Eo Thon Nhỏ

Chương 71 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Lục Trì tiến vào phòng cô, bị con bọt biển màu vàng cực to trên trần nhà dọa sợ.



Đây là lần đầu tiên anh thấy trần nhà của một người biến thành cái dạng này, con bọt biển màu vàng đối diện với giường ngủ.



Đường Nhân hỏi: "Đẹp không?"



Lục Trì nói: "Đẹp."



Anh sợ nói không đẹp thì cô không vui, trần nhà đương nhiên không xấu, mà là thất bại... Đường Nhân đi phía sau anh, lặng lẽ đóng chặt cửa lại, sau đó như tên trộm, nói: "Bây giờ chỉ còn lại hai đứa mình thôi!"



Lục Trì xoay người nhìn cô, cảm thấy cô khá kỳ quái.



Đường Nhân trực tiếp tiến sát gần anh, bổ nhào về phía trước định ép anh tới giường, nhưng kết quả chưa tới giường thì hai người đã ngã lên tấm thảm mềm mại.



Cũng may tấm thảm lông khá dày và êm.



Cho dù như vậy thì Lục Trì vẫn không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.



Đường Nhân không ngờ tới chuyện này, vội vàng hỏi: "Cậu có đau chỗ nào không?"



Nói xong, cô duỗi tay sờ soạn người anh, nhưng áo ấm của anh dày, sờ soạn kiểu gì cũng không biết được, rốt cuộc cô trực tiếp cởi từng nút áo ấm của anh, duỗi tay vào trong.



Lục Trì không mặc nhiều áo, cho nên khi tay cô chạm vào thì cảm giác vô cùng rõ ràng.



Anh ngập ngừng nói: "Đừng... Đừng có sờ soạn nữa."



Đường Nhân dừng tay, nói: "Cậu bị té mà, tớ chỉ muốn biết cậu đau chỗ nào thôi."



Lục Trì: "..."



Anh nghi ngờ không biết Đường Nhân đang vô tình hay cố ý.



Nhưng tay cô thì mò sau lưng anh, còn người lại nằm trong lòng anh, cho dù là ai cũng khó mà kiềm chế.



Lục Trì giữ tay cô, thấp giọng nói: "Đừng... Tớ không sao hết."



Anh động một cái, xoay người định đứng lên, kết quả lại bị Đường Nhân đẩy ngã ra đất, nửa người cô lại nằm trên người anh.



Đường Nhân rút tay ra, rốt cuộc nghĩ tới điều gì đó, cười hỏi: "Có phải không nhịn được đúng không?"



Lục Trì: "..."



Anh quay mặt đi không trả lời.




Anh cảm thấy bản thân đã nói rất rõ ràng rồi.



Nghe thấy anh trả lời, vẻ mặt Vu Hân Hân không tốt lắm, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Học tỷ mời cậu ăn cơm, cậu không nể mặt học tỷ mà đi sao?"



Lục Trì đặt sách xuống, nói: "Xin lỗi học tỷ, em phải làm bài tập."



Vu Hân Hân: "..."



Bài tập cái rắm, bài tập sao đẹp bằng người được.



Cách đó không xa, Đường Nhân đứng đó suýt nữa bật cười, câu trả lời của Lục Trì nằm ngoài dự đoán của cô, nhìn thấy học tỷ bị quê mà cô thấy cực kỳ thỏa mãn.



Đã biết người ta có bạn gái rồi, vậy mà vẫn khăng khăng tấn công, không hiểu nổi.



Đường Nhân đi tới, ngồi bên cạnh Lục Trì, khoác cánh tay anh, mở miệng thay anh: "Xin lỗi học tỷ, bạn trai em chỉ muốn ăn cơm với em thôi."



Thấy cô đến, sắc mặt Lục Trì vui vẻ hơn.



Vu Hân Hân không nói lên lời, bị bạn gái người ta bắt gặp thật sự rất xấu hổ.



Cô ta hít sâu một hơi, cười cười, nói: "Nếu học muội đã nói thế thì để lần sau vậy, có cơ hội sẽ cùng ăn bữa cơm."



Vu Hân Hân đóng sách lại, chuẩn bị đứng dậy đi.



Lục Trì nhìn gò má Đường Nhân, nói: "Bọn mình đi chưa?"



Anh cảm thấy hôm nay Đường Nhân trông rất đáng yêu, ngọt ngào mà ngon miệng, anh muốn cắn eo cô một cái, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.



"Đợi lát nữa." Đường Nhân ghé sát vào bên tai anh, nhỏ giọng nói: "Tớ quyết định phải đóng vai ác một chút."



Lục Trì không hiểu cô định làm gì, nhưng cũng không ngăn cản, ngoan ngoãn đáp: "Ừ."



Đường Nhân cười, chống cằm, nhìn chằm chằm Vu Hân Hân, thong thả nói: "Học tỷ, vậy cũng không được, từ nay về sau Lục Trì chỉ muốn ăn cơm với bạn gái cậu ấy thôi."



Cô lại tiếp tục nói: "Học tỷ, có phải chị thường xuyên chủ động mời bạn trai em ăn cơm đúng không? Chị không thấy xấu hổ với bản thân hả?"



Vu Hân Hân còn chưa trả lời, thì Đường Nhân đã nói câu tiếp theo: "Đặc biệt là... Những lúc em không có mặt ở đây."



Ý tứ của cô cũng đã rất rõ ràng.



Đôi mắt tinh xảo của cô đang nhìn chằm chằm Vu Hân Hân.



Vu Hân Hân ngẩn người, cảm giác như suy nghĩ của cô ta đã bị lột trần, nửa ngày không nói lên lời.