Eo Thon Nhỏ
Chương 52 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Editor: Trà Đá.
Nói xong câu đó, Lục Trì mau chóng đứng thẳng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhưng hai tai thì đỏ ửng bán đứng anh.
Đường Nhân che mặt.
Lúc Lục Trì nói hai chữ đó cực kỳ nghiêm túc cứng nhắc, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy anh đang cố ý quyến rũ cô.
Bây giờ mà thầy giám thị thấy cảnh này chắc sẽ tức chết mất.
Đường Nhân giữ lời đứng dậy.
Cô có chút tiếc nuối, nói: “Cậu cũng có cố gắng đó, nhưng đúng ra cậu phải trực tiếp hôn tớ luôn mới phải.”
Lục Trì: “…”
Nếu vậy thì chắc không đi về được mất.
Nhớ lại cánh môi non mềm của cô khiến lồng ngực anh nóng lên, ánh mắt anh vô tình dừng lại trên sắc môi tươi hồng của cô, cổ họng anh động động nhưng cuối cùng vẫn dời ánh mắt đi chỗ khác.
Đường Nhân thấy da mặt anh quá mỏng, cô cười cười nhưng không trêu chọc anh nữa, ăn xong ly kem rồi hai người chia tay nhau ai về nhà nấy.
Thời gian kiểm điểm bản thân chỉ ở nhà không bước chân ra khỏi cửa.
Ba ngày trôi qua mau chóng, Đường Nhân và Lục Trì quay lại trường.
Hai nhân vật chính xuất hiện khiến cho mọi người nhớ lại lần đọc kiểm điểm vào giờ chào cờ mấy bữa trước.
Trường học công khai đưa ra hình phạt, bởi vì hành động vi phạm nội quy nhà trường cho nên bị đình chỉ học ba ngày, hiệu trưởng Đường cũng đồng ý.
Hiện tại hai người vừa mới đến trường, vô tình trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường, bất kể là sơ trung hay cao trung, nếu gặp phải trên đường đi, thì ai nấy đều tủm tỉm cười.
Lúc trước trong phòng ngủ của nữ sinh thường hay tám về chuyện các anh chàng soái ca, lớp học như thế nào, giáo viên ra làm sao, gần đây chủ đề bàn tán đều xoay quanh chuyện Đường Nhân và Lục Trì.
Đại khái là chuyện yêu đương của hai người bọn họ đã trở thành truyền thuyết của trường.
Quay lại trường không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc, thầy giám thị nói không cho hai người ngồi cùng bàn nữa là thật.
Ban đầu mọi người chỉ nghĩ thầy giám thị dọa nạt, ai ngờ sau khi bọn họ quay lại trường thì vị trí cũng bị đổi.
Đường Nhân thích ngồi cuối lớp, thầy giám thị cũng không thể ép buộc cô lên phía trên ngồi, hơn nữa vóc dáng của cô khá cao nên cũng không thích hợp ngồi phía trước. Vóc dáng Lục Trì cũng cao, càng không thể ngồi ở hàng phía trước.
Kết quả cuối cùng là hai người bị tách ra hai phía cuối lớp, một người ngồi sát tường, một người ngồi sát cửa sau, cực kỳ xa cách.
Để phòng ngừa chuyện hai người bọn họ bằng mặt mà không bằng lòng, thầy giám thị còn cẩn thận cách vài tiết lại đến kiểm tra.
Giống như thầy chủ nhiệm tới kiểm tra lớp vậy.
Mặc dù Lục Trì yêu cầu chuyện gì cũng để sau khi thi đại học, nhưng Đường Nhân cũng để ngoài tai.
“Nếu tớ ngủ trong tiết vật lý, thì cậu phải đánh thức tớ dậy đó.” Đường Nhân nói, “Hình như giáo viên môn lý rất thích đặt câu hỏi với tớ.”
Lục Trì thầm nghĩ có thể là do cô quá ngang ngược.
“Haizz…”
Cô còn chưa thở dài xong, thì trước mắt đột nhiên đột nhiên tối đen.
Một bàn tay to lớn che kín đôi mắt cô, cảm giác lạnh buốt chạm vào làn da cô.
Đường Nhân túm lấy bàn tay anh: “Sao lại che mắt tớ?”
Đang đi trên đường lại giở trò gì đây, mặc dù cô cũng thích cái loại động chạm thân mật này.
Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng của một vật nặng rơi xuống đất.
Bên tai cô lập tức vang lên những tiếng thét chói tai, xung quanh cũng là tiếng bước chân hỗn loạn.
Một tay của Lục Trì không thể bịt hai tai cô lại được, trong lòng anh suy nghĩ, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Nhắm mắt… Mắt lại.”
Bên tai cô hơi ngứa ngáy, mặc dù không hiểu, nhưng Đường Nhân vẫn rất nghe lời nhắm mắt, níu lấy cánh tay anh.
Lục Trì thấy được cảnh tượng ở cách đó không xa, môi anh mím lại thành một đường, trong đáy mắt là một màu đỏ tươi.
Có thầy giáo chạy đến, giải tán những học sinh đang vây xem.
Anh biết rõ đã xảy ra chuyện gì, dời mắt đi, cuối cùng nắm chặt tay cô, kéo cô chạy.
Đường Nhân không rõ chuyện gì, nhưng không ngờ Lục Trì lại dùng lực rất mạnh, cô không thể nào cạy tay anh ra được, đành phải ngoan ngoãn theo sau anh.
Cô muốn mở mắt, nhưng nghĩ lại Lục Trì bắt cô nhắm mắt là có lý do, chắc anh không muốn cô thấy hình ảnh nào đó nên mới phải làm như vậy.
Cũng giống như lần ở hiệu sách, vì anh không muốn cô thấy người đàn ông say rượu đang đứng tiểu ở góc hẻm nên che chắn cho cô.
Bây giờ cô giống như người mù, không thấy gì chỉ có thể dựa vào những giác quan còn lại.
Có rất nhiều tiếng thét chói tai ở xung quanh, tiếng nói chuyện lộn xộn, còn có cả học sinh nói tiếng địa phương nữa, không thể biết được đã xảy ra chuyện gì.
Cái loại cảm giác dị thường này cực kỳ kích thích, khiến tim cô đập nhanh hơn một chút.
Có người không cẩn thận đụng vào cô, Đường Nhân lảo đảo một cái, xém chút nữa trượt chân.
Lục Trì nhanh chóng đỡ lấy cô rồi tiếp tục kéo cô chạy.