Eo Thon Nhỏ

Chương 70 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Nguồn:



Editor: Trà Đá.



Đường Nhân không ngờ Lục Trì lại đồng ý.



Bây giờ bọn họ mới học một học kỳ năm nhất, còn phải ba năm nữa mới ra trường, với tính cách của Lục Trì thì phải sau khi tốt nghiệp anh mới đồng ý làm mấy chuyện này.



Đường Nhân hơi bất ngờ khi nghe anh đồng ý.



Thấy vẻ mặt sững sờ của cô, Lục Trì duỗi tay nắm lấy tay cô, tay cô lạnh buốt, anh lại cầm tay cô bỏ vào trong túi áo ấm của anh.



Lục Trì nhíu mày nói: "Nhưng mà không có quà."



Đến nhà người khác ít ra cũng phải mang quà tới, huống chi đây còn là nhà bạn gái, tối thiểu cũng phải để lại ấn tượng tốt.



Đường Nhân không thèm để ý: "Có sao đâu, nhà tớ không để ý mấy cái này đâu."



Hơn nữa ba mẹ cô cũng biết Lục Trì, mang quà hay không mang quà cũng có gì quan trọng đâu.



Lục Trì lại lắc đầu, thái độ ngang bướng: "Nhất định phải có quà."



Anh rủ mắt xuống, nói: "Thôi để lần sau đi."



Đường Nhân trợn hai mắt, lầm bầm: "Bày vẽ quá vậy... Đi siêu thị mua là được rồi, nhà tớ có ai để ý mấy cái này đâu."



Lục Trì lắc đầu, hôn trán cô một cái: "Sau khi nhà cậu ăn cơm tất niên xong thì tớ lại đến."



Đường Nhân đứng đó không biết nói gì, vừa giận vừa khó chịu.



Người gì đâu mà nguyên tắc thấy sợ, không mang quà thì gì đâu mà to tát.



Anh nâng mặt cô lên, mềm giọng giải thích: "Tớ... Muốn để lại ấn tượng tốt với ba mẹ cậu."



Đường Nhân cũng không thể ép: "Thôi được rồi, lúc đó nhớ điện thoại trước cho tớ."



Lục Trì nói: "Ừ."



Sau khi nhìn Đường Nhân vào nhà rồi anh mới xoay người rời đi.



~



Đường Nhân đẩy cửa ra: "Mẹ, sủi cảo nè."



"Mua có mỗi hộp sủi cảo thôi mà lâu vậy con?" Giọng nói Tưởng Thu Hoan truyền ra từ nhà bếp.



Chưa tới mấy giây đã thấy bà xuất hiện ở phòng khách.



Đường Quân đầu tóc rối bời đi từ trên lầu xuống, ngáp một cái nói: "Chắc chắn là gặp Lục Trì rồi, lúc nãy con đứng ở cửa sổ thấy hết đó mẹ."




"Cho con nghe một chút thôi." Cô chạy tới trước cửa phòng làm việc của Đường Vưu Vi, áp sát tai vào của cũng không nghe thấy gì hết, rốt cuộc cô chán nản đi vào phòng bếp.



Dì Tôn đang rửa mâm, thấy cô vào, cười nói: "Nhân Nhân sao vậy?"



Đường Nhân lập tức tươi cười: "Con vào giúp dì rửa chén."



Trong nhà chỉ có vài người, chén bát không nhiều, cô đứng trước bồn rửa chén, trong đầu suy nghĩ không biết ba cô muốn nói gì với Lục Trì.



Đường Nhân chắc chắn ba cô rất thích Lục Trì, dù sao tính cách của anh cũng rất tốt, lại thông minh, là một đứa trẻ ngoan trong mắt người lớn.



Chỉ sợ điều không hài lòng là gia cảnh nhà Lục Trì.



Đương Vưu Vi đương nhiên biết rõ sự tình gia đình Lục Trì, chuyện ly hôn của ba mẹ Lục Trì cũng khá ồn ào.



~



Đường Nhân rửa chén xong xuôi mới thấy Lục Trì đi ra.



Đường Vưu Vi đi đằng trước, Lục Trì theo sau, vẻ mặt hai người rất bình thường. Đường Nhân nhìn ngó nửa ngày cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.



Đường Quân ngồi trên ghế sofa đứng lên, định kéo Lục Trì ra nói chuyện, nhưng chưa gì đã bị Tưởng Thu Hoan đuổi về phòng.



Còn bà và Đường Vưu Vi lấy cớ ra ngoài tản bộ cho tiêu cơm, trong phòng khách chỉ còn Lục Trì và Đường Nhân.



Đường Nhân nhịn không được hỏi: "Hiểu trưởng Đường nói gì với cậu vậy?"



Vừa nghĩ tới chuyện ba cô và Lục Trì nói chuyện riêng không cho cô biết, khiến cô bức rức trong lòng.



Lục Trì mím môi không nói cho cô biết.



Đường Nhân duỗi tay cào anh, nhưng anh mặc áo ấm dày, cào nửa ngày cũng không có tác dụng.



Cuối cùng cô vẫn là người chủ động thu tay về, nghĩ một lúc, lại lên tiếng: "Có muốn tham quan phòng tớ không?"



Lục Trì nghiêng đầu, trông thấy hai mắt cô sáng lấp lánh, không biết cô đang có âm mưu gì, anh dừng lại một chút, không trả lời.



Đường Nhân tiếp túc dụ dỗ: "Yên tâm, trong nhà còn có ông anh bóng đèn, tớ không dám làm gì cậu đâu."



Lục Trì: "..."



Anh nghe ra chút ý tứ giấu đầu hở đuôi.



Mặc dù Đường Nhân rất muốn lột sạch quần áo của anh ra, nhưng cô ráng kiềm chế... Còn không kiềm chế nổi thì thuận theo tự nhiên vậy.



Cô nhỏ giọng nói: "Đi không nè? Đi không nè?"



Lục Trì cúi đầu, nhìn chằm chằm cái tay không yên phận của cô, suy nghĩ một chút, cuối cùng đáp: "Được."