Eo Thon Nhỏ

Chương 61 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Có lẽ lời nói của Đường Nhân quá khiêu khích, nên ánh mắt anh nhìn chằm chằm môi cô.



Ngón tay trắng bệch của anh giữ lấy tay cô.



Mười ngón tay đan vào nhau, tất cả xúc cảm truyền khắp toàn thân, khiến cả cơ thể nóng ran.



Vóc dáng của Đường Nhân thật sự không đáng nhắc tới với Lục Trì, lúc cô đi giày đế bằng chỉ cao đến cằm anh, mỗi lần cứ phải ngước đầu lên nhìn anh.



Đối với tình huống bây giờ, cô đang được anh nhìn chằm chằm từ trên cao xuống, cái loại cảm giác này khiến lồng ngực cô như muốn nổ tung.



Bóng anh đổ xuống, Đường Nhân kích động đến mức nhắm mắt lại.



Cuối cùng môi anh chỉ sượt thoáng qua gò má cô, hai người kề sát nhau, không khí trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh.



Đường Nhân mở mắt ra, muốn đánh cho anh một trận.



Lục Trì không biết gì hết, anh tham lam hít lấy hương thơm trên người cô, toàn bộ mùi thơm bao quanh chóp mũi anh.



Không biết qua bao lâu, ở dưới lầu có tiếng động.



Cửa phòng ngủ Lục Trì đang mở, cho nên nghe rất rõ tiếng động dưới nhà, còn có tiếng giày cao gót.



Đường Nhân lên tiếng hỏi: “Mẹ cậu về hả?”



Kể từ lần mẹ Lục Trì đến trường làm loạn, thì Đường Nhân chưa bao giờ gặp lại mẹ anh, bây giờ cô cũng không biết mẹ anh rốt cuộc là người như thế nào.



Có chút không ổn, nếu bị bắt được thì đôi uyên ương coi như bị chia cắt.



Lục Trì chần chừ một chút, nói: “Chắc vậy.”



Khoảng cách hai người rất gần, hơi thở phả trên mặt đối phương, cái loại nhột nhột đó khiến Đường Nhân không nhịn được gãi gãi mặt: “Mau đứng dậy.”



Lục Trì bị bộ dáng khẩn trương của cô chọc cười, môi anh hơi nhếch.



Tiếng bước chân càng ngày càng gần.



Đường Nhân đẩy anh, ngoài miệng nói: “Sao chưa chịu dậy, mẹ cậu mà thấy là toi đời hai đứa đó.”



“Tại cậu trước mà.” Lục Trì nói, nét mặt của anh như đang lên án hành vi của cô.



“Nhưng cậu lại không hôn tớ.” Đường Nhân phản bác.



Vừa dứt lời, Lục Trì đã cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái.



Đợi đến khi cô hoàn hồn lại thì anh đã ngồi dậy bên cạnh cô.



Đường Nhân không ngờ anh lại dám lừa gạt cô như vậy, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, nếu không vì tiếng bước chân ngoài kia, thì cô đã phản công lại rồi.



“Trì Trì, con có nhà không?” Giọng nói Vương Tử Diễm từ bên ngoài truyền đến.



Lục Trì đưa mắt nhìn Đường Nhân, đáp: “Dạ con mới về.”



Bây giờ nói dối không chớp mắt luôn, Đường Nhân bóp lỗ tai anh, có chút ấm nóng, lại mềm mại, cảm giác rất thoải mái.



Lục Trì kéo tay cô xuống, nhìn cô.




Lục Trì nhíu mày, thản nhiên nói: “Không cần dì quan tâm.”



Đường Nhân thò đầu qua bả vai anh: “Cháu yêu sớm thì liên quan gì đến dì?”



Người phụ nữ trừng mắt, hùng hổ đứng lên, mãi cho đến khi ngồi vào chỗ của mình rồi vẫn còn nói lảm nhảm.



Đường Nhân hừ hừ vài tiếng.



Nếu tính tình tốt, nói chuyện đàng hoàng, thì cô cũng sẵn sàng đổi chỗ, còn cái này đã không biết điều rồi còn ngang ngược bướng bỉnh.



Vốn đang hứng thú đến trường đại học báo danh, kết quả lại gặp phải chuyện này, khiến người ta mất hứng.



Cô ngồi vào chỗ của mình, ngước lên nhìn anh, nói: “Trì Trì nhà mình giỏi quá.”



Lục Trì bị lời nói của cô làm đỏ mặt, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.



Máy bay cất cánh chưa được bao lâu, Đường Nhân đã ngủ gà ngủ gật.



Cô ngồi trên phương tiện nào cũng sẽ ngủ như nhau, sau đó lại tỉnh dậy trước khi đến nơi, chưa bao giờ bị sai.



Mặc dù Lục Trì ngồi bên cạnh, nhưng cũng thể ngăn được cơn buồn ngủ của cô, cô mang bịt mắt chưa được bao lâu thì đã ngủ mất.



Ban đầu Lục Trì đang đọc tạp chí, về sau thấy người bên cạnh không có động tĩnh gì, vừa quay đầu sang thì thấy cô đang ngủ rất say sưa.



Trong lúc mơ màng, Đường Nhân mơ hồ trở mình, chưa được mấy giây thì nghiêng người về phía Lục Trì, cái đầu lắc lư trên bả vai anh.



Lục Trì nhanh tay lẹ mắt, anh đưa tay ra đỡ lấy đầu cô.



Cả cơ thể Lục Trì căng ra, anh gọi tiếp viên hàng không để mượn một cái khăn lông mỏng, gấp gọn gàng đặt trên bờ vai, sau đó để cô dựa đầu trên vai mình.



Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, anh mới tiếp tục đọc tạp chí.



Thỉnh thoảng anh cũng nghiêng đầu qua kiểm tra xem cô có ổn không.



Khi Đường Nhân tỉnh lại thì vẫn còn mơ màng.



Qua một lát, cô mới khôi phục được ý thức, nhìn thời gian thì còn hơn nửa tiếng là đến nơi.



Cô chuyển hướng sang bên cạnh, Lục Trì trông như đang ngủ.



Lúc Lục Trì nhắm mắt lại trông cực kỳ tuấn tú, bộ dáng khi ngủ của anh cũng rất trầm ổn, nhưng trông càng lạnh lùng hơn.



Đường Nhân chăm chú nhìn một lát, lén lút hôn lên má anh một cái, sau đó nhanh chóng ngồi lại vị trí của mình.



Mặc dù đã hôn nhau mấy lần, nhưng cái loại hôn trộm này thật sự rất kích thích, tim đập nhanh như muốn bay ra ngoài vậy.



Lục Trì vẫn không tỉnh.



Đường Nhân cũng không quấy rầy anh nữa, vừa quay đầu thì phát hiện có một nữ sinh đang nhìn về phía cô, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt sáng long lanh.



Vừa thấy Đường Nhân nhìn mình, nữ sinh kia lập tức thu tầm mắt.



Mặc dù trong lòng Đường Nhân cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, có lẽ người khác không thích cái hành vi hôn trộm của cô.



Mặc kệ, nhân lúc anh chưa tỉnh, lại lén lút hôn thêm cái nữa.