Eo Thon Nhỏ

Chương 75 : Hoàn

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Gia đình Lục Trì đã đổi nhà mới.



Vương Tử Diễm đã bán căn biệt thự kia đi, rồi mua một căn nhà nhỏ, trong nhà lại không có ai, hai người ở thì khá rộng rãi, huống chi Lục Trì cơ bản không ở nhà.



Bà biết rõ chuyện Đường Nhân và Lục Trì, cũng còn nhớ gặp ở trước cổng trường một lần, còn gặp ở trước cục dân chính một lần.



Con trai đến tuổi rồi cũng kết hôn, bà đã nghĩ rất nhiều lần, bình tĩnh mà xem xét thì bà rất cảm kích Đường Nhân.



Trong nhà trùng tu từ màu sắc lạnh thành màu sắc ấm áp, khiến người khác thấy thoải mái hơn nhiều, bà chỉnh chu ngồi trên ghế sofa, chờ người về.



Đường Nhân và Lục Trì đứng trước cửa nhà.



Cô có chút căng thẳng, nhỏ giọng nói: "Lỡ mẹ anh không thích em thì sao?"



Lục Trì nói: "Không có đâu."



Đường Nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hồi hộp, dù sao cô cũng bắt cóc anh đi, trước giờ hai mẹ con họ sống nương tựa vào nhau, nói không chừng trong lòng không vui.



Hai người cùng nhau vào trong nhà.



Lục Trì lên tiếng: "Mẹ."



Đường Nhân tỏ vẻ thùy mị: "Chào dì ạ, cháu là Đường Nhân."



Vương Tử Diễm bỏ cái ly xuống, nhẹ nhàng nói: "Cháu ngồi đi. Lục Trì, con đi pha trà đi."



Trên thực tế, tướng mạo Vương Tử Diễm rất đẹp, kể từ sau khi ly hôn thì sống vô tư hơn nhiều, mặt mày cũng bớt hà khắc, cả người trẻ hơn rất nhiều.



Đường Nhân cảm thấy Vương Tử Diễm trông khá hơn trước rất nhiều.



Vương Tử Diễm chủ động mở miệng: "Cháu là Đường Nhân đúng không, dì đã gặp cháu lúc hai đứa còn học cao trung, trước kia dì có hỏi Lục Trì, thì thằng bé chỉ nói hai đứa là bạn học, không ngờ thằng bé dám gạt cả dì."



Bà cảm thấy cô bé này rất tốt, gia đình cũng rất đàng hoàng.



Đường Nhân có chút sững sờ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Dạ lúc đó đúng là bạn học ạ..."



Bọn họ sau khi tốt nghiệp mới chính thức bắt đầu mối quan hệ mới, với tính cách Lục Trì thì nói là bạn học cũng không quá chút nào.



Vương Tử Diễm uống một ngụm trà, từ tốn nói: "Dì dõi theo Lục Trì từ nhỏ đến lớn, tâm tình thằng bé thế nào dì biết, làm gì có chuyện thằng bé suốt ngày để ý đến một người bạn học như thế."



Đúng lúc này Lục Trì bưng ly trà lên, nghe thấy câu này nên hai tai bắt đầu đỏ lên.



Đường Nhân cười trộm trong lòng, trước kia còn bày đặt lạnh nhạt, bây giờ lại bị chính mẹ mình bốc phốt.



Lục Trì khẽ gọi: "Mẹ."



Vương Tử Diễm cười nói: "Gọi mẹ cái gì, mẹ chỉ nói sự thật thôi. Đường Nhân, dì biết lần trước dì đã để lại ấn tượng xấu với cháu, khi đó dì không tỉnh táo lắm, nếu có gì khiến cháu không thích thì dì xin lỗi."



Đường Nhân lắc đầu: "Dì đừng nói vậy ạ."



Về chuyện lần đó chỉ là cô cảm thấy thương Lục Trì, chứ với cô cũng không có ảnh hưởng gì, sau khi hiểu rõ mọi việc thì chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng.



Nói cho cùng thì Vương Tử Diễm cũng là người bị hại.




Tô Tuân cười cười, nói: "Chồng người ta không vui?"



Vài nam sinh sửng sốt: "Chồng?"



Tô Tuân nói: "Lúc nãy tớ thấy Đường Nhân đeo nhẫn ngay áp út, chắc là Lục Trì đã cầu hôn rồi không chừng. Dù sao cũng không tiện quấy rầy, tớ còn nhớ rõ chuyện lần trước mà."



Vài người trong nhóm thiéu kỳ, ôm chầm lấy Tô Tuân, bắt anh ta kể lại chuyện lúc xưa.



Đó chính là ký ức khó quên nhất trong đời học sinh của bọn họ.



Vài nam sinh há to miệng, không dám tin nói: "Cái gì... Trông bộ dáng nhút nhát vậy mà to gan vậy sao?"



Tô Tuân nghiêng đầu sang chỗ khác, hừ nói: "Các cậu không thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó đâu."



Lần đầu tiên anh ta gặp phải một người có ham muốn chiếm hữu cao đến như vậy, Đường Nhân đều đi theo Lục Trì hết lần này đến lần khác, mà hai người cũng thật sự là trời sinh một đôi.



Dưới trời chiều, bóng dáng các nam sinh bóng rổ xa dần.



Đường Nhân chọc chọc Lục Trì: "Đi hết rồi."



Lục Trì động động môi, không lên tiếng.



Một lúc sau, anh khẽ cúi đầu, ngũ quan tinh xảo như đang phát sáng dưới ánh mặt trời, chói mắt đến mức không gì sánh được.



Anh dùng sức nắm chặt tay cô, giọng trầm thấp: "Không thích."



Đường Nhân vươn tay nhéo mũi anh, nhón chân hôn ang một cái, rồi nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Trong lòng em chỉ có một mình anh thôi, anh còn chưa rõ nữa hả?"



Đột nhiên có cơn gió thổi qua, thổi bay tóc cô, khiến tầm mắt trở nên mơ hồ.



Đường Nhân nháy nháy mắt mấy cái, sau đó cảm thấy môi anh áp lên môi cô.



Lục Trì dùng tay phải giữ sau gáy cô, ngón tay thon dài luồn vào mới tóc thon dài của cô.



Vị trà sữa vừa nồng vừa ngọt



Đường Nhân níu chặt áo anh, hơi ngửa đầu, miệng cô bị ép buộc hơi mở ra, động tác Lục Trì cường thế kịch liệt, giống như là muốn đánh dấu ký hiệu lãnh thổ.



Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, tay anh vòng ngang eo cô, đầu anh gục xuống nơi cô cô, quanh chóp mũi anh là mùi hương thơm ngát của cô, anh khẽ nói: "Bọn mình đã kết hôn rồi đó."



Cho nên cô chỉ có thể nhìn một mình anh mà thôi.



Đường Nhân bị giọng nói của anh mê hoặc, rúc vào trong lòng anh, đột nhiên nói: "Ừ."



Vẫn như năm đó khiến cô cả đêm mất ngủ.



Trên đường vẫn có rất nhiều xe đi đi lại lại.



Bên đường là một gốc cây ngô đồng, lá cây kêu xào xạc theo từng con gió thổi qua, bị ánh mặt trời chiếu vào tỏa ra vài tia nắng như ánh hào quang.



Ánh nắng chiếu xuống chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng chói mắt.



Toàn văn hoàn.