Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 111 : Di Tản

Ngày đăng: 13:14 22/03/20

“ Hoan hô,... “ “ Chiến thắng “ “...”
Chưa đến được cổng thị trấn, Eothur đã có thể nghe thấy hết được hàng ngàn âm thanh xao động đang lan truyền trong gió. Và tất cả, đều được xuất phát từ bên trong những nỗi niềm cảm xúc chân thật, như tiếng cười của sự vui mừng tột độ hay cái khóc mếu máo của hạnh phúc,... Tất cả chúng đã làm cho hắn dấy lên một thứ gì đó trong tâm tình của mình.
Có lẽ, là do hơn hai trăm cá nhân đã cùng nhau trải qua hoạn nạn, khó khăn, và đau khổ đã tự tạo ra một mối liên kết gắn bó bền vững, mà không hề hay biết. Thế nên, tất cả những gì họ đang cảm nhận bây giờ. Những tâm tình cảm xúc mặt tốt, mặt xấu đều đã hòa quyện với nhau làm thành một. Sau đó, nó lớn mạnh đến nỗi có thể lan rộng ra khắp vạn vật trời đất một cách vô hình, song cũng tràn ngập quyền năng thần bí.
Và Eothur,... cũng là một trong những người, vật đã được sức mạnh tâm linh to lớn cảm hóa.
“ Eothur,... cậu đã làm rất tốt. “ Elrohir cưỡi con tuấn mã của mình chạy sát bên hắn nói.
“ Tốt,... tôi có làm gì đâu. Tự bọn họ cứu họ thôi. “ Eothur mỉm cười đáp.
“ Mà chính xác ra, anh còn có công lớn hơn tôi nữa. Đến kịp thời lắm. “ Dừng một chút, Eothur nói tiếp.
“ Chẳng phải tôi đã bảo cậu trước khi đi rồi sao: Ông ngoại của tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu. Mà thậm chí còn hơn thế, ông đã tự mình điều khiển quân tới đây. “ Elrohir nhún nhẹ vai khẽ cười với hắn.
“ Ông ngoại ? Ngài lãnh chúa Celeborn ? Ngài ấy đang ở đây ? “ Eothur ngạc nhiên nhíu mày, sau đó tò mò hỏi và nhìn lướt qua xung quanh.
“ Ông ấy kìa,... “ Elrohir nhìn về một hướng chỉ hắn.
Eothur theo ánh mắt tự hào của anh ta nhìn lên trước mặt họ. Cách đó khoảng hai chục người Elves. Có một người đàn ông đi đầu với vóc dáng cao mảnh khảnh, mái tóc bạc trắng,... và khuôn mặt chỉ nằm trong độ tuổi tầm trung niên. Đó là Celeborn sao, người Elves hiền giả thứ ba mà hắn thấy bằng tận mắt mình.
“ Chà,... “ Eothur đột ngột thốt lên, sau đó hắn nói tiếp.
“ Anh biết không ? Tôi thật sự hâm mộ người Elves đấy. Các anh ai cũng,... bảnh bao,... trẻ mãi không già. “
“ Lần thứ năm. “
“ ??? “
“ Đây là lần thứ năm, cậu nói với tôi về việc này. “ Elrohir nhướng lông mày nhìn hắn. “ Ha,... ha,... Trí nhớ anh đỉnh thật. “
...
Sáng hôm đó, nguyên một hàng dài người Elves bước vào bên trong thị trấn. Và để chào đón họ, ở hai bên cổng thị trấn người dân đã thu gom tất cả những đóa hoa nhỏ bé còn sót lại,... đa phần đã có chút héo vàng. Nhưng vẫn có thể dùng được. Họ rãi rộng khắp mặt đất đường đi, thể hiện lòng tôn kính, và lời cảm ơn tha thiết với những người bạn xa lạ.
Còn Grimbeorn thì phải đứng ra để chào đón các vị khách quý. Với cương vị là thủ lĩnh, người đứng đầu bộ tộc Beornings và Woodmen tạm thời. Ông ấy bắt tay, nói chuyện với lãnh chúa Celeborn trước mọi cặp mắt. Cũng đưa ra một lời thề ngay tại chỗ, tộc Beornings sẽ mãi là bạn của tộc người Elves,...
Ngoài ra, buổi tối hôm đó cũng sẽ có một bữa tiệc chiêu đãi tất cả mọi người.
...
“ Elrohir, chàng trai loài người ngồi ngay đó có đúng tên là Eothur xứ Rohan không ? “ Celeborn điềm đạm ngồi cạnh ngay bên cháu mình. Ông đưa mắt nhìn sang một con người Rohan đang ở gần đó. Khi xung quanh cậu là những người khác đang bủa vây nói chuyện vui đùa, cười cợt.
“ Ông biết cậu ta ? “ Elrohir giật mình nhìn chăm chăm Celeborn.
“ Biết chút chút từ cha con. “ Nghe được lời đáp án trùng khớp với suy nghĩ trong lòng, Celeborn thay đổi tầm nhìn. Ông nghiền ngẫm suy tư, “ Đó là người các Valar quan tâm. Trông khá bình thường như bao con người khác. “
Trong cuộc đời dài dằng dặc, nói thật lần này là lần đầu tiên mà Celeborn nghe được việc một loài người đã hấp dẫn sự chú ý của các Valar. Một điều khá kỳ quặc chưa có lời giải đáp. Đến nỗi ông cũng chưa tin tưởng lắm về chuyện này, mặc dù chính Elrond đã viết thư báo cho ông.
“ Cậu ta đã làm điều gì ? “ Một câu hỏi vương vấn đã tồn tại gần một tháng qua.
Có khi nhiều lúc, Celeborn cũng mường tượng, đưa ra giả thuyết về việc Cirdan đã có chút sai lầm trong phán đoán. Chuyện này có thể xảy ra lắm, dù sao trên thế giới này dù là một hiền giả sống lâu năm đi nữa. Song đôi khi ngay cả ông cũng đã phạm vào một chút sai sót nhỏ bé nào đó.
“ Tạm thời cứ quan sát cậu ta từ xa. Về đến Lorien, Galadriel có khi sẽ nhìn ra được điều gì đó. “
...
“ Chúng tôi sẽ mãi nhớ đến cậu. Cảm ơn Eothur. “ Pollay cụng nhẹ cốc bia với Eothur. Lời nói của ông tuy khá ngắn gọn, nhưng lại chứa một chút mùi vị tâm tình chân thành.
“ Tôi có làm việc không công đâu. “ Eothur nâng cốc làm một hơi hết sạch.
“ Công thức bí mật làm bánh mật ong,... cuộc mua bán không lỗ. “ Hắn lau miệng cười toe toét. Sau đó khoác một tay lên vai của Gron.
“ Bí mật ? Em nhớ có công thức bí mật nào đâu. “ Gron khó hiểu, nghiêng đầu nói.
“ Hả ? “ Eothur ngớ người ra.
“ Cái đó trong làng ai cũng biết. Chẳng là bí mật gì cả. Quan trọng là thành phần mật ong phải được chế biến như thế nào thôi. Nếu anh dùng loại không phải do người Beornings tạo ra thì sẽ không hoàn thành chiếc bánh thơm ngon hoàn hảo. “
“ Không phải bí mật ? “
“ Những người lữ hành cũng biết nó làm thế nào. “ Gron bình tĩnh nói tiếp, cậu ta còn thể hiện biểu lộ “ chuyện bình thường. “ trên nét mặt rồi nhún vai.
“ Như vậy,... “ Eothur xoay người chỉ tay vào Pollay. Hắn không ngờ thứ hắn tự hào có được chỉ là một công thức bình thường vốn đã được truyền khắp nơi.
“ Khục,... khục,... Uống thêm chút đi. “ Pollay nghiêm mặt như không nghe được thứ gì.
...
Ngày hôm sau, Eothur tỉnh dậy lúc trời còn sáng ban mai. Hắn thu dọn đồ đạc. Rồi đi tẩy sạch tấm thân thể dơ bẩn nhiều ngày chưa tắm của mình. Xối lên một làn nước lạnh buốt cho thật là sảng khoái và đã đời. Những vết máu khô, cát bụi trôi đi hết toàn bộ. Mái tóc được gội sạch đen mượt mà.
Trở về phòng, Eothur đeo lên vai chiếc túi bị màu nâu.
“ Lorien,... “ Miệng thì thầm với giọng điệu khá mong chờ, nôn nao.
Một chút sau, toàn bộ thị trấn bắt đầu công việc di tản. Thương binh hay người già và trẻ em sẽ được bỏ lên các chiếc xe bò đã sửa chữa ngày hôm qua. Thức ăn, nước uống dự phòng cũng đã được căn dặn để riêng một chiếc. Còn đồ vật cá nhân thì mỗi người tự xử lý. Dù sao nó cũng không quá nhiều, chỉ là một chiếc túi có một bộ quần áo hay nhẫn vàng, dây bạc,...
Trước khi bắt đầu hành trình, Celeborn cử các tiểu đội kỵ binh người Elves do thám phía trước. Tìm một đường đi thích hợp và tránh xa các chỗ có địa hình nguy cơ bị phục kích. Dù sao, bọn Orc ở trong pháo đài Dol Guldur vẫn còn rất đông và số lượng tấn công thị trấn chỉ là một phần nhỏ trong đó.
Hay nói cho cùng, kẻ thù mật thiết cần quan tâm sát sao của chúng là Lorien. Chứ không phải là người Beornings.
...
Một khoảng thời gian sau, một đoàn khởi hành dài đang di chuyển từ từ trên thung lũng Anduin. Họ chính là đoàn người Beornings và Woodmen,... Và lúc này họ còn cách khu rừng nổi tiếng Lothlorien hay được gọi tắt là Lorien vài dặm.
“ Đất đây thật tốt,... “ Brain nhảy xuống lưng ngựa, cậu nắm một mớ đất đen lẫn vài cọng cỏ dại xanh ngát trong tay mình. Nếu chỗ hoang vắng này được khai khẩn thì sẽ rất thích hợp trồng khá nhiều thực vật cho quả hay lương thực.
“ Rất tiếc, nơi này không phải chỗ của mình. “ Brain nghĩ lại đành thở dài. Thả lỏng tay để chúng rớt xuống. Chỗ cậu đang đứng đây đã nằm sát với vùng đất của Lorien, tính ra cũng có thể gọi là thuộc lãnh địa của họ. Và việc khai phá đất đai tại một nơi đã có chủ hay chưa có sự đồng ý là hành vi xâm chiếm. Nó có thể khiến người Elves tức giận.
“ Đi thôi, Brain. “ Từ sau lưng, Gron vượt qua gọi cậu.
Tại phía trước đoàn người, Elrohir cho ngựa của mình chạy nước kiệu tới chỗ Celeborn.
“ Đằng sau không có gì hết thưa ông. “
“ Tốt, con gọi mọi người tăng thêm tốc độ. Đích đến đã ở trước mặt. “ Celeborn quay mặt sang hiền lành cất tiếng.
“ Vâng. “ Sau đó, Elrohir nhanh chóng làm theo lệnh ông mình. Khi hoàn tất, anh trở về đứng cạnh Eothur.
“ Thế nào, có bồn chồn khi sắp thấy được Lorien chưa ? “ Chưa gì lời mở đầu của anh ta là lời trêu chọc.
“ Làm sao có chuyện đó “ Eothur đáp lại. Nhưng có gì đó sai sai xảy ra với hắn ngay bây giờ. Cái đầu và ánh mắt màu đen nhìn thẳng chằm chằm trước mặt không rời. Như đã bị cuốn hút bởi một thứ gì đó làm cho mê muội, say đắm không thể nào dứt bỏ. Và mặc cho lời trêu đùa, hắn vẫn bình tĩnh mở miệng.
Elrohir mỉm cười, anh ngước đầu lên nhìn theo Eothur. Một hồi sau nói:
“ Dù ở xa nhưng nhìn cũng khá đẹp phải không ? “
Lần này Eothur không đáp lại. Tự Elrohir đã hiểu câu trả lời. Và hai người họ bắt đầu im lặng không nói gì hết. Ngoài trừ việc ngắm nhìn thứ trước mặt.
Vậy điều gì đã làm hai người họ say mê quan sát đến như thế ? Một câu hỏi có đáp án rất dễ trả lời. Khu rừng Lothlorien.
Hãy quay về vấn đề thời gian ngay lúc này, một buổi trưa nắng nóng. Phải, một buổi trưa cao điểm với ánh sáng mặt trời gắt gỏng đang chiếu rọi từ phương thẳng đứng trên cao. Một buổi trong ngày được xem là không có gì hay ho, tốt đẹp. Thế vậy mà bây giờ nó lại có thể phát huy ưu điểm bằng cách tô điểm cho cánh rừng mờ ảo trước họ.
Nó làm như thế nào ? Tạm gác một bên.
Và chúng ta hãy tiến vào trong mắt của Eothur.
Bờ ngoài Lorien đã được bao bọc bởi một lớp cây cối nhỏ nhắn. Gọi là nhỏ nhưng không hẳn là vậy. Mỗi cây đều phải cao tầm trung bình mười mét đến mười tám mét. Tạo nên một bức tường cây cối dày đặc, ngoài ra trông chúng rất xanh. Và xanh ở đây là màu diệp lục tràn trề sức sống sinh mệnh. Chứ không như cánh rừng Mirkwood hay Fangorn, một bầu không khí khá u ám tối tăm.
Tiếp đến mới bắt đầu nội dung chính: các giống cây thần Mallorn.
Tương truyền trước kia, Mallorn là loại giống cây được sinh ra và tồn tại ở vùng đất Aman, nơi ở của các vị thần. Và mãi về sau, chính người Elves thuộc dòng Noldor đã đem các hạt giống này tới vùng đất trung địa trong thời đại thứ nhất. Chính xác là vùng đất Beleriand.
Tồn tại và hủy diệt. Một vòng tròn quy luật không thể nào ngăn cản. Beleriand đã biến mất. Và ngay tại thời đại bây giờ, khắp trên cõi trung địa. Chỉ duy nhất Lorien là nơi có thể khiến các hạt giống cây thần Mallorn phát triển mạnh mẽ. Kể cả Mirkwood hay Lindon đều không thể làm được điều đó. Trước mặt Eothur, các cây Mallorn như là những cột trụ chống trời cao khổng lồ. Một phiên bản nhỏ của cây thế giới Yggdrasil trong thần thoại Bắc Âu. Nó vươn mình tỏa ra những chiếc cành lá sum suê, rậm rạp. Và đỉnh cây thì kéo dài như đã chạm tới được đám mây trắng mơ mộng trên không trung. Có lúc, trong một số chúng đã bay xuyên qua như bị Mallorn tách ra làm hai.
Không dừng lại ở đó. Từ sâu bên trong khu rừng, các làn sương mù kỳ lạ và thần bí đã từ đâu xuất hiện bao phủ lên hết toàn bộ cột trụ trời. Làm cho khu rừng Lorien mang theo một cái dáng vẻ đặc biệt gọi là lung linh mờ ảo. Các cột trụ khi thì xuất hiện, khi thì lại biến mất mà không có chút dấu vết.
Ngoài ra các cành cây cũng đã phối hợp với làn sương trắng xám mù mịt. Che khắp đi toàn bộ những kiến trúc, ngôi nhà hay một chút hình ảnh nào là có sự tồn tại của người Elves.
Phải chăng sương mù và chúng là một biện pháp phòng thủ của khu rừng ?
Chưa kết thúc ở đó. Trên cao nhất bầu trời, nơi quả cầu lửa khổng lồ đang chiếu thẳng xuống khu rừng. Và các tia nắng cho dù nóng bỏng, chói lòa đến cỡ nào đi chăng. Làn sương dai dẳng vẫn không hề biến mất. Mà thay vào, chúng không còn sự mê man rầu rĩ hay ủ rũ như những làn sương thường có. Ngay tại thời khác này, chúng đã thành tấm màn che được gắn hàng ngàn viên kim cương long lanh và lấp lánh.
Một tuyệt tác phải nói là,... quá,... in đậm lòng người.
Rồi bất chợt Eothur tin rằng người Elves là giống loài giỏi nghệ thuật nhất trên thế giới. Hãy nhìn Grey Havens, một thành phố cổ giáp biển tràn ngập nét văn hóa điêu khắc. Rivendell, một thị trấn bình yên giản dị nhưng lại không thiếu yếu tố huyền bí.
Lorien, một xứ sở thần tiên chỉ tồn tại trong giấc mơ ?