Eothur Phiêu Lưu Ký
Chương 112 : Lothlorien (1)
Ngày đăng: 13:14 22/03/20
“ Hình như có việc gì đó sắp xảy ra ? “ Eothur cau mày nghiền ngẫm. Khi cách đó không xa, các đám sương mù bồng bềnh uốn lượn có vẻ như đang di động nhanh hơn. Và,... hắn có cảm giác như nó đang ngày càng bao phủ rộng ra xung quanh khu rừng.
Eothur nghiêng đầu liếc qua Elrohir. Khuôn mặt anh ta có vẻ khá thong dong bình tĩnh như đã biết việc này sẽ xảy ra. Và Elrohir đã không làm Eothur thất vọng. Khi cảm nhận hắn đang nhìn anh, liền xoay đầu cất lời: “ Một phép thuật mạnh mẽ. “
“ Phép thuật ? “ Eothur tự hỏi trong lòng. Từ lúc sống lại đến bây giờ, hắn chỉ mới vài lần chứng kiến cái gọi là phép thuật như: Goldberry kêu gọi dòng sông nâng đỡ, Vua phù thủy dùng ma thuật hắc ám, hay Radagast kêu gọi bầy chim,...
“ Của ai vậy ? “ Eothur hỏi khẽ. Bỗng nhiên, hắn cũng tự biết đến đáp án trước khi Elrohir mở lời.
“ Công nương Galadriel. “ Anh bạn người Elves cũng nghe thấy nhưng không nói gì ngoài mỉm cười. Một lát sau, anh mở miệng hỏi.
“ Chắc cậu đã biết về sự tồn tại của các chiếc nhẫn người Elves. “
“ Tôi biết rõ, ba chiếc. Và nếu tôi nhớ không lầm cha của anh giữ một cái thì phải. “ Eothur gật đầu đáp.
“ Vilya,... chiếc nhẫn gió. “ Elrohir góp thêm chút lời.
“ Vilya,... “ Eothur lẩm bẩm trong miệng. Rồi tự nhiên hắn thấy Elrohir như đang muốn tiết lộ gì đó. Bất chợt liền thốt lên.
“ Ngay trong khu rừng này có một chiếc nhẫn quyền lực. “
“ Không sai,... một trong ba cái. Nenya, chiếc nhẫn của nước. “ Vuốt nhẹ một chiếc cành bên đường, trên ngón tay Elrohir xuất hiện một giọt nước nhỏ long lanh. Và anh để nó từ từ chảy xuống khuỷu tay mà rớt xuống đất.
“ Chậc,... vậy tôi có thể chắc chắn ai đang giữ nó. “ Eothur xoay mặt đi làu bàu. Vài giây sau bỗng quay về lại.
“ Hai trong ba,... thế cái cuối cùng Narya, hồng nhẫn. Là nhà Vua Mirkwood hay lãnh chúa Cirdan giữ nó ? “ Vuốt nhẹ chiếc mũi mình, Eothur có chút tò mò hỏi tiếp.
“ Không phải Thranduil. Ngài Cirdan thì cũng từng giữ nó ở khoảng thời gian đầu. Bây giờ thì không. “
Eothur bắt đầu hứng thú. Nếu bàn về những nhân vật lãnh tụ người Elves ở Trung Địa thì chỉ còn hai người đó. Tuy nhiên, hai người lại cũng không giữ.
“ Vậy là ai ? Celeborn, Glorfindel,... ? “ Eothur lôi hết các tên thuộc tộc Elves mà mình biết. Song, Elrohir vẫn thẳng thừng lắc đầu. Mãi đến một phút đồng hồ sau, anh ta mới cho ba gợi ý.
“ Không phải người Elves, nhưng lại rất thân thiết. Một người cậu đã gặp. “
Eothur đảo mắt suy đoán. “ Không phải Elves. Là con người,... không,... không đúng. Người lùn,... càng không phải. Hobbit,... không khả quan lắm,... Rốt cuộc là chủng tộc nào ? “ Gần năm phút trôi qua không có kết quả. Hắn thở dài và lấy tay xoa nhẹ mắt. Khi kết thúc, trong tầm quan sát hắn đột ngột xuất hiện bóng dáng nhỏ bé màu nâu.
“ Radagast,... phù thủy,... À ha,... Họ giống con người nhưng không phải thuộc chủng tộc người phàm. Quen thuộc người Elves, đầu tiên Saruman,... vứt một bên. Radagast,... hình như không thân Elves lắm. Hai vị phù thủy xanh ? Không.
Người mình đã gặp,... vậy,... chỉ còn một người. “
“ Gandalf “
“ Đoán đúng. “
Có một chi tiết Eothur không để ý rằng. Khi Elrohir nghe đến cái tên này, đôi mắt của anh đã bộc lộ rõ một chút thương tiếc buồn bã, và ảm đạm. Song, trong nháy mắt nó đã biến mất.
“...”
Trong khi hai người họ đang trò chuyện. Đám sương mù đã lan rộng ra bên ngoài. Chúng vượt qua khỏi biên giới khu rừng Lorien và che kín các dải đất gần đó. Trở thành một tấm màn che màu xám thật là dày đặc và mịt mù.
Một số người trong đoàn đã nhìn sâu bên trong, như có cảm tưởng nghe thấy các tiếng hú hoang dại của những hồn ma. Hay một sức mạnh tà ác ghê gớm nào đó làm họ nổi hết da gà lởm chởm vì sợ hãi, căng thẳng. Tất nhiên, đa phần họ là phụ nữ và trẻ em.
Còn đàn ông hay người trưởng thành, đa số đều trải qua cuộc chiến khốc liệt nên bản lĩnh mỗi người đã được rèn luyện thật cứng cáp, gan dạ.
Grimbeorn cho ngựa quay đầu vì nghe thấy các tiếng ồn ào, xao động. Ông buộc phải tự mình đứng ra nói chuyện. Bảo đảm với tất cả là không có vấn đề gì hết. Đoàn người lúc này mới yên tĩnh trở lại. Họ bắt đầu di chuyển bước vào bên trong làn sương mờ ảo kia.
Bình thường. Đó là cảm nhận của họ khi vừa vào bên trong. Ngoài trừ không khí khá giảm xuống nhiệt độ một cách bất thường, hay tầm nhìn hạn chế. Mọi thứ còn lại không hề làm họ sợ hãi. Và các binh lính người Elves đã tản ra xung quanh, để tránh trường hợp người đi lạc,... thêm một yếu tố làm an tâm là bộ giáp vàng của họ. Chúng như là các ánh nến tỏa sáng trong bóng tối.
Đi được một đoạn, họ đến bờ rừng Lorien. Bị chặn lại bởi một đống cây thực vật rối ren, rậm rạp. Chúng quả thật là một bức tường ngăn cách tự nhiên. Nếu số người di chuyển chỉ có ba, bốn thì sẽ qua được rất dễ dàng. Nhưng giờ, là một đoàn to lớn. Làm sao để có thể chui vào trong ?
Mọi thứ đã được người Elves tính toán kỹ lưỡng. Họ đi dọc theo bờ rừng thêm một đoạn ngắn. Sau đó những người dẫn đường đã dừng lại tại một chỗ. Nơi mà có những cây cối thực vật nhỏ bé mọc ngoằn ngoèo, và đan chéo với nhau thành một bờ tường đầy gai nhọn. Cái này còn khó đi hơn mấy đoạn trước nữa.
Trước hàng chục cặp mắt. Mấy người Elves kia trèo lên hai cây cổ thụ. Và nhảy xuống ở bên trong rồi im bặt. Lát sau, cái gọi là “Bức tường gai “ bỗng dưng tự động nhúc nhích. Chúng bắt đầu được kéo sang hai bên góc như một cái cổng bình thường mà thị trấn họ sử dụng hàng ngày.
Một trò che tai mắt quá độc đáo,... thì ra đây là lý do người Elves có thể hành quân ra khỏi khu rừng với con số đông đảo mà không sợ kẻ thù biết trước hay đột kích. Với lại,... hình như họ cũng rất ít làm điều này. Nhìn lại lịch sử ở thời đại thứ ba thì mấy chục năm trời, hay mấy trăm năm mới có một cuộc chiến là có sự góp mặt của họ. Còn lại đa phần là lắng tiếng ẩn hình.
Cả người lùn cũng y chang. Bây giờ chỉ có mỗi loài người là hay có các cuộc chiến quy mô hàng trăm, hàng ngàn người.
...
Eothur khẽ nâng cánh tay của mình. Hắn vuốt nhẹ rồi nắm bắt một làn sương vô hình trước mặt. Khiến cho những hơi ẩm có chút lạnh buốt bám lên lòng bàn tay. Gây nên một cảm xúc hỗn hợp trong lòng,... vừa thú vị và thoải mái.
Trên mái tóc đen mượt suôn thẳng. Những hạt sương từ lúc nào đã bám vào và kết dính với sợi tóc hình thành nên những giọt nước nhỏ bé li ti. Chúng nhẹ nhàng di động theo thân hình Eothur, chảy xuống da đầu tạo một chút cảm giác tê dại bé xíu mà lại mát mẻ.
Dâng lên trong lòng chút sảng khoái. Eothur tiếp tục yên lặng đi theo đoàn người. Con đường mòn trong khu rừng không quá rộng. Nó chỉ có bề ngang tầm hai mét hoặc hai mét ba là hết cỡ. Thành ra, một phần người Elves và người Woodmen linh động đã di chuyển thẳng trong cánh rừng.
“ Chúng ta đang tới đâu đây. “ Eothur hỏi khẽ Elrohir.
“ Trong Lorien,... “
“ Tôi biết,... nhưng ít ra phải chia thành nhiều khu vực chứ,... “
“ Cirin-en-Galadh. Ở đó sẽ có khu định cư Cerin Amroth, nơi ở của mọi người tạm thời. “
“ Amroth,... ? “
“ Đó là tên của một trong những nhà vua Lorien. “ Elrohir bình tĩnh giải thích.
“ Amroth và Nimrodel ? “
“ Cậu biết chuyện này ? “ Elrohir kinh ngạc quay đầu.
“ Tôi từng đi ngang Dol Amroth. “ Eothur nhẹ nhàng nhún vai trả lời.
“ Ừ,... À, lát nữa chúng ta sẽ gặp lại người quen. “
“ Người quen,... là ai ? “ Eothur ngẩn người. Ở đây hắn cũng có người quen nữa à.
...
Sương mù đang dần dần tan biến. Eothur bở ngỡ đứng khựng lại. Việc đứng ở bên trong khu rừng ngắm nhìn là một chuyện hoàn toàn khác với việc đứng ở đằng xa. Phải nói là,... nó còn tuyệt hơn gấp mấy lần.
Những cây thần Mallorn trong đầu mùa xuân đang vươn mình tỏa rộng ra những chiếc cánh đầy lá trên mái rừng. Chúng xanh và óng ánh còn hơn cả những viên ngọc lục bảo quý giá. Thêm vào đó, những hạt sương khi đi qua chúng đã đọng lại những hạt nước lung linh.
Và rồi, một chút tia sáng màu vàng trên trời cao đã lọt vào. Lại thêm chút các cơn gió đìu hiu thoáng qua. Tất cả làm cho các chiếc lá vốn đã xinh đẹp, nay còn hóa thành những sinh vật vũ công bé nhỏ. Chúng nhảy múa nhịp nhàng qua lại, đung đưa các cành cây khẽ rung động.
Mùa xuân là mùa mà vạn vật hoa trái nở rộ. Mallorn cũng không nằm ở ngoại lệ. Len lõi trên các chiếc cành và những vũ công đầy sức sống. Những đóa hoa xinh đẹp màu vàng đã nở ra một nụ cười ấm áp hạnh phúc.
Gió thổi. Cánh đung đưa, các chiếc lá như đang nhảy múa xung quanh những đóa hoa đẹp tuyệt trần. Cứ như hoa là lửa, lá là người. Khơi gợi cho Eothur về những hình ảnh lịch sử xa xưa. Khi loài Elves hay bất kể con người ở thời đại sơ khai, đã có các tập tục vòng quanh lửa trại ca hát. Bỗng nhiên, một đóa hoa rơi xuống bay lơ lửng. Và bằng cách kỳ diệu nào đó, nó rơi gần ngay trước mặt Eothur. Rồi chỉ một hành động lật ngửa lòng bàn tay, đóa hoa đã nằm gọn bên trong. Hắn cúi đầu xuống, nhìn kỹ thứ trong tay mình. Một tia sáng lẻ loi đột ngột lóe lên trong mắt hắn. Những ký ức tốt đẹp trong một quá khứ đã xa. Về những ngày tháng, khi hắn luôn trông chờ chiếc cây mai gầy gò của viện mồ côi sắp nở hoa.
“ Thật,... giống,... “ Eothur lẩm bẩm. Sau đó hít nhẹ một hơi để cố bình tĩnh. Hắn nhảy xuống ngựa và bước chân chậm rãi di chuyển tạo thành tiếng sột soạt.
Dưới chân của Eothur, hàng trăm hàng ngàn chiếc lá khô màu vàng trải rộng khắp mặt đất. Trông như là một thung lũng vàng, đúng với cái tên Laurelindorenan mà trước kia khu rừng từng mang.
Nếu như là các cây bình thường, chuyện này không thể xảy ra. Bởi vì với cây thần Mallorn, chúng chuyển lá vàng khi qua mùa thu. Nhưng lại không rớt xuống ở mùa đông mà đến tận mùa xuân mới thả lá. Thế nên mới tạo ra một tiên cảnh ấm áp mà lại tràn ngập hy vọng hạnh phúc.
“ Sột soạt,... sột soạt,... “ Eothur bước tới gần một cây Mallorn. Hắn giơ bàn tay lên chầm chậm sờ vào chiếc rễ khổng lồ đang nổi lên mặt đất. Nó còn phải bự hơn cả người của hắn và đâm sâu bên trong lớp đất đen.
Mịn màng, khô ráp và nhẵn. Thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên hắn chạm vào một chiếc cây có chiếc vỏ đầy đủ như thế này. Khá giống cây sồi, nhưng vẫn có chút khác biệt.
Hơi ngước đầu lên chút. Eothur ngắm nhìn cây “ trụ cột “ khổng lồ. Nó phải to lớn và rộng bề ngang đến nỗi hơn hai mươi con người ôm chưa hết. Trên thân là những vỏ bọc có màu xám bạc trộn lẫn. Tương phản với những chiếc lá khô và đóa hoa màu vàng.
“ Mình nhất định phải lấy một giống về trong tay. “ Phía sau hắn, Gron thì thầm trong miệng. Trong khi Brain đứng bên cạnh cũng mãi mê ngước đầu lên cao gần cả năm phút đồng hồ, Pollay cũng không kém gì cậu cả... Nói chung, không một ai, con người phàm trần nào có thể cưỡng lại được sức hút mãnh liệt của khu rừng Lorien huyền bí, kỳ diệu.
Phía sau tất cả những người Elves đều đã dừng bước chân. Họ yên lặng nhìn đoàn người khách mời đang “ mất hồn mất vía “ vì những chiếc cây khổng lồ đang tắm mình trong ánh nắng mùa xuân. Và chờ đợi một chút đối với họ cũng chẳng mất mát điều gì. Hơn nữa, sự sống lâu dài đã tập cho họ một sự kiên nhẫn vượt xa các chủng tộc khác.
...
“ Tới nơi rồi. “ Elrohir nhảy xuống yên ngựa. Trong lúc Eothur lắng động quan sát một chiếc cây Mallorn rất khổng lồ đang được bao bọc bởi những cái cây thấp hơn. Và trên đám cành rậm rạp của nó, một vòng tròn trắng kỳ quái đã được đặt ở đó. Nó khá rộng, hắn đoán phải một trăm người đứng tản ra vẫn còn dư chỗ.
“ Eothur xem hai đóa hoa này đi. Chỗ này chúng mọc dồi dào, nhiều nhất trong khu rừng đấy. “ Elrohir cất tiếng gọi lớn. Và Eothur nhìn xuống gần đó, nằm ở một gốc cây cổ thụ là những đóa hoa vàng nhỏ nhắn. Cùng màu với hoa của cây Mallorn, nhưng hình dáng khác biệt. Chúng giống như những ngôi sao năm cánh bé nhỏ.
Bên khác, thì có những đóa hoa màu trắng đối lập.
“ Chúng tên gì ? “
“ Màu vàng là Elanor, màu trắng Niphredil. “
Niphredil ? Eothur nhớ mình đã nghe cái tên này đâu đó thì phải.
“ Eothur,... !!! “
P/s: Oh Shit,... ta nhớ nhầm thời gian. Do chưa đọc qua chúa tể của những chiếc nhẫn bao giờ. Các mùa của thế giới Arda khá giống mùa ở những vùng ôn đới, còn chính xác là bắc bán cầu hay nam bán cầu thì chịu.
Chỉ biết là ta lại theo lịch Việt Nam,... và Ireland. Cay đắng,... Thế nên thành thật xin mọi người thông cảm. Cứ xem như Arda này là thế giới song song với tác phẩm Toiken đi.
Eothur nghiêng đầu liếc qua Elrohir. Khuôn mặt anh ta có vẻ khá thong dong bình tĩnh như đã biết việc này sẽ xảy ra. Và Elrohir đã không làm Eothur thất vọng. Khi cảm nhận hắn đang nhìn anh, liền xoay đầu cất lời: “ Một phép thuật mạnh mẽ. “
“ Phép thuật ? “ Eothur tự hỏi trong lòng. Từ lúc sống lại đến bây giờ, hắn chỉ mới vài lần chứng kiến cái gọi là phép thuật như: Goldberry kêu gọi dòng sông nâng đỡ, Vua phù thủy dùng ma thuật hắc ám, hay Radagast kêu gọi bầy chim,...
“ Của ai vậy ? “ Eothur hỏi khẽ. Bỗng nhiên, hắn cũng tự biết đến đáp án trước khi Elrohir mở lời.
“ Công nương Galadriel. “ Anh bạn người Elves cũng nghe thấy nhưng không nói gì ngoài mỉm cười. Một lát sau, anh mở miệng hỏi.
“ Chắc cậu đã biết về sự tồn tại của các chiếc nhẫn người Elves. “
“ Tôi biết rõ, ba chiếc. Và nếu tôi nhớ không lầm cha của anh giữ một cái thì phải. “ Eothur gật đầu đáp.
“ Vilya,... chiếc nhẫn gió. “ Elrohir góp thêm chút lời.
“ Vilya,... “ Eothur lẩm bẩm trong miệng. Rồi tự nhiên hắn thấy Elrohir như đang muốn tiết lộ gì đó. Bất chợt liền thốt lên.
“ Ngay trong khu rừng này có một chiếc nhẫn quyền lực. “
“ Không sai,... một trong ba cái. Nenya, chiếc nhẫn của nước. “ Vuốt nhẹ một chiếc cành bên đường, trên ngón tay Elrohir xuất hiện một giọt nước nhỏ long lanh. Và anh để nó từ từ chảy xuống khuỷu tay mà rớt xuống đất.
“ Chậc,... vậy tôi có thể chắc chắn ai đang giữ nó. “ Eothur xoay mặt đi làu bàu. Vài giây sau bỗng quay về lại.
“ Hai trong ba,... thế cái cuối cùng Narya, hồng nhẫn. Là nhà Vua Mirkwood hay lãnh chúa Cirdan giữ nó ? “ Vuốt nhẹ chiếc mũi mình, Eothur có chút tò mò hỏi tiếp.
“ Không phải Thranduil. Ngài Cirdan thì cũng từng giữ nó ở khoảng thời gian đầu. Bây giờ thì không. “
Eothur bắt đầu hứng thú. Nếu bàn về những nhân vật lãnh tụ người Elves ở Trung Địa thì chỉ còn hai người đó. Tuy nhiên, hai người lại cũng không giữ.
“ Vậy là ai ? Celeborn, Glorfindel,... ? “ Eothur lôi hết các tên thuộc tộc Elves mà mình biết. Song, Elrohir vẫn thẳng thừng lắc đầu. Mãi đến một phút đồng hồ sau, anh ta mới cho ba gợi ý.
“ Không phải người Elves, nhưng lại rất thân thiết. Một người cậu đã gặp. “
Eothur đảo mắt suy đoán. “ Không phải Elves. Là con người,... không,... không đúng. Người lùn,... càng không phải. Hobbit,... không khả quan lắm,... Rốt cuộc là chủng tộc nào ? “ Gần năm phút trôi qua không có kết quả. Hắn thở dài và lấy tay xoa nhẹ mắt. Khi kết thúc, trong tầm quan sát hắn đột ngột xuất hiện bóng dáng nhỏ bé màu nâu.
“ Radagast,... phù thủy,... À ha,... Họ giống con người nhưng không phải thuộc chủng tộc người phàm. Quen thuộc người Elves, đầu tiên Saruman,... vứt một bên. Radagast,... hình như không thân Elves lắm. Hai vị phù thủy xanh ? Không.
Người mình đã gặp,... vậy,... chỉ còn một người. “
“ Gandalf “
“ Đoán đúng. “
Có một chi tiết Eothur không để ý rằng. Khi Elrohir nghe đến cái tên này, đôi mắt của anh đã bộc lộ rõ một chút thương tiếc buồn bã, và ảm đạm. Song, trong nháy mắt nó đã biến mất.
“...”
Trong khi hai người họ đang trò chuyện. Đám sương mù đã lan rộng ra bên ngoài. Chúng vượt qua khỏi biên giới khu rừng Lorien và che kín các dải đất gần đó. Trở thành một tấm màn che màu xám thật là dày đặc và mịt mù.
Một số người trong đoàn đã nhìn sâu bên trong, như có cảm tưởng nghe thấy các tiếng hú hoang dại của những hồn ma. Hay một sức mạnh tà ác ghê gớm nào đó làm họ nổi hết da gà lởm chởm vì sợ hãi, căng thẳng. Tất nhiên, đa phần họ là phụ nữ và trẻ em.
Còn đàn ông hay người trưởng thành, đa số đều trải qua cuộc chiến khốc liệt nên bản lĩnh mỗi người đã được rèn luyện thật cứng cáp, gan dạ.
Grimbeorn cho ngựa quay đầu vì nghe thấy các tiếng ồn ào, xao động. Ông buộc phải tự mình đứng ra nói chuyện. Bảo đảm với tất cả là không có vấn đề gì hết. Đoàn người lúc này mới yên tĩnh trở lại. Họ bắt đầu di chuyển bước vào bên trong làn sương mờ ảo kia.
Bình thường. Đó là cảm nhận của họ khi vừa vào bên trong. Ngoài trừ không khí khá giảm xuống nhiệt độ một cách bất thường, hay tầm nhìn hạn chế. Mọi thứ còn lại không hề làm họ sợ hãi. Và các binh lính người Elves đã tản ra xung quanh, để tránh trường hợp người đi lạc,... thêm một yếu tố làm an tâm là bộ giáp vàng của họ. Chúng như là các ánh nến tỏa sáng trong bóng tối.
Đi được một đoạn, họ đến bờ rừng Lorien. Bị chặn lại bởi một đống cây thực vật rối ren, rậm rạp. Chúng quả thật là một bức tường ngăn cách tự nhiên. Nếu số người di chuyển chỉ có ba, bốn thì sẽ qua được rất dễ dàng. Nhưng giờ, là một đoàn to lớn. Làm sao để có thể chui vào trong ?
Mọi thứ đã được người Elves tính toán kỹ lưỡng. Họ đi dọc theo bờ rừng thêm một đoạn ngắn. Sau đó những người dẫn đường đã dừng lại tại một chỗ. Nơi mà có những cây cối thực vật nhỏ bé mọc ngoằn ngoèo, và đan chéo với nhau thành một bờ tường đầy gai nhọn. Cái này còn khó đi hơn mấy đoạn trước nữa.
Trước hàng chục cặp mắt. Mấy người Elves kia trèo lên hai cây cổ thụ. Và nhảy xuống ở bên trong rồi im bặt. Lát sau, cái gọi là “Bức tường gai “ bỗng dưng tự động nhúc nhích. Chúng bắt đầu được kéo sang hai bên góc như một cái cổng bình thường mà thị trấn họ sử dụng hàng ngày.
Một trò che tai mắt quá độc đáo,... thì ra đây là lý do người Elves có thể hành quân ra khỏi khu rừng với con số đông đảo mà không sợ kẻ thù biết trước hay đột kích. Với lại,... hình như họ cũng rất ít làm điều này. Nhìn lại lịch sử ở thời đại thứ ba thì mấy chục năm trời, hay mấy trăm năm mới có một cuộc chiến là có sự góp mặt của họ. Còn lại đa phần là lắng tiếng ẩn hình.
Cả người lùn cũng y chang. Bây giờ chỉ có mỗi loài người là hay có các cuộc chiến quy mô hàng trăm, hàng ngàn người.
...
Eothur khẽ nâng cánh tay của mình. Hắn vuốt nhẹ rồi nắm bắt một làn sương vô hình trước mặt. Khiến cho những hơi ẩm có chút lạnh buốt bám lên lòng bàn tay. Gây nên một cảm xúc hỗn hợp trong lòng,... vừa thú vị và thoải mái.
Trên mái tóc đen mượt suôn thẳng. Những hạt sương từ lúc nào đã bám vào và kết dính với sợi tóc hình thành nên những giọt nước nhỏ bé li ti. Chúng nhẹ nhàng di động theo thân hình Eothur, chảy xuống da đầu tạo một chút cảm giác tê dại bé xíu mà lại mát mẻ.
Dâng lên trong lòng chút sảng khoái. Eothur tiếp tục yên lặng đi theo đoàn người. Con đường mòn trong khu rừng không quá rộng. Nó chỉ có bề ngang tầm hai mét hoặc hai mét ba là hết cỡ. Thành ra, một phần người Elves và người Woodmen linh động đã di chuyển thẳng trong cánh rừng.
“ Chúng ta đang tới đâu đây. “ Eothur hỏi khẽ Elrohir.
“ Trong Lorien,... “
“ Tôi biết,... nhưng ít ra phải chia thành nhiều khu vực chứ,... “
“ Cirin-en-Galadh. Ở đó sẽ có khu định cư Cerin Amroth, nơi ở của mọi người tạm thời. “
“ Amroth,... ? “
“ Đó là tên của một trong những nhà vua Lorien. “ Elrohir bình tĩnh giải thích.
“ Amroth và Nimrodel ? “
“ Cậu biết chuyện này ? “ Elrohir kinh ngạc quay đầu.
“ Tôi từng đi ngang Dol Amroth. “ Eothur nhẹ nhàng nhún vai trả lời.
“ Ừ,... À, lát nữa chúng ta sẽ gặp lại người quen. “
“ Người quen,... là ai ? “ Eothur ngẩn người. Ở đây hắn cũng có người quen nữa à.
...
Sương mù đang dần dần tan biến. Eothur bở ngỡ đứng khựng lại. Việc đứng ở bên trong khu rừng ngắm nhìn là một chuyện hoàn toàn khác với việc đứng ở đằng xa. Phải nói là,... nó còn tuyệt hơn gấp mấy lần.
Những cây thần Mallorn trong đầu mùa xuân đang vươn mình tỏa rộng ra những chiếc cánh đầy lá trên mái rừng. Chúng xanh và óng ánh còn hơn cả những viên ngọc lục bảo quý giá. Thêm vào đó, những hạt sương khi đi qua chúng đã đọng lại những hạt nước lung linh.
Và rồi, một chút tia sáng màu vàng trên trời cao đã lọt vào. Lại thêm chút các cơn gió đìu hiu thoáng qua. Tất cả làm cho các chiếc lá vốn đã xinh đẹp, nay còn hóa thành những sinh vật vũ công bé nhỏ. Chúng nhảy múa nhịp nhàng qua lại, đung đưa các cành cây khẽ rung động.
Mùa xuân là mùa mà vạn vật hoa trái nở rộ. Mallorn cũng không nằm ở ngoại lệ. Len lõi trên các chiếc cành và những vũ công đầy sức sống. Những đóa hoa xinh đẹp màu vàng đã nở ra một nụ cười ấm áp hạnh phúc.
Gió thổi. Cánh đung đưa, các chiếc lá như đang nhảy múa xung quanh những đóa hoa đẹp tuyệt trần. Cứ như hoa là lửa, lá là người. Khơi gợi cho Eothur về những hình ảnh lịch sử xa xưa. Khi loài Elves hay bất kể con người ở thời đại sơ khai, đã có các tập tục vòng quanh lửa trại ca hát. Bỗng nhiên, một đóa hoa rơi xuống bay lơ lửng. Và bằng cách kỳ diệu nào đó, nó rơi gần ngay trước mặt Eothur. Rồi chỉ một hành động lật ngửa lòng bàn tay, đóa hoa đã nằm gọn bên trong. Hắn cúi đầu xuống, nhìn kỹ thứ trong tay mình. Một tia sáng lẻ loi đột ngột lóe lên trong mắt hắn. Những ký ức tốt đẹp trong một quá khứ đã xa. Về những ngày tháng, khi hắn luôn trông chờ chiếc cây mai gầy gò của viện mồ côi sắp nở hoa.
“ Thật,... giống,... “ Eothur lẩm bẩm. Sau đó hít nhẹ một hơi để cố bình tĩnh. Hắn nhảy xuống ngựa và bước chân chậm rãi di chuyển tạo thành tiếng sột soạt.
Dưới chân của Eothur, hàng trăm hàng ngàn chiếc lá khô màu vàng trải rộng khắp mặt đất. Trông như là một thung lũng vàng, đúng với cái tên Laurelindorenan mà trước kia khu rừng từng mang.
Nếu như là các cây bình thường, chuyện này không thể xảy ra. Bởi vì với cây thần Mallorn, chúng chuyển lá vàng khi qua mùa thu. Nhưng lại không rớt xuống ở mùa đông mà đến tận mùa xuân mới thả lá. Thế nên mới tạo ra một tiên cảnh ấm áp mà lại tràn ngập hy vọng hạnh phúc.
“ Sột soạt,... sột soạt,... “ Eothur bước tới gần một cây Mallorn. Hắn giơ bàn tay lên chầm chậm sờ vào chiếc rễ khổng lồ đang nổi lên mặt đất. Nó còn phải bự hơn cả người của hắn và đâm sâu bên trong lớp đất đen.
Mịn màng, khô ráp và nhẵn. Thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên hắn chạm vào một chiếc cây có chiếc vỏ đầy đủ như thế này. Khá giống cây sồi, nhưng vẫn có chút khác biệt.
Hơi ngước đầu lên chút. Eothur ngắm nhìn cây “ trụ cột “ khổng lồ. Nó phải to lớn và rộng bề ngang đến nỗi hơn hai mươi con người ôm chưa hết. Trên thân là những vỏ bọc có màu xám bạc trộn lẫn. Tương phản với những chiếc lá khô và đóa hoa màu vàng.
“ Mình nhất định phải lấy một giống về trong tay. “ Phía sau hắn, Gron thì thầm trong miệng. Trong khi Brain đứng bên cạnh cũng mãi mê ngước đầu lên cao gần cả năm phút đồng hồ, Pollay cũng không kém gì cậu cả... Nói chung, không một ai, con người phàm trần nào có thể cưỡng lại được sức hút mãnh liệt của khu rừng Lorien huyền bí, kỳ diệu.
Phía sau tất cả những người Elves đều đã dừng bước chân. Họ yên lặng nhìn đoàn người khách mời đang “ mất hồn mất vía “ vì những chiếc cây khổng lồ đang tắm mình trong ánh nắng mùa xuân. Và chờ đợi một chút đối với họ cũng chẳng mất mát điều gì. Hơn nữa, sự sống lâu dài đã tập cho họ một sự kiên nhẫn vượt xa các chủng tộc khác.
...
“ Tới nơi rồi. “ Elrohir nhảy xuống yên ngựa. Trong lúc Eothur lắng động quan sát một chiếc cây Mallorn rất khổng lồ đang được bao bọc bởi những cái cây thấp hơn. Và trên đám cành rậm rạp của nó, một vòng tròn trắng kỳ quái đã được đặt ở đó. Nó khá rộng, hắn đoán phải một trăm người đứng tản ra vẫn còn dư chỗ.
“ Eothur xem hai đóa hoa này đi. Chỗ này chúng mọc dồi dào, nhiều nhất trong khu rừng đấy. “ Elrohir cất tiếng gọi lớn. Và Eothur nhìn xuống gần đó, nằm ở một gốc cây cổ thụ là những đóa hoa vàng nhỏ nhắn. Cùng màu với hoa của cây Mallorn, nhưng hình dáng khác biệt. Chúng giống như những ngôi sao năm cánh bé nhỏ.
Bên khác, thì có những đóa hoa màu trắng đối lập.
“ Chúng tên gì ? “
“ Màu vàng là Elanor, màu trắng Niphredil. “
Niphredil ? Eothur nhớ mình đã nghe cái tên này đâu đó thì phải.
“ Eothur,... !!! “
P/s: Oh Shit,... ta nhớ nhầm thời gian. Do chưa đọc qua chúa tể của những chiếc nhẫn bao giờ. Các mùa của thế giới Arda khá giống mùa ở những vùng ôn đới, còn chính xác là bắc bán cầu hay nam bán cầu thì chịu.
Chỉ biết là ta lại theo lịch Việt Nam,... và Ireland. Cay đắng,... Thế nên thành thật xin mọi người thông cảm. Cứ xem như Arda này là thế giới song song với tác phẩm Toiken đi.