quảng trường đều kích động, ào ào đếm ngược theo, kèm theo là tiếng thét chói tai, còn có đủ tiếng cười của con nít.



Đường Nhân nheo mắt, đột nhiên chắn trước mặt Lục Trì.



Hiện tại khăn quàng cổ của anh đang choàng trên cổ cô, cho nên từ góc độ của cô có thể nhìn thấy cái cằm hoàn mỹ của anh, cực kỳ mê người.



Đường Nhân khẽ cắn lên cái cằm của anh.



Cô không dùng sức, chỉ là nhẹ nhàng cắn một cái.



Lục Trì chưa kịp phản ứng, yết hầu anh khẽ nhúc nhích, hình như đầu lưỡi mềm mại của cô đã chạm phải cái cằm của anh.



Anh ngây người, Đường Nhân đã đứng trở lại, vịn vào bả vai anh, cười đến đau bụng.



Lục Trì đơ mặt.



“Năm!”



“Bốn!”



Anh đột nhiên cúi đầu xuống, giữ lấy bả vai cô, phủ môi anh lên đôi môi xinh đẹp của cô.



Không giống với nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, mà là dùng sức hôn cô.



Anh cuồng nhiệt mút lấy cánh môi cô.



Tay anh đưa ra giữ sau đầu cô, đầu lưỡi linh hoạt tiến thẳng vào trong miệng cô, ra sức khấy đảo khoang miệng cô.



Hôm nay Đường Nhân mặc áo ấm rộng dày, nhưng không gài nút, bàn tay anh có thể dễ dàng tiến vào, tay anh dừng lại nơi cái eo thon nhỏ của cô, vuốt ve một lát, lưu luyến quên về.



Vừa thon vừa mềm.



Trong lúc nhất thời, hai người chỉ còn nghe thấy tiếng thở hổn hển của đối phương.



“Hai!”



“Một!”



Đường Nhân nhón chân lên.



Cô nghĩ thầm, đây đúng là món quà năm mới tốt nhất.