Eo Thon Nhỏ

Chương 53 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Tốc độ của Lục Trì rất nhanh, chưa đầy vài chục giây mà hai người đã chạy đến khu cao trung.



Anh buông tay cô ra, cảnh tượng ban nãy không ngừng hiện lên, tim anh đập nhanh, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.



Đường Nhân thấy vẻ mặt của anh không tốt lắm, cô đỡ lấy anh: “Sao vậy? Cậu không sao chứ?”



Lục Trì lắc đầu, không nói gì.



Bên cạnh có vài học sinh chạy vụt qua, làm rơi cả sách cũng không biết.



“Nhảy lầu!”



“Có người nhảy lầu!”



“Máu tung tóe khắp nơi, đáng sợ lắm!”



Đường Nhân cúi xuống nhặt sách, gọi với theo: “Rớt sách nè!”



Những người kia quay đầu lại, có một nam sinh chạy lại nhận lấy: “Cảm ơn.”



Cô giữ chặt quyển sách không buông, nam sinh kia không hiểu.



Đường Nhân hỏi: “Mọi người đang nói cái gì vậy?”



Nhắc tới chuyện này, mặt nam sinh kia trở nên trắng bệch, miệng run lẩy bẩy nói: “Lúc nãy cậu không thấy sao? Có nữ sinh nhảy lầu, máu văng tung tóe khắp nơi!”



Nói xong, nam sinh kia lập tức bỏ chạy.



Đường Nhân vô ý thức quay đầu lại nhìn, nhưng lại bị Lục Trì ngăn cản: “Không được.”



Cô gặn hỏi: “Ban nãy có phải cậu sợ tớ nhìn thấy đúng không?”



Mấy giây sau, Lục Tri chậm rãi gật đầu.



Đường Nhân nhịn không được thở dài, cô cũng đâu đến mức yếu đuối như vậy, hèn gì sắc mặt anh không được tốt vì thấy phải cảnh tượng lúc đó.



Hai người đứng bên cạnh nhau, có rất nhiều người đi qua, sau đó nghe thấy tiếng xe cứu thương truyền từ cổng trường đến.



Cuối cùng Đường Nhân cũng hoàn hồn: “Đi thôi.”



Cô vươn tay nắm lấy tay anh, mặc dù không bao bọc được toàn bộ tay anh, những vẫn khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.



“Lần sau không được như vậy, bộ cậu nhìn không thấy đáng sợ sao, có gì thì hai đứa cùng nhau chia sẻ chứ. Tớ không có yếu đuối như cậu nghĩ đâu.”



Lục Trì ngơ ngác không nói nên lời.



Thấy ánh mắt cô cương quyết, anh đành khẽ gật đầu.



Chưa bao lâu sau, sự kiện nữ sinh nhảy lầu đã lan khắp ngôi trường.



Nguyên nhân vì đang giờ nghỉ trưa, cho nên có rất nhiều học sinh cao trung lẫn sơ trung đi ngang qua khu vực tòa hành chính.



Cho nên có rất nhiều học sinh chứng kiến được cảnh tượng lúc đó.



Không ít người vẫn còn cảm thấy sợ hãi, sau giờ nghỉ trưa, ai nấy đều trở nên thất thần, thật sự là quá kinh khủng, nữ sinh từ trên lầu rơi xuống đất ngay trước mắt bọn họ, máu me be bét.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng không ai nói ra.



Hiện tại nguyên nhân nhảy lầu của Trình Hân còn chưa rõ, bọn họ chưa gì đã lên án trường học, ý đồ rất rõ ràng.



Đường Nhân lạnh lùng nhìn một lúc lâu, sau đó đi lên phía trước.



Ba mẹ Trình Hân còn đang khóc lóc, không ngừng nói con gái bọn họ nhảy lầu ở trong trường, nên trường học phải chịu trách nhiệm.



Đường Nhân chỉ cảm thấy hai người họ quá máu lạnh.



Trường học đâu có nói là không chịu trách nhiệm, nhưng cũng không thể coi tiền là rác, sau khi điều tra rõ nguyên nhân thì sẽ bồi thường một số tiền xứng đáng, nhưng bây giờ náo loạn để làm gì.



Cô cảm thấy Trình Hân rất đáng thương.



Đường Nhân lên tiếng: “Con gái vừa mới mất, vậy mà người làm cha mẹ như cô chú lại chạy đến trường đòi bồi thường, không sợ con gái cô chú buồn sao?”



Cô vừa nói xong, tiếng khóc lóc cũng nhỏ đi rất nhiều.



Thầy giám thị thấy cô, bực bội nói: “Mau quay về lớp, ở đây không phải chuyện của em.”



Đường Nhân không thèm để ý đến ông ta, muốn nói tiếp.



Ba Trình Hân đột nhiên la lên: “Chỗ này không phải chuyện con nít xía vào, liên quan gì tới cháu, quản chuyện của mình cho tốt!”



“Tào lao, ba cháu là hiệu trưởng, nên cháu đương nhiên có quyền.” Đường Nhân lại tiến lên vài bước: “Nếu như cô chú không có bằng chứng, mà cứ tiếp tục làm loạn ở đây, thì đừng trách cháu báo cảnh sát!”



Cô giơ di động lên.



Trường học sợ nhất là ảnh hưởng đến danh dự, không muốn làm lớn chuyện, hơn nữa cảnh sát đến cũng không thể bắt giữ người ta, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.



Đường Nhân cũng chỉ muốn hù dọa một chút thôi.



Nghe vậy, sắc mặt ba mẹ Trình Hân trở nên khó coi, tức miệng chửi ầm lên, ngôn ngữ cực kỳ khó nghe.



Đường Nhân không nghe lọt được chữ thô tục nào của hai người bọn họ.



Thầy giám thị kéo cô qua một bên: “Bà trẻ, bà đừng quậy nữa, quay về lớp đi, chuyện ở đây có người lo rồi…”



Lời còn chưa dứt, Đường Nhân đã thấy Lục Trì ở cách đó không xa, vẫy vẫy tay với anh.



Nhưng sắc mặt Lục Trì nhanh chóng biến sắc: “Mau… Mau tránh ra!”



Anh chạy nhanh về phía cô, chưa được vài giây đã chạy tới.



Hôm nay trời nổi gió to, Đường Nhân nghe không rõ lời anh, nghi ngờ hỏi: “Hả?”



Ánh mắt Lục Trì đột nhiên nheo lại, đẩy thầy giám thị qua một bên, rồi nhanh chóng kéo Đường Nhân về phía mình, sau đó xoay người che chắn trước mặt cô.



Thầy giám thị còn chưa nói hết đã bị đẩy sang một bên: “Ai da…”



Đường Nhân phản ứng nhanh quay lại, lập tức thấy tấm bảng biểu ngữ đang bay tới chỗ hai người, cô không kịp suy nghĩ, kéo Lục Trì té lăn trên đất.



Tấm bảng trắng rơi xuống đất rầm một tiếng.



Nó rơi bên cạnh hai người họ, tiếng động cực lớn, cây đinh bị lòi ra đâm xuyên qua đồng phục của Đường Nhân.