Eo Thon Nhỏ
Chương 65 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Editor: Trà Đá.
Trương Viện hỏi lại một lần nữa: “Em muốn gia nhập câu lạc bộ bóng rổ? Em biết chơi bóng rổ hả? Đánh như thế nào?”
Đường Nhân nhìn thấy sân bóng rổ ở gần đó, không trả lời, hỏi ngược lại: “Học tỷ là đội trưởng sao?”
Trương Viện lắc đầu: “Chưa chính thức, nhưng khi bắt đầu hoạt động thì chị là đội trưởng mới.”
Đường Nhân chỉ chỉ về sân bóng rổ: “Học tỷ, em thấy bây giờ chị cũng không có việc gì làm, chi bằng chúng ta chơi một ván xem sao.”
Trương Viện thuận mắt nhìn theo hướng chỉ của Đường Nhân, nhịn không được cười: “Em chắc chứ? Nếu như em muốn tham gia đội bóng thì cứ ghi danh, dù sao trong đội bóng cũng ít nữ sinh.”
Thật ra vào câu lạc bộ rồi thì sẽ tiến hành lựa chọn, bây giờ chỉ là danh sách ghi danh thôi.
Nói thì nói vậy, nhưng Trương Viện vẫn cảm thấy học muội này có chút khoe khoang, giống như lần ở trên máy bay.
Cuối cùng Trương Viện đáp: “Được.”
Đường Nhân vội vàng nhìn Lục Trì, hai mắt lấp lánh: “Mau cổ vũ khích lệ tớ đi.”
Lục Trì: “…”
Bị cô nhìn chăm chú, rốt cuộc Lục Trì cũng mở miệng, nói năng rất có khí phách: “Cố gắng lên.”
Đường Nhân hừ nói: “Cho cậu xem trình độ của bạn gái cậu nè.”
Từ khi cô lên cao trung thì rất ít khi chơi bóng rổ, khi nào có thời gian nhàm chán thì mới chơi một hai lần.
Nhưng khi về nhà thì lại chơi bóng rổ cùng Đường Quân, học được một ít kỹ thuật, kỳ nghỉ hè vừa rồi cô cũng dành nhiều thời gian chơi bóng rổ.
Cỏ lẽ bởi vì trời quá nóng, hoặc là do các câu lạc bộ khác quá bận rộn với việc tuyển thành viên, cho nên trên sân bóng rổ cũng không có người chơi, thuận tiện cho hai người.
Hai nữ sinh chơi bóng rổ thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Trương Viện ban đầu cảm thấy sự tự tin của Đường Nhân có lẽ xuất phát từ cao trung, nhưng ở trong lòng cô ta thì kỹ thuật ở cao trung cũng không có gì đáng nhắc tới.
Nhưng khi đã bắt đầu chơi thì Trương Viện cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như cô ta nghĩ.
Trương Viện thua vì quá chủ quan, thua ngay ván đầu tiên mà lại thua một tân sinh viên.
Đường Nhân có dáng người đẹp, lúc nhảy lên trông cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa kỹ thuật cũng rất chuẩn, khiến nam sinh vây quanh xem vỗ tay không ngớt.
Lục Trì đứng ở ngoài giữ túi xách cho cô, tâm tình anh không vui.
Lúc kết thúc, Trương Viện và Đường Nhân người đầy mồ hôi: “Em chơi bóng rổ lâu chưa? Cách chơi của em hình như có người chỉ dạy.”
Đường Nhân thở hồng hộc: “Anh hai em là đội trưởng đội bóng rổ.”
Trương Viện “Chao ôi” một cái: “Hèn gì, em xem xung quanh toàn là nam sinh đang nhìn em với hai mắt tỏa sáng kia kìa.”
Giống như khoa tiếng anh thương mại của cô, rất nhiều môn học bằng giáo trình tiếng anh.
Giáo sư điểm danh trước, cảm giác rất hài lòng với các sinh viên, sau đó bắt đầu giảng bài.
Nghe một lát, Đường Nhân hết hứng thú, che miệng nhỏ giọng nói: "Tối nay ra ngoài ăn lẩu đi."
Tay cầm viết của Lục Trì dừng lại, liếc nhìn cô: "Hôm trước mới ăn mà."
Suy nghĩ một lát, anh lại mở miệng: "Không phải lần trước cậu nói bị nóng trong người sao?"
Đường Nhân ngượng ngùng chỉ chỉ khóe môi: "Nhìn nè, đâu có bị nổi nhiệt đâu."
Khi cô bị nóng trong người sẽ bị nổi nhiệt ở khóe miệng, hai ngày trước kéo Lục Trì đi ăn lẩu, sau khi trở lại cảm thấy nóng trong người, nhưng cuối cùng lại không bị nổi nhiệt miệng.
Ánh mắt anh đang nhìn đôi môi trơn bóng của cô dời đi chỗ khác: "Ok."
Đường Nhân còn định nói gì đó, nhưng cảm giác có ai đó đang nhìn, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy giáo sư nhìn cô chằm chằm.
Cô vội vàng lấy quyển sách trên bàn Lục Trì, giả vờ giả vịt.
Cô làm gì có tâm tư học tập, trên thực tế thì cô không nghe hiểu những gì giáo sư giảng, cũng không muốn quấy rầy Lục Trì học tập, cho nên chơi điện thoại.
Triệu Nhạc nhắn tin cho Đường Nhân: Có phải khoa y rất nghiêm túc đúng không? Có đáng sợ không? Có giải phẫu không? [hưng phấn]
Đường Nhân suy nghĩ một chút, nhắn tin trả lời: Sinh viên đến học đầy đủ luôn, không giống lớp bọn mình còn có người trốn học. Hôm nay học toán cao cấp.
Cô lướt Weibo, cảm giác nhàm chán, chống cằm ngẩn người.
Giáo sư khoa y thật khác hoàn toàn với ngành của cô, hơn nữa nghe cực kỳ phức tạp, ít ra cô không cần học toán cao cấp....
Nghĩ tới nghĩ lui Đường Nhân cảm thấy mình may mắn.
Tâm hồn cô treo ngược cành cao.
Rốt cuộc Lục Trì ngồi bên cạnh cô đột nhiên đứng lên khiến cô bừng tỉnh.
Đường Nhân nhìn sang, vừa liếc về phía bục giảng, các sinh viên ngồi phía trước đều đưa mắt tập trung nhìn về phía cuối lớp.
Giáo sư gõ gõ lên bảng đen: "Anh là Lục Trì đúng không? Tôi không có gọi anh, nên anh không cần đứng lên. Tôi gọi chị mặc áo vàng bên cạnh anh, trả lời chỗ này tôi nghe xem."
Đường Nhân đưa tay chỉ chỉ vào chính mình, sau đó từ từ đứng lên.
Chuyện này là sao? Trả lời cái gì?
Trong phòng học cực kỳ yên tĩnh.
Lục Trì liếc nhìn cô, sau đó nhanh chóng mở miệng: "Giáo sư, cậu ấy là bạn gái em, chỉ đến lớp để dự thính thôi ạ."