Eothur Phiêu Lưu Ký
Chương 126 : Kẻ Phản Bội
Ngày đăng: 13:14 22/03/20
“ Nhét chúng vào trong phòng giam. “ Theodred đưa ra mệnh lệnh của mình.
“ Không,... ngươi không thể làm thế,... ta là,... sứ giả của,... “ Tên cố vấn la hét vùng vẫy, cố thoát khỏi bàn tay cứng như thép của hai người lính Rohan.
“ Im lặng,... ! “ Grimbold dữ dằn nạt một tiếng. Ngay tức thì, tên đó buộc phải ngậm miệng và im bặt đi. Ngoài ra, từ khi nào đã có một con dao được đặt kề sát ngay trên cổ hắn ta. Sau đó để tránh tên này la lối hay gào thét om sòm. Một người lính bên cạnh đã kiếm đâu ra một chiếc giẻ. Rồi nhét vào mồm hắn, quấn chặt thêm mấy sợi vải ở bên ngoài. Tay buộc chặt với nhau ở sau lưng.
“ Đi,... Nhanh ! “
...
Theodred bước trở lại vào trong căn lều của mình. Anh cầm lấy chiếc cốc chứa nước còn dang dở được đặt trên bàn, uống một chút để bớt khô cổ họng. Rồi liếc nhìn qua bên cạnh, nơi Eothur đang đứng yên tĩnh. Không biết là hắn đang suy nghĩ thứ gì mà đơ người đến thế.
“ Đừng để ý tới tờ mệnh lệnh đó. “
“ Không,... em không nghĩ nó. “ Eothur khẽ lắc đầu đáp.
Theodred liền gật đầu nhẹ, anh nói tiếp. “ Vậy thì tốt. Thế mới đúng là thằng em mà anh biết từ trước đến giờ,... “
Tuy nhiên do thấy nét khuôn mặt Eothur đang ưu tư, và suy ngẫm vấn đề sâu xa nào đấy. Theodred liền dừng câu nói của mình lại, anh cau mày một hồi mới cất tiếng hỏi.
“ Em đang lo gì vậy, Eothur ? “
“ Chúng ta sẽ không có quân tiếp viện nào cả. “ Eothur xoay người, kiếm một chiếc ghế vành cạnh chậu than và ngồi xuống. Tay móc từ trong ngực ra chiếc tẩu, thuốc và “ đồ nghề “. Mặc cho Theodred đứng dựa người vào mép bàn, khoanh tay nhìn hắn. Liền làm một hơi, rồi thả đi làn khói xám mê man và mù mịt như cảm xúc cõi lòng của hắn bây giờ.
“ Grima cũng không hề đưa ra chút tin tức gì. Kể cả việc đàm phán dừng cuộc chiến với Saruman. Có vẻ như lão muốn giết anh đến nỗi, phải hy sinh thêm vài ngàn tên lính Uruk-Hai nữa mới được. “ Theodred mở miệng nói chuyện.
“ Còn đẩy em ra khỏi cuộc chơi,... nhưng kế này chắc chắn lão phải biết nó không thể thực thi được. “ Eothur bình tĩnh nói tiếp.
“ Hazz,... “ Theodred thở dài, anh cũng ngồi xuống chiếc ghế của mình.
Một hồi sau, gần mười phút đồng hồ. Eothur đang lạnh nhạt hút tẩu thì bỗng dưng cất cao giọng. Trong khi Theodred đang đọc lại một chút giấy tờ tình báo lẫn thống kế.
“ Em sẽ rời khỏi nơi này. “
“ Hả,... em nói gì cơ ? “ Theodred giật mình thả mấy tờ giấy xuống.
“ Em sẽ rời khỏi đây trong một thời gian ngắn. “ Eothur lặp lại điều mình vừa nói.
“ Để làm gì ? “ Theodred không phải là kẻ đần, anh chưa hấp tấp ngăn cản em mình lập tức. Anh biết hắn làm vậy nhất định phải có một mục đích thật sự nào đó. Và anh chắc chắn nếu nó thành công, sẽ không một chút ảnh hướng gì xấu đến họ.
“ Em sẽ đi kiếm đồng minh. “ Giọng của Eothur nghe khá chập chờn, do dự. Có vẻ như hắn cũng chưa chắc chắn, và quá tin tưởng nhiều về kế hoạch bản thân.
“ Đồng minh ? Quanh đây chúng ta còn đồng minh sao ? “ Theodred vừa hỏi vừa nhướng một bên lông mày. Song, chưa dừng lại ở đó anh còn vận dụng sở trường suy đoán của bản thân.
“ Hay em tính thuyết phục các bộ lạc người hoang dã Dunlend đảo hướng. Tin anh đi, điều đó là không thể. Chúng hận thù, căm ghét chúng ta đến nỗi không lời nói, văn vẻ nào kết thúc. Trừ khi ta muốn cắt đất hoặc biến khỏi Calenardhon. “
“ Không phải họ. “
“ không phải, vậy là ai ? “ Theodred hỏi một cách dồn dập như những cơn sóng ngoài bờ biển.
“ Khu rừng Fangorn. “ Eothur hơi chút nhếch mép cười, nhìn thẳng vào nét mặt kinh ngạc cùng hoảng hốt anh trai mình.
“ Em,... có điên không ? “
...
“ Hai người các cậu hãy nghỉ ngơi một chút. Sắp đến giờ đổi ca rồi, ta đứng đây gác thay một chút cũng không sao. “ Một viên sĩ quan Rohan tới trước mặt hai người canh gác ngục giam bảo.
“ Thế thì,... “ “ Đi đi “
Thấy ngôn ngữ không tiếng và bằng lời của viên chỉ huy. Hai người lính liếc qua nhau rồi đành rời khỏi. Tất nhiên, bề ngoài họ là vậy nhưng trong lòng khá vui mừng.
“ Vâng, thưa ngài. “ Đáp một tiếng thì nghe theo mệnh lệnh và lòng hảo tâm. Hai người họ lập tức cầm chặt vũ khí bỏ đi.
Tay sĩ quan Rohan chờ cho đến khi bóng đen của hai người kia thật sự khuất mắt mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta đi sát tới bên cạnh một khung cửa sổ song sắt rồi khẽ mở miệng nói.
“ Ta là Diều Hâu “
“ Diều Hâu,... ăn thịt hay ăn cỏ ? “ Nếu như Eothur ở đây, thì hắn sẽ nhận ra được giọng nói quen thuộc này. Không ai khác ngoài tên cố vấn đã bị bắt giam. Và không biết bằng cách nào, hắn ta đã tháo được bịt mồm.
“ Thích gì ăn đó. “ Bên trong không có tiếng đáp lại. Một hồi sau, một cánh tay gầy gò, mềm mại và xanh xao đưa ra. Nó cầm chặt một chiếc túi màu đen nhỏ nhắn.
“ Đổ hết vào chất lỏng. Đưa cho Theodred sử dụng. “
“ Thế còn tiền ? “ Tay sĩ quan thì thầm hỏi.
“ Hoàn thành,... ngươi sẽ nhận được. “
“ Toàn bộ như giao kèo ? “
“ Đúng, toàn bộ. “
Tay sĩ quan Rohan nhanh chóng túm lấy túi vải và nhét vào bên trong người. Hắn ta ngó nghiêng xung quanh mình, rồi giả vờ sải bước bình tĩnh thoát khỏi khu giam cầm. Tuy nhiên, khi đang đi được một đoạn và rẻ phải thì hắn bất ngờ tông thẳng vào một người.
“ Ai ngu ngốc thế. Không nhìn đường à ? “ Tên sĩ quan Rohan ngã dưới đất hét ầm lên.
“ Mirpel,... ông đi đâu trong đêm khuya thế này. “ Đứng vững trước mặt tay sĩ quan là một khuôn mặt trẻ tuổi, song khí chất của cậu trông khá hào hùng và dũng khí. Cùng một chút là trí tuệ với đôi mắt điềm đạm “ thành thục trước tuổi “.
“ Thedes,... Thedes,... ngài chưa ngủ à ? “ Tay sĩ quan nhận ra người đứng trước liền lắp bắp đáp.
“ Chưa, tôi có việc mới từ lều hoàng tử về. “
“ Chúng ta,... có chiến dịch mới sao thưa ngài ? “
“ Ừm. “ Thedes gật đầu, sau đó anh cúi đầu nhìn dưới chân hỏi.
“ Đây là thứ gì ? “ Tiện thể cầm lên trên tay, Thedes nheo mắt thử bóp chiếc túi vải màu đen. Trông nó khá mềm nhũn như chứa một loại chất bột.
“ Của tôi,... thưa ngài,... “ Người đàn ông tên Mirpel kinh hoàng vội vã đưa tay xin lại.
“ Đây,... “ Thedes trả lại cho ông ta.
“ Bây giờ,... bây giờ đã trễ,... tôi xin đi nghỉ trước. Chúc ngài ngủ ngon ” Lấy lại được món đồ của mình, Mirpel lập tức ấp a ấp úng nói vài lời và biến mất khỏi ánh mắt của Thedes. Nhưng ông ta không biết rằng, một chuỗi hành động bất thường ấy làm sao có thể lọt qua được sự cảnh giác của vị tướng trẻ tuổi. Nhất là việc thanh trừ nội bộ chỉ vừa mới trôi qua một khoảng thời gian ngắn.
Thedes điềm tĩnh nhìn chăm chú người đàn ông đang đi bộ như chạy “ bán mạng “, thoăn thoắt và lấp láy bên trong bóng tối.
...
“ Cái gì !? Cậu vừa nói gì vậy ? “ Mirpel giật mình và kinh hãi trước tin tức của người lính đối diện. Ông không thể nào tin được những gì mà mình vừa lắng nghe. Và nếu như ông nghe không lầm thì ông được phân bổ để trở thành một trong những người lính có nhiệm vụ đưa “ Kẻ mất tước “ Eothur ra khỏi Rohan.
Nhanh chóng xua tay, đuổi người lính cấp dưới rời khỏi chỗ ở. Mirpel xôn xao và lo lắng đi quanh túp lều của mình thành một vòng tròn không có hồi kết, ông vừa di chuyển vừa lẩm bẩm. Thỉnh thoảng thì ôm đầu, cắn môi, bứt tóc hoặc hàng ngàn cách thức “ tra tấn “ khác nhau.
“ Không được,... không được,... phải tìm cách khác. “ Thân là một kẻ hai mặt, bán nước và bán đồng đội. Mirpel biết rất rõ kết cuộc của những người phản bội như ông. Mặc dù đây là lần đầu tiên ông có hành động như vậy và kế hoạch cứ cho có thất bại đi chăng, hoặc ông ra tự thú khai báo thì “ Cái giá phải trả “ sẽ mãi bủa vây. Ông sẽ phải nhận được sự ghét bỏ, khinh bỉ, và xa lánh.
Rồi khi bị cách chức, hình phạt khoan hồng nhẹ nhất của ông có lẽ là được ban tặng cái chết. Còn nếu “ nặng “, nhất định là bị bỏ tù chung thân với những ngày tháng ở hầm ngục u tối, bẩn thỉu mà lại phải trải qua từng phút từng giờ bị tra tấn, đánh đập từ lính cai ngục.
Mirpel nảy ra ý định đêm nay mình sẽ tìm đến tên cố vấn. Nhưng rồi, suy nghĩ ngu ngốc và điên khùng ấy liền bị vứt bỏ ngay sau đầu. Giả sử ông đã nằm trong diện tình nghi, vậy chẳng phải chiến lược đó là chui đầu vào chỗ chết sao.
“ Bình tĩnh,... mình phải bình tĩnh. “ Gượng ép lòng mình, Mirpel cầm lên cuộc giấy da để đọc. Trên này chủ yếu là ghi chép về tất cả những con đường hộ tống và sáng sớm ngày mai là họ sẽ khởi hành.
“ Chưa chắc là mình bị phát hiện. Có lẽ Thedes chỉ mới nghi ngờ thôi. “ Cắn chặt răng, Mirpel quyết định tạm buông tha cho việc mời rượu hay bỏ thuốc độc Theodred. Ở thời điểm này, ông không hề có cơ hội làm được chuyện đó.
“ Nhưng,... việc mình không làm gì cả. Có thể khiến cho Grima nổi giận,... và hắn nổi tiếng là kẻ âm u, xảo quyệt,... “ Những con người như Grima với lòng dạ đàn bà rất nguy hiểm. Ở ngoài bề mặt xảo trá nói vài lời thông cảm, ai biết được sau lưng sẽ đâm chọt thế nào.
Nghĩ lui nghĩ tới, cuối cùng như hàng ngàn sợi chỉ vướng mắc vào nhau tạo thành một đống rối ren, và loạn xì ngầu. Mirpel đã bắt đầu dấn thân, bước, hay chui vào một con mê cung không “ lối thoát “.
...
Bình mình ngày hôm sau, một nhóm nhỏ khoảng tầm mười người khởi hành. Lên đường rời khỏi doanh trại Isen, họ đi hướng về phía đông bắc, trải qua vùng đất thung lũng rộng mênh mông.
Trên chuyến hành trình, Eothur thường xuyên trò chuyện với Thedes và một số người trong đoàn. Song, hắn không hề tiết lộ hay nói thẳng ra bất kỳ tin tức gì về việc mình sẽ kiếm thêm đồng mình. Cứ giả vờ như mình thật sự rời khỏi Rohan.
Tất nhiên, chuyện bí mật này Thedes cũng biết rõ. Và cậu ta đã giữ cái miệng mình im lặng, kín đáo.
Còn về phía Mirpel, suốt cả một chặng đường dài. Tâm trí ông ta lúc nào cũng căng thẳng, và sốt ruột. Cứ nhìn chằm chằm vào những người bên cạnh, dù cho họ có đang mở miệng cười cợt hay nói những câu trêu chọc thân quen.
Và để tránh sơ sẩy hay lộ thân phận của mình. Mirpel cố ý đi ở giữa trong hành ngũ, ông còn để ý phát hiện ra Thedes lâu lâu ngoảnh cổ nhìn ông chằm chằm một vài giây.
...
“ Đi lối này,... “ Thedes bất ngờ dẫn cả đoàn chuyển hướng.
“ Nhưng đó không phải là đường,... “ Một người thấy lạ nên hỏi.
“ Cứ theo tôi,... “ Thedes liền nhẹ nhàng ngắt lời anh ta.
“ Khỉ thật,... “ Mirpel chửi thầm trong đầu. Cả toàn cơ thể từ trên xuống dưới của ông run lẩy bẩy.
Mặt trời từ từ biến mất như quy luật mỗi ngày. Họ cắm trại tại một bãi đất trống với những tảng đá gồ ghề nằm lênh đênh trên mặt cỏ.
Mirpel đang ngồi yên ở một góc, bỗng dưng ông thấy có người nhìn mình. Đây không phải là cái liếc mắt hay nhìn sơ qua, đây rõ ràng là một ánh mắt cực kỳ chăm chú.
Sợ hãi không thể nào ngăn cản được sự tò mò. Mirpel ngẩng đầu lên đụng chạm đối diện với cặp mắt đen huyền Eothur.
“ Tối hôm đó ông đã làm gì Mirpel ? “ Rồi đột ngột tiếng nói vang lên sau lưng, Mirpel nhận ra được người này là ai. Thedes, cậu ta vừa mới rời khỏi chỗ cắm trại mười phút trước để do thám.
“ Gì vậy thưa tướng quân,... ? “ Mirpel đè nén lòng kinh hãi đáp lại.
“ Đừng nói Mirpel, ta biết ông đã gặp ai vào tối hôm đó. “ Thedes lạnh nhạt hỏi.
“ Nhưng tối nào mới được,... “ Mirpel giả vờ bình thản hỏi lại.
Cuộc đối đáp của hai người hấp dẫn những người lính còn lại quan sát, song họ vẫn chưa hiểu được đầu đuôi câu chuyện. “ Chuyện gì đang xảy ra, họ đang nói gì vậy. “
“ Đừng giả ngây hoài, ta đã hỏi hai vị lính canh. Ngươi đuổi họ về để có cuộc đàm thoại riêng với tên cố vấn đúng không ? Giữ hắn lại đi. “
Tuy chưa hiểu gì mấy, nhưng hai chiến binh vẫn làm theo lệnh. Họ bắt chặt thân hình Mirpel và làm cho ông ta quỳ gối xuống. Thanh kiếm cho đến con dao bên người cũng bị lột thoát.
Thedes lục soát túi đồ và toàn thân Mirpel. Cậu nhặt ra bên trong là chiếc túi vải màu đen có chứa chất bột kỳ quặc mà thấy tối hôm trước. Họ đoán không sai, thứ này quả thật là luôn bên người của ông ta.
“ Chính là thứ này,... “ Đưa cho Eothur.
“ Đây là gì vậy Mirpel ? “ Sau khi từ đầu tới cuối im ắng, bây giờ Eothur đã cất tiếng.
“ Thuốc,... thuốc của tôi. “ Trên trán Mirpel xuất hiện nhiều giọt mồ hồi rơi xuống.
“ Thuốc,... “ Eothur lặp lại từ và nheo mắt. Rồi hắn lấy ra một chiếc cốc không và đổ nước vào. Sau đấy thì thả thứ chất bột, để chúng hòa tan.
“ Không màu,... không mùi. “ Đây là kết luận quan sát đầu tiên.
“ Uống thử xem,... “ Eothur đặt chiếc cốc đối diện với Mirpel. Nói nhẹ giọng, nhưng thực chất nó như một câu lệnh.
Hai người lính thả tay để cho Mirpel hoạt động. Ông ta nuốt nước bọt, và cúi gầm mặt sau đó là không hề cử động.
“ Thuốc của ông đây. “ Tất cả những người lính dần dần có cảm giác kỳ quặc. Họ thấy tận mặt Thedes lấy thuốc từ trong túi Mirpel. Thế mà bây giờ ông ta không dám đụng đến. Kết hợp với những câu từ trước đó, họ đã có chút nghi ngờ trong lòng.
“ Không,... ngươi không thể làm thế,... ta là,... sứ giả của,... “ Tên cố vấn la hét vùng vẫy, cố thoát khỏi bàn tay cứng như thép của hai người lính Rohan.
“ Im lặng,... ! “ Grimbold dữ dằn nạt một tiếng. Ngay tức thì, tên đó buộc phải ngậm miệng và im bặt đi. Ngoài ra, từ khi nào đã có một con dao được đặt kề sát ngay trên cổ hắn ta. Sau đó để tránh tên này la lối hay gào thét om sòm. Một người lính bên cạnh đã kiếm đâu ra một chiếc giẻ. Rồi nhét vào mồm hắn, quấn chặt thêm mấy sợi vải ở bên ngoài. Tay buộc chặt với nhau ở sau lưng.
“ Đi,... Nhanh ! “
...
Theodred bước trở lại vào trong căn lều của mình. Anh cầm lấy chiếc cốc chứa nước còn dang dở được đặt trên bàn, uống một chút để bớt khô cổ họng. Rồi liếc nhìn qua bên cạnh, nơi Eothur đang đứng yên tĩnh. Không biết là hắn đang suy nghĩ thứ gì mà đơ người đến thế.
“ Đừng để ý tới tờ mệnh lệnh đó. “
“ Không,... em không nghĩ nó. “ Eothur khẽ lắc đầu đáp.
Theodred liền gật đầu nhẹ, anh nói tiếp. “ Vậy thì tốt. Thế mới đúng là thằng em mà anh biết từ trước đến giờ,... “
Tuy nhiên do thấy nét khuôn mặt Eothur đang ưu tư, và suy ngẫm vấn đề sâu xa nào đấy. Theodred liền dừng câu nói của mình lại, anh cau mày một hồi mới cất tiếng hỏi.
“ Em đang lo gì vậy, Eothur ? “
“ Chúng ta sẽ không có quân tiếp viện nào cả. “ Eothur xoay người, kiếm một chiếc ghế vành cạnh chậu than và ngồi xuống. Tay móc từ trong ngực ra chiếc tẩu, thuốc và “ đồ nghề “. Mặc cho Theodred đứng dựa người vào mép bàn, khoanh tay nhìn hắn. Liền làm một hơi, rồi thả đi làn khói xám mê man và mù mịt như cảm xúc cõi lòng của hắn bây giờ.
“ Grima cũng không hề đưa ra chút tin tức gì. Kể cả việc đàm phán dừng cuộc chiến với Saruman. Có vẻ như lão muốn giết anh đến nỗi, phải hy sinh thêm vài ngàn tên lính Uruk-Hai nữa mới được. “ Theodred mở miệng nói chuyện.
“ Còn đẩy em ra khỏi cuộc chơi,... nhưng kế này chắc chắn lão phải biết nó không thể thực thi được. “ Eothur bình tĩnh nói tiếp.
“ Hazz,... “ Theodred thở dài, anh cũng ngồi xuống chiếc ghế của mình.
Một hồi sau, gần mười phút đồng hồ. Eothur đang lạnh nhạt hút tẩu thì bỗng dưng cất cao giọng. Trong khi Theodred đang đọc lại một chút giấy tờ tình báo lẫn thống kế.
“ Em sẽ rời khỏi nơi này. “
“ Hả,... em nói gì cơ ? “ Theodred giật mình thả mấy tờ giấy xuống.
“ Em sẽ rời khỏi đây trong một thời gian ngắn. “ Eothur lặp lại điều mình vừa nói.
“ Để làm gì ? “ Theodred không phải là kẻ đần, anh chưa hấp tấp ngăn cản em mình lập tức. Anh biết hắn làm vậy nhất định phải có một mục đích thật sự nào đó. Và anh chắc chắn nếu nó thành công, sẽ không một chút ảnh hướng gì xấu đến họ.
“ Em sẽ đi kiếm đồng minh. “ Giọng của Eothur nghe khá chập chờn, do dự. Có vẻ như hắn cũng chưa chắc chắn, và quá tin tưởng nhiều về kế hoạch bản thân.
“ Đồng minh ? Quanh đây chúng ta còn đồng minh sao ? “ Theodred vừa hỏi vừa nhướng một bên lông mày. Song, chưa dừng lại ở đó anh còn vận dụng sở trường suy đoán của bản thân.
“ Hay em tính thuyết phục các bộ lạc người hoang dã Dunlend đảo hướng. Tin anh đi, điều đó là không thể. Chúng hận thù, căm ghét chúng ta đến nỗi không lời nói, văn vẻ nào kết thúc. Trừ khi ta muốn cắt đất hoặc biến khỏi Calenardhon. “
“ Không phải họ. “
“ không phải, vậy là ai ? “ Theodred hỏi một cách dồn dập như những cơn sóng ngoài bờ biển.
“ Khu rừng Fangorn. “ Eothur hơi chút nhếch mép cười, nhìn thẳng vào nét mặt kinh ngạc cùng hoảng hốt anh trai mình.
“ Em,... có điên không ? “
...
“ Hai người các cậu hãy nghỉ ngơi một chút. Sắp đến giờ đổi ca rồi, ta đứng đây gác thay một chút cũng không sao. “ Một viên sĩ quan Rohan tới trước mặt hai người canh gác ngục giam bảo.
“ Thế thì,... “ “ Đi đi “
Thấy ngôn ngữ không tiếng và bằng lời của viên chỉ huy. Hai người lính liếc qua nhau rồi đành rời khỏi. Tất nhiên, bề ngoài họ là vậy nhưng trong lòng khá vui mừng.
“ Vâng, thưa ngài. “ Đáp một tiếng thì nghe theo mệnh lệnh và lòng hảo tâm. Hai người họ lập tức cầm chặt vũ khí bỏ đi.
Tay sĩ quan Rohan chờ cho đến khi bóng đen của hai người kia thật sự khuất mắt mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta đi sát tới bên cạnh một khung cửa sổ song sắt rồi khẽ mở miệng nói.
“ Ta là Diều Hâu “
“ Diều Hâu,... ăn thịt hay ăn cỏ ? “ Nếu như Eothur ở đây, thì hắn sẽ nhận ra được giọng nói quen thuộc này. Không ai khác ngoài tên cố vấn đã bị bắt giam. Và không biết bằng cách nào, hắn ta đã tháo được bịt mồm.
“ Thích gì ăn đó. “ Bên trong không có tiếng đáp lại. Một hồi sau, một cánh tay gầy gò, mềm mại và xanh xao đưa ra. Nó cầm chặt một chiếc túi màu đen nhỏ nhắn.
“ Đổ hết vào chất lỏng. Đưa cho Theodred sử dụng. “
“ Thế còn tiền ? “ Tay sĩ quan thì thầm hỏi.
“ Hoàn thành,... ngươi sẽ nhận được. “
“ Toàn bộ như giao kèo ? “
“ Đúng, toàn bộ. “
Tay sĩ quan Rohan nhanh chóng túm lấy túi vải và nhét vào bên trong người. Hắn ta ngó nghiêng xung quanh mình, rồi giả vờ sải bước bình tĩnh thoát khỏi khu giam cầm. Tuy nhiên, khi đang đi được một đoạn và rẻ phải thì hắn bất ngờ tông thẳng vào một người.
“ Ai ngu ngốc thế. Không nhìn đường à ? “ Tên sĩ quan Rohan ngã dưới đất hét ầm lên.
“ Mirpel,... ông đi đâu trong đêm khuya thế này. “ Đứng vững trước mặt tay sĩ quan là một khuôn mặt trẻ tuổi, song khí chất của cậu trông khá hào hùng và dũng khí. Cùng một chút là trí tuệ với đôi mắt điềm đạm “ thành thục trước tuổi “.
“ Thedes,... Thedes,... ngài chưa ngủ à ? “ Tay sĩ quan nhận ra người đứng trước liền lắp bắp đáp.
“ Chưa, tôi có việc mới từ lều hoàng tử về. “
“ Chúng ta,... có chiến dịch mới sao thưa ngài ? “
“ Ừm. “ Thedes gật đầu, sau đó anh cúi đầu nhìn dưới chân hỏi.
“ Đây là thứ gì ? “ Tiện thể cầm lên trên tay, Thedes nheo mắt thử bóp chiếc túi vải màu đen. Trông nó khá mềm nhũn như chứa một loại chất bột.
“ Của tôi,... thưa ngài,... “ Người đàn ông tên Mirpel kinh hoàng vội vã đưa tay xin lại.
“ Đây,... “ Thedes trả lại cho ông ta.
“ Bây giờ,... bây giờ đã trễ,... tôi xin đi nghỉ trước. Chúc ngài ngủ ngon ” Lấy lại được món đồ của mình, Mirpel lập tức ấp a ấp úng nói vài lời và biến mất khỏi ánh mắt của Thedes. Nhưng ông ta không biết rằng, một chuỗi hành động bất thường ấy làm sao có thể lọt qua được sự cảnh giác của vị tướng trẻ tuổi. Nhất là việc thanh trừ nội bộ chỉ vừa mới trôi qua một khoảng thời gian ngắn.
Thedes điềm tĩnh nhìn chăm chú người đàn ông đang đi bộ như chạy “ bán mạng “, thoăn thoắt và lấp láy bên trong bóng tối.
...
“ Cái gì !? Cậu vừa nói gì vậy ? “ Mirpel giật mình và kinh hãi trước tin tức của người lính đối diện. Ông không thể nào tin được những gì mà mình vừa lắng nghe. Và nếu như ông nghe không lầm thì ông được phân bổ để trở thành một trong những người lính có nhiệm vụ đưa “ Kẻ mất tước “ Eothur ra khỏi Rohan.
Nhanh chóng xua tay, đuổi người lính cấp dưới rời khỏi chỗ ở. Mirpel xôn xao và lo lắng đi quanh túp lều của mình thành một vòng tròn không có hồi kết, ông vừa di chuyển vừa lẩm bẩm. Thỉnh thoảng thì ôm đầu, cắn môi, bứt tóc hoặc hàng ngàn cách thức “ tra tấn “ khác nhau.
“ Không được,... không được,... phải tìm cách khác. “ Thân là một kẻ hai mặt, bán nước và bán đồng đội. Mirpel biết rất rõ kết cuộc của những người phản bội như ông. Mặc dù đây là lần đầu tiên ông có hành động như vậy và kế hoạch cứ cho có thất bại đi chăng, hoặc ông ra tự thú khai báo thì “ Cái giá phải trả “ sẽ mãi bủa vây. Ông sẽ phải nhận được sự ghét bỏ, khinh bỉ, và xa lánh.
Rồi khi bị cách chức, hình phạt khoan hồng nhẹ nhất của ông có lẽ là được ban tặng cái chết. Còn nếu “ nặng “, nhất định là bị bỏ tù chung thân với những ngày tháng ở hầm ngục u tối, bẩn thỉu mà lại phải trải qua từng phút từng giờ bị tra tấn, đánh đập từ lính cai ngục.
Mirpel nảy ra ý định đêm nay mình sẽ tìm đến tên cố vấn. Nhưng rồi, suy nghĩ ngu ngốc và điên khùng ấy liền bị vứt bỏ ngay sau đầu. Giả sử ông đã nằm trong diện tình nghi, vậy chẳng phải chiến lược đó là chui đầu vào chỗ chết sao.
“ Bình tĩnh,... mình phải bình tĩnh. “ Gượng ép lòng mình, Mirpel cầm lên cuộc giấy da để đọc. Trên này chủ yếu là ghi chép về tất cả những con đường hộ tống và sáng sớm ngày mai là họ sẽ khởi hành.
“ Chưa chắc là mình bị phát hiện. Có lẽ Thedes chỉ mới nghi ngờ thôi. “ Cắn chặt răng, Mirpel quyết định tạm buông tha cho việc mời rượu hay bỏ thuốc độc Theodred. Ở thời điểm này, ông không hề có cơ hội làm được chuyện đó.
“ Nhưng,... việc mình không làm gì cả. Có thể khiến cho Grima nổi giận,... và hắn nổi tiếng là kẻ âm u, xảo quyệt,... “ Những con người như Grima với lòng dạ đàn bà rất nguy hiểm. Ở ngoài bề mặt xảo trá nói vài lời thông cảm, ai biết được sau lưng sẽ đâm chọt thế nào.
Nghĩ lui nghĩ tới, cuối cùng như hàng ngàn sợi chỉ vướng mắc vào nhau tạo thành một đống rối ren, và loạn xì ngầu. Mirpel đã bắt đầu dấn thân, bước, hay chui vào một con mê cung không “ lối thoát “.
...
Bình mình ngày hôm sau, một nhóm nhỏ khoảng tầm mười người khởi hành. Lên đường rời khỏi doanh trại Isen, họ đi hướng về phía đông bắc, trải qua vùng đất thung lũng rộng mênh mông.
Trên chuyến hành trình, Eothur thường xuyên trò chuyện với Thedes và một số người trong đoàn. Song, hắn không hề tiết lộ hay nói thẳng ra bất kỳ tin tức gì về việc mình sẽ kiếm thêm đồng mình. Cứ giả vờ như mình thật sự rời khỏi Rohan.
Tất nhiên, chuyện bí mật này Thedes cũng biết rõ. Và cậu ta đã giữ cái miệng mình im lặng, kín đáo.
Còn về phía Mirpel, suốt cả một chặng đường dài. Tâm trí ông ta lúc nào cũng căng thẳng, và sốt ruột. Cứ nhìn chằm chằm vào những người bên cạnh, dù cho họ có đang mở miệng cười cợt hay nói những câu trêu chọc thân quen.
Và để tránh sơ sẩy hay lộ thân phận của mình. Mirpel cố ý đi ở giữa trong hành ngũ, ông còn để ý phát hiện ra Thedes lâu lâu ngoảnh cổ nhìn ông chằm chằm một vài giây.
...
“ Đi lối này,... “ Thedes bất ngờ dẫn cả đoàn chuyển hướng.
“ Nhưng đó không phải là đường,... “ Một người thấy lạ nên hỏi.
“ Cứ theo tôi,... “ Thedes liền nhẹ nhàng ngắt lời anh ta.
“ Khỉ thật,... “ Mirpel chửi thầm trong đầu. Cả toàn cơ thể từ trên xuống dưới của ông run lẩy bẩy.
Mặt trời từ từ biến mất như quy luật mỗi ngày. Họ cắm trại tại một bãi đất trống với những tảng đá gồ ghề nằm lênh đênh trên mặt cỏ.
Mirpel đang ngồi yên ở một góc, bỗng dưng ông thấy có người nhìn mình. Đây không phải là cái liếc mắt hay nhìn sơ qua, đây rõ ràng là một ánh mắt cực kỳ chăm chú.
Sợ hãi không thể nào ngăn cản được sự tò mò. Mirpel ngẩng đầu lên đụng chạm đối diện với cặp mắt đen huyền Eothur.
“ Tối hôm đó ông đã làm gì Mirpel ? “ Rồi đột ngột tiếng nói vang lên sau lưng, Mirpel nhận ra được người này là ai. Thedes, cậu ta vừa mới rời khỏi chỗ cắm trại mười phút trước để do thám.
“ Gì vậy thưa tướng quân,... ? “ Mirpel đè nén lòng kinh hãi đáp lại.
“ Đừng nói Mirpel, ta biết ông đã gặp ai vào tối hôm đó. “ Thedes lạnh nhạt hỏi.
“ Nhưng tối nào mới được,... “ Mirpel giả vờ bình thản hỏi lại.
Cuộc đối đáp của hai người hấp dẫn những người lính còn lại quan sát, song họ vẫn chưa hiểu được đầu đuôi câu chuyện. “ Chuyện gì đang xảy ra, họ đang nói gì vậy. “
“ Đừng giả ngây hoài, ta đã hỏi hai vị lính canh. Ngươi đuổi họ về để có cuộc đàm thoại riêng với tên cố vấn đúng không ? Giữ hắn lại đi. “
Tuy chưa hiểu gì mấy, nhưng hai chiến binh vẫn làm theo lệnh. Họ bắt chặt thân hình Mirpel và làm cho ông ta quỳ gối xuống. Thanh kiếm cho đến con dao bên người cũng bị lột thoát.
Thedes lục soát túi đồ và toàn thân Mirpel. Cậu nhặt ra bên trong là chiếc túi vải màu đen có chứa chất bột kỳ quặc mà thấy tối hôm trước. Họ đoán không sai, thứ này quả thật là luôn bên người của ông ta.
“ Chính là thứ này,... “ Đưa cho Eothur.
“ Đây là gì vậy Mirpel ? “ Sau khi từ đầu tới cuối im ắng, bây giờ Eothur đã cất tiếng.
“ Thuốc,... thuốc của tôi. “ Trên trán Mirpel xuất hiện nhiều giọt mồ hồi rơi xuống.
“ Thuốc,... “ Eothur lặp lại từ và nheo mắt. Rồi hắn lấy ra một chiếc cốc không và đổ nước vào. Sau đấy thì thả thứ chất bột, để chúng hòa tan.
“ Không màu,... không mùi. “ Đây là kết luận quan sát đầu tiên.
“ Uống thử xem,... “ Eothur đặt chiếc cốc đối diện với Mirpel. Nói nhẹ giọng, nhưng thực chất nó như một câu lệnh.
Hai người lính thả tay để cho Mirpel hoạt động. Ông ta nuốt nước bọt, và cúi gầm mặt sau đó là không hề cử động.
“ Thuốc của ông đây. “ Tất cả những người lính dần dần có cảm giác kỳ quặc. Họ thấy tận mặt Thedes lấy thuốc từ trong túi Mirpel. Thế mà bây giờ ông ta không dám đụng đến. Kết hợp với những câu từ trước đó, họ đã có chút nghi ngờ trong lòng.