Eo Thon Nhỏ
Chương 64 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Editor: Trà Đá.
Lục Trì cõng Đường Nhân đến phòng y tế trường đại học.
Dọc theo đường đi có rất nhiều người nhìn hai người họ, nhất là khi thấy hai người mặc đồ lính, nên biết chắc hai người họ là sinh viên năm nhất.
Tân sinh viên mà thân mật như vậy thì chắc là cặp nhau từ lúc cao trung rồi.
Trong phòng y tế chỉ có một vị bác sĩ nam đang trực, thấy hai người vào thì hỏi: "Đau chỗ nào sao?"
Lục Trì khẽ nhíu mày đặt Đường Nhân lên giường bệnh, mở miệng nói: "Chân bị phồng rộp."
Bác sĩ gật gật đầu: "Để tôi kiểm tra một chút."
Anh ta để bút xuống, mới đi được vài bước thì nghe Lục Trì nói: "Xin lỗi ở đây có bác sĩ nữ nào không?"
Bị hỏi bất ngờ như vậy khiến bác sĩ nam khó chịu: "Nè chàng trai, bác sĩ nam thì làm sao?"
Đường Nhân kéo kéo tay anh: "Lục Trì."
Lục Trì không lên tiếng, ngược lại chỉ vào một bác sĩ nữ đang tươi cười đi vào.
Bác sĩ nữ không nhịn được cười: "Hèn gì đến giờ cậu vẫn ế, người ta không muốn cậu chạm vào bạn gái người ta đó."
Cô ta khoát khoát tay: "Để tôi xem một chút, cậu đi viết báo cáo đi."
Tâm tình bác sĩ nam không vui, hung hăng trừng Lục Trì một cái.
Lục Trì yên lặng thừa nhận, mặt mày khinh khỉnh.
Nữ bác sĩ ngồi xổm xuống kiểm tra: "Tập quân sự cực khổ quá, nếu không chịu nổi có thể xin phép nghỉ, không cần chịu đựng."
Hàng năm đến thời gian học quân sự đều như vậy, hai ngày qua cũng có rất nhiều sinh viên bị phồng rộp chân đến phòng y tế.
Bác sĩ thoa cồn lên vết phồng, dùng kim nhẹ nhàng chích bể từng bóng nước.
Lục Trì hỏi nhỏ vào tai cô: "Đau không?"
Bác sĩ thính tai nghe thấy, nhịn không được trêu chọc: "Chỉ chích bể bong bóng nước thôi mà đau cái gì, bạn trai lo lắng cho người yêu quá hen."
Cô ta gặp qua không ít cặp đôi, nhưng đôi này thật sự hiếm thấy.
Lục Trì cũng không ngờ lại bị nghe thấy, có chút lúng túng.
Đương Nhân khẽ cười, nhéo nhéo lỗ tai đang đỏ lên của anh, nói: "Người ta hâm mộ thôi mà."
Nữ bác sĩ không phủ nhận, nói: "Xong rồi, tôi đưa em thuốc chống viêm, mỗi buổi tối nhớ ngâm chân lau chùi sạch sẽ, mấy ngày nữa sẽ hết."
Cô ta đứng lên, cười nói: "Thôi được rồi, thanh toán trước đi, sau đó có thể cõng bạn gái về."
Khi thi đấu chỉ đưa đội nam mạnh nhất trong ba đội ra trận, còn lại chỉ luyện tập trong trường đại học.
Trương Viện chống cằm, nhìn các nữ sinh đang thẳng tiến đến câu lạc bộ bên cạnh, thở dài.
Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến buổi thi đấu hữu nghị với trường đại học lân cận, nhất định phải chiêu mộ được người mới bổ sung ghế trống.
Trương Viện ban đầu là đội phó, học tỷ năm ba lên năm bốn, bắt đầu làm luận văn tốt nghiệp và đi thực tập bận rộn, nên tự động rút lui, cho nên cô ta trở thành đội trưởng.
Đội bóng rổ nữ đã có ít người rồi, bây giờ lại càng hâm hiu hơn.
Mặc dù chỉ là thi đấu giao hữu, nhưng ai ai cũng muốn thắng, không vì trường học, thì cũng vì chính mình, không thắng thật sự khiến người ta tức giận.
Đang nghĩ ngợi thì trước mặt xuất hiện hai bóng người.
"Ồ." Trương Viện không nghĩ tới lại là học muội này.
Lần trước cô ta lén nhìn trộm hai người họ trên máy bay, kết quả còn bị chính chủ phát hiện ra, nghĩ lại thấy bối rối ghê.
Nam sinh bên trong mắt nhìn Lục Trì, vội vàng nói: "Xin lỗi, đội bóng rổ nam đã đủ người rồi."
Quá nhiều nam sinh đăng ký vào đội bóng rổ nam.
Nhìn sơ sơ thấy mặt mày trằng trẻo, yếu ớt, không biết kỹ thuật bóng rổ tới đâu đây, mà bây giờ cũng đủ người tham gia rồi.
Người lại người đi cùng trông rất xinh đẹp.
Nam sinh nhìn Đường Nhân, cười nói: "Học muội, em cũng thích bóng rổ hả? Cho anh xin Wechat đi, sau này có trận đấu anh sẽ thông báo cho.
Dạo này con gái thích bóng rổ cũng không nhiều.
Đường Nhân còn chưa mở miệng, Lục Trì đã mở miệng: "Không có Wechat."
Qua mấy giây, anh còn bổ sung thêm: "Không cần thông báo."
Đường Nhân phản ứng kịp thời, nói theo: "Không cần đâu học trưởng, khi nào có trận đấu thì em và bạn trai sẽ đến ủng hộ."
Lục Trì theo sát gật gật đầu, khẳng định vị trí bản thân.
Trương Viện cảm thấy buồn cười với phản ứng của Lục Trì, thấp giọng châm chọc nam sinh đang sững sờ kia: "Bạn trai của người ta ở bên cạnh mà dám xin Wechat hả."
Nam sinh ê chề ngồi xuống ghế, thở dài.
Cái bàn khá cao, Đường Nhân lặng lẽ nắm chặt tay Lục Trì dưới bàn, mặt mày hớn hở: "Đội bóng rổ nữ còn nhận người không ạ?"
Trương Viện không thể tin, đứng lên: "Em muốn vào câu lạc bộ bóng rổ hả?"
Đường Nhân gật đầu: "Nữ sinh không được ạ?"