Eo Thon Nhỏ
Chương 63 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Editor: Trà Đá.
Ký túc xá nam và nữ ở trường đại học có chút khác biệt so với cao trung.
Ký túc xá chỗ Đường Nhân ở có sáu tầng, mà khoa ngoại ngữ và khoa y lại cách xa nhau, cùng trên một con đường nhưng ký túc xá nữ lại gần căn tin hơn.
Hai người sánh vai đi đến đầu đường.
Đường Nhân nói với anh: "Cậu về ký túc xá đi, sắp xếp xong rồi bọn mình đi ăn cơm."
Lục Trì do dự một chút rồi không đồng ý, nhẹ nói: "Ban nãy tớ nghe học trưởng nói có thể vào trong ký túc xá nữ."
Đường Nhân có chút sững sờ, không ngờ anh lại nghe được điều này, còn nhớ đến tận bây giờ: "Cậu muốn vào cùng á? Trong đó nhiều nữ sinh như vậy, lỡ như ai đó để ý cậu thì sao."
Lục Trì nhìn cô chằm chằm.
Rốt cuộc vẫn là Đường Nhân bị đánh bại: "Rồi rồi, đi thì đi."
Ai bảo trông bộ dáng anh tuấn tú quá làm chi.
Trước cửa ký túc xá đều là tân sinh viên và người nhà, ai nấy đều xách lớn xách nhỏ tiến vào, bên cạnh còn có các học trưởng học tỷ tiếp đón.
Hai người bọn họ từ chối được giúp đỡ nên phải tự thân vận động.
Đường Nhân nhận lấy chìa khóa phòng và chìa khóa tủ, xác nhận số giường rồi tiến vào ký túc xá cùng Lục Trì.
Bởi vì ba ngày đầu để báo danh cho nên cũng chưa có quá đông người đến.
Đại học S nổi tiếng ưu đãi tốt hơn nhiều so với cao trung, điều kiện ký túc xá cũng tương đối tốt, Đường Nhân may mắn ở lầu một, không cần leo lên tầng.
Ở ký túc xá phiền phức nhất vẫn là leo cầu thang.
Vừa mở cửa phòng ra, Đường Nhân lập tức thấy một nữ sinh có khuôn mặt khá tròn đang ăn táo, ba mẹ nữ sinh đang giúp trải giường chiếu.
Lục Trì quét mắt qua phòng ký túc xá một cái, diện tích rất lớn, giường ngủ và ngăn tủ tách biệt, còn có cả ban công và phòng tắm, hơn nữa nhìn qua mọi thứ rất mới.
Ban đầu Đường Nhân đã dự tính với nhà cô sẽ ở trong ký túc xá qua kỳ quân sự, sau đó sẽ chuyển ra ngoài ở.
Cô đã tìm hiểu qua, đại học S cũng không bắt buộc sinh viên ở ký túc xá, chỉ cần phụ huynh đồng ý, làm đơn ký tên là được.
Cho nên lần này cô mang rất ít hành lý.
Nữ sinh mặt tròn chủ động chào hỏi: "Chào cậu, tớ là Triệu Nhạc."
Đường Nhân cũng nói: "Đường Nhân, đây là bạn trai tớ, Lục Trì."
Bây giờ Lục Trì không bị đỏ tai khi nghe cô chọc nữa, anh khẽ gật đầu, xác nhận rất ít bóng cây: "Ừ."
Anh vốn đã ít nói, bây giờ xung quanh có nhiều người, anh lại càng kiệm lời hơn.
Đường Nhân hút hết hộp sữa chua, giờ tay chuẩn bị ném vào thùng rác.
Vài nữ sinh lén nhìn trộm sang thầm hy vọng Đường Nhân ném trật ra ngoài, sau đó bị mất mặt.
Ai ngờ hộp sữa chua bay một vòng cung rất đẹp, chuẩn xác lọt vào thùng rác.
Kỹ thuật ném bóng rổ của cô vẫn cực kỳ chuẩn. Đường Nhân huýt sáo một hơi: "Đi ăn tối thôi."
Lục Trì đáp: "Được."
Hai người chuẩn bị đứng lên, Triệu Nhạc ở bên cạnh cười ha ha: "Bác sĩ Lục, Đường Nhân nhà cậu bị nổi bong bóng nước ở chân đó."
Lục Trì nhìn thoáng ra Đường Nhân.
Đường Nhân lém lỉnh nói: "Chỉ là học quân sự thôi mà, bình thường tớ cũng quậy phá mà, với lại tớ đâu phải búp bê sứ."
Cô còn chưa nói hết, Lục Trì đã cởi giày cô ra, cởi cả tất, tay anh nắm lấy bàn chân trắng muốt của cô.
Lòng bàn chân đỏ bừng, có vài bong bóng nước nổi lên, có thể nhìn ra cô cũng chịu đựng khá khổ sở.
Lục Trì nhẹ nhàng xoa bóp, dịu dàng nói: "Bôi thuốc nhé."
"Ừ ừ ừ, bôi thuốc." Đường Nhân bị nhột, cười phá lên: "Ha ha ha, Lục Trì, đừng bóp nữa, nhột chết mất."
Khoé miệng anh khẽ nhếch, không gian sau lưng là những cây liễu rủ xuống, nhìn qua giống như một bức tranh.
Anh đứng lên, nửa ngồi trước mặt cô, nói: "Leo lên."
Giọng nói anh tuy nhẹ, nhưng lại rất đáng tin.
Đường Nhân biết rõ lúc nào thì có thể từ chối, lúc nào thì không được từ chối anh, giống như bây giờ, nếu cô cự tuyệt, thì anh nhất định sẽ không vui.
Cô nằm sấp lên người anh, ôm lấy cổ anh.
Được anh cõng ở trước mặt nhiều người như vậy khiến cô cảm thấy vui vui.
Mãi cho đến khi hai người rời đi rất xa rồi, thì các nữ sinh mới định thần lại.
Triệu Nhạc bị vứt lại một chỗ, thầm suy nghĩ: Chắc chắn Lục Trì xem Đường Nhân là búp bê sứ, nên nhìn mới đau lòng như vậy.