Eo Thon Nhỏ

Chương 74 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Nói trộm sổ hộ khẩu đương nhiên là đùa rồi.



Một lúc lâu sau, Đường Nhân nói: “Em muốn về thăm trường cao trung.”



Lục Trì nói: “Được.”



Thời tiết bên này bắt đầu mưa dầm dề, cho nên hai người quyết định đổi vé máy bay, bay về thành phố H sớm hơn dự tính.



Tháng bảy, trong thành phố cực kỳ nóng.



Thời gian nghỉ của cao trung và đại học khác nhau, hiện tại còn một tuần nữa mới đến kỳ nghỉ hè của trường tư nhân Gia Thủy.



Trùng hợp là ngày thứ hai trong thành phố có mưa, buổi chiều trời đầy mây, mặc dù thời tiết còn chút khó chịu, nhưng đã bớt nóng, thoải mái hơn rất nhiều.



Đang thời gian lên lớp nên trong sân trường cực kỳ yên tĩnh, cũng chỉ thấy vài người đi đi lại lại.



Đường Nhân và Lục Trì đi xe taxi tới trường, mở cửa sổ ra dọc theo đường đi.



Lúc đi ngang qua một đoạn đường, Đường Nhân đột nhiên nghiêng đầu sang nói: “Còn nhớ lần trước ở đoạn này, em nói anh đánh rớt thứ gì đó, anh phản ứng như thế nào nhớ không?”



Khi đó Lục Trì vừa thẹn thùng vừa đáng yêu, còn có tật nói lắp.



Lục Trì giương mắt nhìn, trí nhớ của anh đương nhiên rất tốt, nhớ lại phản ứng của mình khi bị cô chọc, quay mặt đi không trả lời.



Đường Nhân nhìn anh cười.



Da mặt nhẵn nhụi có thể thấy cả lông tơ, một đôi mắt đẹp với đồng tử sáng rực, như nhìn thấu người khác.



Đường Nhân đưa tay tới bóp mặt anh, cười hỏi: “Có phải lúc đó em đáng yêu quá nên anh đứng ngây ngốc ra đúng không?”



Lục Trì không lên tiếng.



Lái xe mở miệng: “Đến nơi rồi.”



Lục Trì trả tiền, rồi hai người cùng nhau xuống xe, đứng trước cổng trường quen thuộc, có chút hoài niệm, chớp mắt một cái đã qua bốn năm năm rồi.



Bác bảo vệ và hai người họ nhìn nhau.



Đường Nhân còn nhớ rõ bác bảo vệ, đương nhiên bác bảo vệ cũng nhớ rõ về Đường Nhân, người chuyên gây họa, thấy cô lại thì hỏi: “Tới tìm hiệu trưởng hả?”



Đường Nhân gật gật đầu.



Cô tới đây đương nhiên không tìm hiệu trưởng, ở nhà nhìn đủ rồi, đến trường học nhìn làm gì nữa.
Đường Nhân khẽ thở hổn hởn, cánh môi đỏ tươi, phảng phắt màu anh đào, đuôi mắt sắc quyến rũ, khiến người khác không dời mắt đi được.



Hai người đi ra khỏi con hẻm như không có gì, nhưng trong lòng vẫn có chút giậtmình, dù sao đây cũng là trường học.



Mới ra ngoài lập tức đụng phải một người, là thầy giám thị.



Đã bốn năm không gặp, thầy giám thị trong không khác là bao, có lẽ đang đi tuần tra.



Thầy giám thị liếc mắt thấy hai người, có chút sững sờ: "Đường Nhân... Lục Trì? Hai em về trường lúc nào vậy?"



Đường Nhân cười hì hì nói: "Dạ mới tới chưa được bao lâu."



Thầy giám thị có chút nghi ngờ.



Nhưng ông ta nhớ rõ từ trước đến nay Đường Nhân nói láo không chớp mắt, nói một đằng làm một nẻo, trước kia còn lo lắng vì là học sinh trong trường, nhưng bây giờ xem ra cái gì cũng không còn sợ nữa rồi.



Đường Nhân bày ra vẻ mặt tội nghiệp: "Bọn em thật sự về thăm thầy chủ nhiệm mà."



Chỉ là trên đường lợi dụng hôn Lục Trì chút thôi...



Thầy giám thị cũng không dám để Đường Nhân ở trong trường quá lâu, nên tìm cách mời hai người ra về, ngoài miệng còn nói lần sau nhớ đến



Trước cửa trên học vẫn yên tĩnh như trước, trên đường không có lấy một chiếc xe chạy qua.



Đường Nhân vừa đi, vừa đá cục đá.



Lục Trì đột nhiên nắm chặt tay cô, thấp giọng nói: "Ngày mai... Qua nhà anh."



Đường Nhân có chút kinh ngạc, một lát sau mở miệng nói: "Anh không biết là anh đang dẫn sói vào nhà hả."



Lục Trì: "..."



Một lát sau, anh mở miệng nói: "Mẹ anh muốn gặp em."



Đường Nhân nhất thời bị cứng họng.



Ấn tượng về mẹ Lục Trì chỉ dừng lại ở trước cửa cao trung lần đó thôi, ký ức đó thật sự khiến cô nhớ mãi không quên, lần đầu tiên cô gặp một người có cử chỉ điên rồ đến như vậy.



Trước kia cô đã từng nghĩ là sẽ không dám đến gần mẹ Lục Trì.



Thấy cô không lên tiếng, Lục Trì trấn an nói: "Chỉ là ăn bữa cơm thôi."



Đường Nhân động vài cái, đột nhiên nói: "Ăn cơm thì cũng khiến em căng thẳng như vậy, anh coi cơm nước xong thì trộm sổ hộ khẩu nhé."