Eo Thon Nhỏ

Chương 69 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Lục Trì sống chết không chịu mở miệng, Đường Nhân có cố cách mấy cũng không được gì.



Lục Trì cũng chỉ nhìn cô chằm chằm, bày ra vẻ mặt đáng thương khiến cô hoảng loạn.



Chán ghét cái kiểu mê hoặc này nhất.



Đường Nhân rầm rì nói vài câu, sau đó không ép anh nữa.



Dù sao sớm muộn gì cũng biết thôi, không vội, hơn nữa cũng có thể đoán được ý của anh, dù sao trước kia anh cũng có phản ứng này.



Lục Trì len lén liếc cô, thấy cô buông tha thì thở phào nhẹ nhõm.



Sau trận bóng rổ, đội nữ muốn ra ngoài liên hoan thịt nướng, Đường Nhân đương nhiên cũng muốn tham gia.



Lâm Lộ nháy mắt ra hiệu: "Dẫn theo anh chàng soái ca đó tới cho vui."



Nữ sinh ở bên cạnh cũng chen vào: "Đúng đó, ha ha ha ha rồi kể chuyện tình yêu cho bọn chị nghe với."



Đường Nhân cười từ chối: "Em bắt cậu ấy về phòng tự kiểm điểm bản thân rồi ạ."



Cái kiểu tụ tập này không nhất thiết phải kéo Lục Trì tham gia, cô đâu có điên mà ném anh vào một chỗ toàn là nữ sinh.



Các đồng đội cũng chỉ hỏi thăm, nếu biết có bạn trai cô ở đây, thì chắc chắn sẽ không đi cùng.



Lục Trì đưa cô về ký túc xá, lúc gần đi vẫn không quên dặn dò: "Ăn vừa đủ thôi."



Lần trước cô than thở ăn nhiều quá, no bụng khiến cả đêm khó chịu.



Đường Nhân ngoan ngoãn đáp: "Ok."



Lục Trì do dự một chút, hạ thấp giọng hỏi: "À thì... Chỉ có người trong đội bóng nữ thôi đúng không?"



Đường Nhân sững sờ, chốc lát sau mới phản ứng lại được, bóp mặt anh: "Đương nhiên chỉ có đám nữ sinh thôi, không có học trưởng kia đâu."



Trong lòng Lục Trì thầm vui mừng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ lạnh nhạt.



Đường Nhân đã sớm biết tính cách của anh, cô trực tiếp kéo cổ áo anh, rồi nhón chân lên hôn anh một cái.



Mùi sữa chua thơm ngát.



Lục Trì đứng ở đó, yết hầu khẽ động, chỉ vuốt ve mái tóc cô, trước cửa ký túc xá cũng có khá nhiều người, không nên làm quá.



Sau khi thấy cô đi vào ký túc xá rồi mới yên tâm xoay người rời đi.



~


Lúc cô đi ngang qua nhà người khác còn thấy người ta treo cả câu đối, mỗi nhà mỗi kiểu trang trí đón năm mới.



Mỗi lần tết đến, Đường Nhân lúc nào cũng được cảm nhận đầy đủ bầu không khí đầm ấm vui vẻ.



Không biết tết năm nay Lục Trì có tới tìm cô hay không, hoặc là hai người sẽ giống năm ngoái, chỉ cần hai người ở bên nhau là đủ rồi.



Đường Nhân đi một đằng, nghĩ một nẻo, thiếu chút nữa quên mua sủi cảo.



Lúc quay về nhà cô phát hiện ra Lục Trì.



Lục Trì mặc áo ấm màu đen, đứng ở dưới anh đèn cắt nhà cô không xa, khăn quàng cổ tối màu quấn quanh cổ anh, che đi nửa gương mặt anh.



Đi tới gần càng thấy rõ bóng dáng anh, rõ đôi mắt sáng long lanh kia.



Đường Nhân đột nhiên nhớ đến câu nói của Tô Khả Tây.



Nếu như Tô Khả Tây nhìn thấy Lục Trì bây giờ, thì sẽ nói hai mắt anh đang phát sáng như săn mồi, nhưng chẳng có điểm nào giống sói cả, cũng không khiến người ta sợ hãi.



Cô có chút buồn cười, vô ý phát ra tiếng.



Lục Trì quay đầu nhìn về phía có tiếng động, thấy Đường Nhân tròn vo như con gấu cầm hộp sủi cảo, hai mắt khẽ cong cong đi về phía anh.



Đường Nhân nhón chân hôn lên gò má anh một cái.



Lục Trì mặc kệ động tác của cô, đợi sau khi cô đứng thẳng rồi, anh lại dùng hai tay nâng mặt cô rồi khẽ hôn cô, rốt cuộc từ hôn nhẹ nhàng trở thành hôn sâu.



Đợi đến khi hoàn hồn lại cũng không biết rõ đã trải qua bao lâu rồi, Đường Nhân sờ sờ môi: "May là chưa sưng, nếu không bị anh tớ phát hiện ra lại nghe ổng lải nhải nữa."



Hai mắt Lục Trì tối sầm, không lên tiếng.



Đường Nhân buồn bực nói: "Sao tối vậy rồi cậu còn tới đây?"



Lục Trì yên lặng mấy giây, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhớ cậu."



Đường Nhân còn tưởng mình nghe lầm, sau khi phát hiện ra hai tai anh ửng đỏ mới biết mình không nghe lầm, cô nhớ môi nói: "Tớ cũng nhớ cậu. À cậu ăn cơm tất niên chưa?"



Lục Trì "Ừ" một tiếng, giọng nói có chút buồn: "Ăn lúc trưa rồi."



Cơm tất niên có nhà ăn buổi sáng, có nhà ăn buổi trưa hoặc buổi tối, có nhà ăn nửa đêm.



Đường Nhân còn lo cho nhà anh ăn buổi tối, không ngờ là buổi trưa.



Cô lắc lắc tay anh, nhỏ giọng nói: "Nhà tớ chưa ăn đâu, cậu có muốn vào ăn chung không?"



Lục Trì còn chưa kịp từ chối, thì Đường Nhân đã cười hì hì, khoác tay anh: "Xấu đẹp gì cũng phải gặp ba mẹ vợ chứ, huống hồ cậu trông đẹp trai như vậy mà."



Một lúc sau, anh gật đầu: "Được."