Eo Thon Nhỏ

Chương 73 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Sáng sớm hôm sau, Đường Nhân tỉnh dậy đã phát hiện bên cạnh không có người.



Cô nheo mắt sờ soạng, không tìm thấy đồ lót, rốt cuộc quyết định mặc váy ngủ vào, dù sao hôm nay có lẽ ở trong phòng nghỉ ngơi.



Cô suy nghĩ một chút, sau đó đi tắm rửa sạch sẽ, đánh răng rửa mặt, sau khi đánh răng xong còn nhìn chằm chằm bản thân ở trong gương.



Đường Nhân kéo cổ áo ra, quả nhiên có dấu hôn, còn rất rõ ràng.



Cô nhớ lại lúc nói chuyện phiếm với Tô Khả Tây, Lục Trì có phải sói hay không, bây giờ cô đã biết, còn biết anh thích làm gì.



Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Tô Khả Tây.



Chuyện Đường Nhân đi du lịch với Lục Trì thì trước đó cô có nói cho Tô Khả Tây biết, chỉ sợ là cô ta hỏi mọi chuyện có thuận lợi không.



Quả nhiên là vậy.



Tô Khả Tây: Ha ha ha, tiểu tiên nữ giáng trần thành công không?



Đường Nhân nhanh chóng trả lời lại: Cái điệu cười của cậu có chút ngu ngốc đấy.



Tô Khả Tây không chịu thua, cô ta bất chấp mạo hiểm việc Lục Vũ phát hiện ra, hỏi tiếp: Khi nào thì đi đăng ký?



Đường Đường Đường: Chưa biết.



Tô Khả Tây đang chuẩn bị nhắn trả lời, thì Đường Nhân đã nhắn câu tiếp theo.



Đường Đường Đường: Để tớ trộm sổ hộ khẩu đã. Lợi hại, quả nhiên là chị Nhân, Tô Khả Tây bái phục, cô ta thấy Lục Vũ đang đi về phía mình, nên không quấy rầy Đường Nhân nữa.



Đường Nhân ném di động qua một bên, vuốt vuốt mái tóc.



Ba năm qua tóc cô đã dài hơn rất nhiều, tán loạn trên bờ vai, mái tóc đen cực kỳ nổi bật trên làn da trắng nõn của cô.



Cô vừa vuốt tóc vừa đi tìm đồ lót, không tìm ra lại quay về giường ngồi ngẩn người. Tiếng mở cửa vang lên.



Lục Trì nhẹ nhàng đi vào, trên tay là hai phần ăn sáng, thấy cô đã dậy, anh bỗng dưng đỏ mặt, lan đến cả hai vành tai.



Trên cổ anh có vết dấu răng nho nhỏ.



Đường Nhân nhớ tới lần anh cắn má cô ở cao trung, sau đó còn bị thấy giám thị bắt viết bản kiểm điểm.



Năm nay mà quay về trường thì không biết thầy giám thị có chào đón không đây.



Đường Nhân hoàn hồn, nhìn chằm chằm Lục Trì: “Anh đỏ mặt cái gì?”




Sau khi tắm xong thì đã hơn mười giờ.



Lục Trì để mình trần ngồi ở cuối giường, đầu tóc lộn xộn, thân thể cứng rắn của anh khiến hai mắt cô phát sáng, nhịn không được duỗi tay sờ soạng một cái.



Qua nhiên nhìn bằng mắt không bằng cảm nhận bằng tay, biết ngay Lục Trì giả vờ cấm dục, bên trong cũng đầy dục vọng, mới sáng sớm đã không nhịn nổi.



Anh phát hiện hai mắt sáng rực của cô đang nhìn anh chằm chằm.



Hai tai anh ửng đỏ, nói sang chuyện khác: "Anh có mua cháo."



Đường Nhân nói: "Đút em ăn."



"Ừ." Lục Trì cũng không từ chối.



Bọn họ lãng phí quá nhiều thời gian, cháo đã bị nguội lên rất nhiều, may là cháo được đựng trong bình giữ nóng, nên còn ấm một chút.



Chén cháo cũng không quá lớn, anh đút cô ăn chừng mười phút là xong.



Sau khi ăn xong, Lục Trì ngoan ngoãn lấy ga giường đi giặt, dấu vết lưu lạu khiến hai người đỏ mặt.



Lúc xế chiều, bên ngoài đột nhiên đổ mưa.



Tiếng mưa tơi lộp bộp trên cửa sổ thủy tinh, kế hoạch ra ngoài chơi của hsi người bị phá hủy, đành ở trong phòng.



Đường Nhân mê mẩn nhìn ngoài biển.



Cô mặc áo sơ mi của Lục Trì, rất lớn, có thể làm thành cái váy, nhân tiện chụp một tấm hình gửi cho Tô Khả Tây.



Lục Trì thu dọn đồ đạc trong phòng.



Sương mù mờ mịt, biển lớn mờ ảo làm thành bối cảnh, khiến làn da trắng nõn của cô càng thêm nổi bật, tóc đen vén qua một bên, khiến bức tranh trông cực kỳ đẹp mắt.



Thấy cô mặc áo sơ mi của mình, anh mắt anh trở nên tối sầm, nhưng anh vẫn kiềm chế được ý nghĩ của bản thân.



Anh đi đến bên cạnh cô, hôn cô một cái.



Hai người nằm ngắm phong cảnh trên ghế, Đường Nhân đột nhiên mở miệng: "Lúc ở trên giường anh nói gì với em vậy?"



Lục Trì quay mặt đi không nói lời nào.



Đường Nhân cười cười, mặc dù trong lòng thiếu kỳ nhưng không ép hỏi nữa, cô hỏi tiếp: "Khi nào thì bọn mình trộm sổ hộ khẩu đây?"



Lục Trì há to miệng, cái suy nghĩ đó của cô khiến anh mất nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại được.