Eothur Phiêu Lưu Ký
Chương 138 : Mây Đen Bao Phủ
Ngày đăng: 13:15 22/03/20
Eothur đẩy cánh cửa của quán rượu “ Cây Rìu “ và bước ra ngoài thềm. Một chiếc chuông vàng nhỏ nhắn, có công dụng nhắc người chủ là khách tới được treo lủng lẳng trên đầu ngưỡng cửa. Nó kêu leng keng một cách thật vui tai và nhộn nhịp khi hắn đi qua. Và cho dù, hắn đã rời xa khỏi quán vài bước chân thì hồi âm của nó vẫn khe khẽ xung quanh hắn, rồi từ từ tan biến như những cuộc vui luôn có hồi kết của nó.
Sải bước trên con đường lát đá sạch sẽ mà trống rỗng và hiu hắt, Eothur thẫn thờ ngước đầu nhìn các tầng cao nhất của thành phố và bức tường thành vĩ đại. Ngoài ra, bầu trời hiện tại đã bắt đầu hoàng hôn ở phía tây xa xôi, và một phần phía đông của Minas Tirith chuẩn bị chìm đắm trong bóng tối. Các ngọn đuốc như những bóng đèn thời hiện đại dần dần xuất hiện, và hắn cứ như đang ngắm nhìn thời khắc nửa sáng nửa tối của một thế giới nhỏ bé đủ sức để tầm nhìn hắn bao quát.
Đứng khựng trước quán trọ của vị thương nhân Leods. Nay còn gọi là phó tổng quản vụ kho bạc Minas Tirith.
“ Đúng như Boler nói, hầu hết các dịch vụ và quán trọ đã đều đóng cửa. “ Rồi nhẹ nhàng tiến vào trong và thuê một căn phòng với giá đắt đỏ gần gấp hai lần lúc trước, Eothur leo lên giường và ngủ một giấc.
Ngày tiếp theo, Eothur đi tìm Gandalf. Vào thời điểm đang ở trên tầng thứ ba của thành phố thì đột nhiên có các tiếng la hét và ầm ĩ bên cạnh. Nương theo khởi nguồn của âm thanh, hắn thấy các người phụ nữ đang ôm chặt bộ quần áo trên người với vẻ mặt sốt sắng và lo âu. Một số nắm chặt cánh tay của con mình, thậm chí là che mặt chúng.
Những lính gác Gondor thì bình tĩnh và lặng lẽ hơn nhiều, nhưng họ vẫn đứng trên các tường thành mà chỉ tay, cùng vô số biểu cảm không vui mừng bộc lộ đầy trên nét mặt.
Tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra, Eothur đi lên bậc thang và ngắm nhìn mọi thứ.
“ Éc,... “ Trên bầu trời ở tầng thấp bên dưới, nơi mà có những lũ sinh vật kỳ dị và quái đản đang tung hoành giết chóc. Chúng cứ như là những con thằn lằn cổ dài với cái đuôi và thân hình thon gọn. Hai bên hông, chúng có một đôi cánh giang rộng như của một con dơi và làm cho mọi người khiếp đảm chính là màu sắc đen tối của chúng lẫn các chiếc gai.
Cùng với cả âm thanh khó chịu dù cho họ đang ở khoảng cách rất xa. Nó giống như tiếng kêu của lũ kền kền kết hợp với tiếng hai thanh sắt gỉ ma sát liên tục.
Eothur nheo mắt nhìn, hắn có cảm giác khá quen thuộc khi thấy những cái bóng bé xíu như người tí hon đang cưỡi trên lưng quái vật. Hình như,... a,... đó là bọn Nazgul.
“ Tránh ra,... “ Tiếng cưỡi ngựa và la hét ở đằng sau. Eothur quay đầu, hắn thấy hình bóng Gandalf và Shadowfax vừa hiện ra là biến mất trên con đường.
...
“ A,... a,... a,... “ Faramir đau đớn ôm tai của mình. Những âm thanh của lũ quái thú và sức mạnh vô hình của bọn Nazgul đã làm cho anh cảm thấy hoảng sợ và một sự ớn lạnh chảy dọc suốt toàn thân từ đỉnh đầu đến ngón chân. Chúng khiến cho cơ bắp và thân thể anh như đang bị đóng cứng và khó điều khiển, khống chế.
Chưa dừng lại ở đó, Faramir có thể mường tượng chỉ cần anh trì hoãn và tới gần bọn chúng thêm chút giây phút nào nữa, những màn đêm bất tận sẽ bủa vây anh mãi mãi.
Dưới người, con tuấn mã cũng nhận ra nguy hiểm từ ở trên đỉnh đầu của nó. Vì vậy, tốc độ của nó đã tăng lên một cách dữ dội và đạt giới hạn cao nhất để thoát chạy, bỏ rơi sinh vật tà ác sau lưng.
Nhưng lũ Nazgul xảo quyệt và ác độc làm sao có thể nương từ và thả họ đi dễ dàng như vậy. Chúng kéo sợi dây cương, khiến cho bọn thú cưỡi nhe ra hàm răng nhọn hoắt như những con dao được một người thợ rèn mài mải miết thâu đêm suốt sáng.
Các móng vuốt như những chiếc mốc câu nguy hiểm. Chúng sải cánh và sà xuống bên dưới mặt đất. Chụp lấy hai người trong đoàn và siết thật chặt rồi nhấc bổng lên trời cao để ném xuống như một trò nghịch ngợm không có ý thức.
Sau khi hoàn thành các chuỗi động tác, nó tiếp tục uốn lượn trên không và lặp lại những công việc cách đây vài giây cùng tâm tình thú vị, thoải mái.
“ Chia ra,... chia nhau ra,... “ Cố nén chặt cơn đau trong tâm trí, Faramir thể hiện mình là một viên chỉ huy tài giỏi. Phương pháp của anh nhanh chóng được mọi người tiếp thu và hành động, họ chia cách từng người từng người chứ không chạy chụm lại. Kết quả bọn thú cưỡi đã vồ hụt một số lần.
Tuy nhiên, cho dù đã có làm vậy. Nhưng trong mắt của bọn quái vật, những người Gondor cứ như là những miếng thịt và thức ăn. Thay vì bỏ chung thành một tô thì này được chia ra như những chiếc đĩa Sushi chạy trên băng chuyền. Con nào thấy miếng thức ăn ngon hay đẹp mắt thì nhanh tay giật lấy.
“ Cố lên,... chạy hết sức đi,... “
Cánh cổng của tòa thành đang mở, Faramir liền động viên mọi người. Chỉ cần đi đến một khoảng cách gần thành trì thêm chút xíu. Các cung thủ Gondor sẽ yểm trợ cho mọi người, và bọn Nazgul dù gan dạ và mạnh đến đâu cũng không có gan để dám đối đầu với cả mấy nghìn mũi tên nhìn chằm chằm.
Faramir bất ngờ nhìn thấy một tia sáng lóe lên thoát khỏi chiếc cổng nặng nề. Đó là gì ? Sau đó thì anh ta không nhìn thấy rõ được, do ánh sáng quá gắt gỏng và làm mờ đôi mắt. Nhưng, anh vẫn còn các giác quan khác.
Cơn gió lồng lộng thổi qua khuôn mặt và làn da săn chắc. Mùi hôi thối và kinh tởm trong không khí, do những con quái thú tỏa ra sức nứt một cách khó chịu hết mức. Ngoài ra, âm thanh khá hỗn loạn do đồng bọn la hét và tiếng ngựa chạy nước rút, rồi âm thanh điếc tai ảnh hưởng đến thần kinh của mọi người,... hình như chúng đã và đang bị suy yếu.
Đúng,... âm thanh đang biến mất. Chứng tỏ những sinh vật kia đã bỏ chạy. Faramir gượng ép cố gắng quan sát trước mặt, ánh sáng vẫn còn lung linh chói lòa. Song, chúng đang chỉ lên cao nên anh có thể thấy người đằng trước là hình dáng lờ mờ của một ông già.
“ Phù thủy ? “ Đầu Faramir vang lên từ này. Ngay lập tức, ánh sáng tắt lịm đi và khuôn mặt của người đó hiện ra trong ánh mắt anh.
“ Gandalf áo xám ? “
...
Eothur chui về tầng thứ nhất và chờ đợi. Trong phút chốc, những người sống sót đã đi qua cánh cổng, dáng vẻ bọn họ sau một trận truy đuổi thật chật vật và mệt mỏi cứ như sự kiện tàn khốc đó đã càn quét hết toàn bộ tinh thần ý chí lẫn thể lực.
Các bác sĩ của Minas Tirith giúp đỡ họ xuống ngựa, trong đó có một số thì phải đưa lên cáng nằm. Việc tiếp xúc quá lâu với bọn Nazgul sẽ có triệu chứng này.
Gandalf và người đàn ông trẻ trung mang màu tóc nâu nhạt thì vẫn trên ngựa và nói chuyện qua lại vài câu, như người kia đang chân thành cảm ơn vị phù thủy. Ngoài ra, trông cả hai dường như cũng khá quen thuộc. Nhất là ánh mắt người kia, khá ngưỡng mộ và kính trọng ông ấy.
“ Gandalf,... “ Eothur gọi và ông ta quay đầu lại. Rồi nói gì đó với người đàn ông kia thì mới tiến lại gần chỗ hắn, xuống ngựa.
“ Cậu đây rồi, chuyến thăm người bạn thế nào ? “
“ Mọi thứ vẫn ổn, thưa ngài. À... Pippin, ngài có biết cậu ta đang ở đâu không ? “
“ Hử,... cậu đừng có nhắc ta về tên ngốc kia. Làm ta bực hết cả lên. “ Nhìn Gandalf tỏ ra mình đang bực về Pippin, Eothur cười yếu ớt không rõ tại sao.
“ Tên đần kia đã trở thành cận vệ, hiệp sĩ của Denethor II. “ Gandalf nhìn mặt hắn hé lộ, những sợi râu của ông run lên như một ngọn lửa màu trắng cháy phừng phực.
“ Cậu ta thành hiệp sĩ hầu cận Denethor !!! “ Eothur ngạc nhiên.
“ Chuyện khá dài,... lát nữa ta sẽ nói cho cậu. Còn giờ, ta nghĩ mình nên đi cùng với Faramir. À,... nếu cậu muốn tìm chúng ta, hãy lên tầng thứ tư nơi nghỉ dưỡng của các khách nhân quý trọng Minas Tirith. “ Kết thúc, Gandalf vội vàng theo dấu người kia.
“ Faramir,... em trai của Boromir. Thảo nào hai người khá giống nhau. “ Eothur nghĩ thầm.
...
Gandalf và Pippin, ai cũng có vẻ khá tấp nập bận rộn. Vì vậy Eothur đã không lên đến tầng thứ tư tìm họ. Dù sao, hắn đoán chắc cứ một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ thì họ hầu như bao giờ cũng ngốn hơn một nửa thời gian là ở trên hoàng thành và trong cung điện.
Trên hết, tìm tới họ cũng không có chuyện gì quá quan trọng. Và nếu như Gandalf muốn nhờ thì ông ấy cũng có thể gọi người kêu hắn.
Một ngày bình tĩnh trôi đi, Eothur cũng ngồi lì trong quán rượu của Boler để trò chuyện hoặc uống bia. Ngoài ra, cũng chủ yếu trở thành vị khách duy nhất đã đóng tiền cho quán, để nó có thể duy trì và tồn tại được lâu. Chứ nếu không, cứ đà này thì gia đình họ sẽ thất nghiệp mất.
Một khách ít nhất còn hơn không có.
Bồng trên tay con gái của Boler, Eothur vừa mỉm cười vừa dùng bàn tay sạch sẽ để chọt nhẹ vào đỉnh mũi của nó. Xem kìa, hai đôi mắt to tròn và sáng ngời đang nhìn lại hắn một cách ngộ nghĩnh và ngây thơ. Ôi chao,... thật là đáng yêu và dễ thương biết mấy, hắn tưởng tượng một ngày nào đó mình cũng thành cha thì nên có một đứa con gái thì hay biết mấy.
Đứng ở đằng sau quầy, vợ ông ấy cũng đang mỉm cười nhìn hai người họ.
“ Boler,... tôi nghĩ ông nên sinh ra một đứa con gái nữa. “ Eothur thân thiện trêu đùa.
“ Thôi đi tên quỷ này,... !!! “ Boler gầm lên ở bên trong căn phòng bếp. Ông ta bước ra ngoài với một chiếc muôi dài rồi chỉ vào hắn.
“ Muốn có tự đi mà tìm vợ. Cả một chuyến phiêu lưu dài như vậy mà không tìm được người mình thích. Ta nghĩ cậu nên chết đi là vừa ! “ Eothur cười khổ chịu đựng, quả nhiên gieo nhân nào gặt quả ấy. Ở phía trước, vợ ông ấy ngại ngùng song lại dày dặn kinh nghiệm nên không hề biểu lộ cảm xúc. Rồi len lẻn tới bên chồng và tính thay phiên nấu ăn.
“ Hừ,... ” Boler đứng trước Eothur. Một vài giây sau ông ta nhíu mày hỏi.
“ Ngoài kia có chuyện gì vậy ? “
Eothur lắc đầu đáp: “ Tôi không biết. “ Ở phía sau cánh cửa quán rượu, có khá nhiều tiếng thì thầm xôn xao và nôn nóng xuất hiện khoảng mười phút trước. Hắn có thể tưởng tượng ra được nguyên một đại lộ trống vắng và rộng thênh thang ngày hôm qua thì ngay bây giờ bỗng dưng tràn ngập và đông đúc người chen chúc, tụm ba tụm bảy.
“ Tôi sẽ ra ngoài xem sao ? “
“ Ừm,... khoan đã, hay để tôi đi. Dù sao do bản thân ngồi khá lâu nên bị mỏi lưng và cần giãn người chút ít. Vừa thuận tiện ra ngoài xem xét một hồi. “ Eothur quyết định đứng dậy để đi tìm hiểu là có chuyện gì. Nãy giờ, do đang vui đùa với con bé của Boler vì vậy hắn không thèm quan tâm đến chuyện xảy ra ở ngoài kia.
Nhanh nhẹn và thật nhẹ tay để đưa con bé về lòng Boler. Ngay lập tức, đôi mắt của nó nhấp nháy liên tục và cười bập bẹ nói: “ Ba,... ba,... “ Sau đấy hai tay còn chụm lại như vừa vỗ tay chúc mừng cho việc thoát khỏi “ Đại Ma Vương “ Eothur.
Vuốt tóc và nhìn ánh mắt khiêu khích Boler, Eothur buồn rầu rời khỏi.
“ Kìa,... cậu ta đến rồi,... Faramir ! Mau ra đó xem đi ! “ Một người trước hẻm hô lớn, thế là những người phụ nữ kéo cao váy chạy như bay. Eothur chặn một bà lão đang tàn tàn đi theo hỏi.
“ Xin lỗi bà, ở ngoài kia đang có chuyện gì vậy ? “
“ Cậu không biết gì sao ? Nghe nói là binh lính trong thành phố sắp xuất chinh. “
Eothur nhíu mày bắt đầu dồn dập cất tiếng. “ Xuất chinh,... ý bà là họ đang tiếp viện cho Osgiliath ? “ Bà ta gật đầu nhẹ, rồi rời khỏi.
Quay trở về quán, Boler thấy Eothur khá âm trầm liền lặng lẽ mở miệng: “ Nhanh dữ thế, có việc gì vậy ? “
Eothur liếc mắt đến trong căn phòng bếp. Bảo đảm là không có vợ Boler đứng lấp ló ở ngưỡng cửa mới tới gần và nhỏ giọng hơn cả tiếng thì thầm bình thường.
“ Minas Tirith xuất binh viện trợ. “
Boler đang kéo tay của đứa con gái nghịch ngợm ra khỏi miệng thì bất động.
“ Ai là thống lĩnh ? “
“ Faramir,... “
...
Tối đêm hôm đó, Eothur đã bị Boler dốc khá nhiều bia trong quán nên về trễ. Bỗng dưng đang đi dạo trên con đường đen thui như mực thì bầu trời thay đổi, các ngôi sao sáng chói và ánh mặt trăng như đang bị một thứ gì đó che lấp. Đôi tai hắn nhúc nhích, lắng nghe được các tiếng dao động của nhiều lính gác liền kiếm một chỗ trèo cao có tầm nhìn thật tốt.
“ Đến lúc rồi chăng ? “ Eothur ngỡ ngàng và sững sờ trước một cột sáng ở đường chân trời ngoài kia. Nó khá giống một cây cột trụ to lớn và đồ sộ giữa trời đất, nguồn năng lượng của nó có màu xanh lá. Song không hẳn là màu của sự sống và cây cối, chính xác hơn nó mang theo loại hương vị của bóng tối và ma quỷ.
“ Một ma thuật hắc ám mạnh mẽ nào đó,... “ Eothur đoán bừa.
P/s: Suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn đành phải chèn những đoạn mở đầu câu chữ vào. Vì nhét nhiều khúc tới chiến tranh luôn là thấy kỳ kỳ, không hợp.
Chi tiết Faramir cứ coi là hiệu ứng hồ điệp vì vậy có khác chút xíu trong truyện. Ngoài ra, còn một tòa thành nữa bao bọc cả Minas Tirith, nhưng mình cảm thấy đưa vô thì rắc rối và câu thêm nhiều chương nên quyết định lược bỏ để chạy map.
Sải bước trên con đường lát đá sạch sẽ mà trống rỗng và hiu hắt, Eothur thẫn thờ ngước đầu nhìn các tầng cao nhất của thành phố và bức tường thành vĩ đại. Ngoài ra, bầu trời hiện tại đã bắt đầu hoàng hôn ở phía tây xa xôi, và một phần phía đông của Minas Tirith chuẩn bị chìm đắm trong bóng tối. Các ngọn đuốc như những bóng đèn thời hiện đại dần dần xuất hiện, và hắn cứ như đang ngắm nhìn thời khắc nửa sáng nửa tối của một thế giới nhỏ bé đủ sức để tầm nhìn hắn bao quát.
Đứng khựng trước quán trọ của vị thương nhân Leods. Nay còn gọi là phó tổng quản vụ kho bạc Minas Tirith.
“ Đúng như Boler nói, hầu hết các dịch vụ và quán trọ đã đều đóng cửa. “ Rồi nhẹ nhàng tiến vào trong và thuê một căn phòng với giá đắt đỏ gần gấp hai lần lúc trước, Eothur leo lên giường và ngủ một giấc.
Ngày tiếp theo, Eothur đi tìm Gandalf. Vào thời điểm đang ở trên tầng thứ ba của thành phố thì đột nhiên có các tiếng la hét và ầm ĩ bên cạnh. Nương theo khởi nguồn của âm thanh, hắn thấy các người phụ nữ đang ôm chặt bộ quần áo trên người với vẻ mặt sốt sắng và lo âu. Một số nắm chặt cánh tay của con mình, thậm chí là che mặt chúng.
Những lính gác Gondor thì bình tĩnh và lặng lẽ hơn nhiều, nhưng họ vẫn đứng trên các tường thành mà chỉ tay, cùng vô số biểu cảm không vui mừng bộc lộ đầy trên nét mặt.
Tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra, Eothur đi lên bậc thang và ngắm nhìn mọi thứ.
“ Éc,... “ Trên bầu trời ở tầng thấp bên dưới, nơi mà có những lũ sinh vật kỳ dị và quái đản đang tung hoành giết chóc. Chúng cứ như là những con thằn lằn cổ dài với cái đuôi và thân hình thon gọn. Hai bên hông, chúng có một đôi cánh giang rộng như của một con dơi và làm cho mọi người khiếp đảm chính là màu sắc đen tối của chúng lẫn các chiếc gai.
Cùng với cả âm thanh khó chịu dù cho họ đang ở khoảng cách rất xa. Nó giống như tiếng kêu của lũ kền kền kết hợp với tiếng hai thanh sắt gỉ ma sát liên tục.
Eothur nheo mắt nhìn, hắn có cảm giác khá quen thuộc khi thấy những cái bóng bé xíu như người tí hon đang cưỡi trên lưng quái vật. Hình như,... a,... đó là bọn Nazgul.
“ Tránh ra,... “ Tiếng cưỡi ngựa và la hét ở đằng sau. Eothur quay đầu, hắn thấy hình bóng Gandalf và Shadowfax vừa hiện ra là biến mất trên con đường.
...
“ A,... a,... a,... “ Faramir đau đớn ôm tai của mình. Những âm thanh của lũ quái thú và sức mạnh vô hình của bọn Nazgul đã làm cho anh cảm thấy hoảng sợ và một sự ớn lạnh chảy dọc suốt toàn thân từ đỉnh đầu đến ngón chân. Chúng khiến cho cơ bắp và thân thể anh như đang bị đóng cứng và khó điều khiển, khống chế.
Chưa dừng lại ở đó, Faramir có thể mường tượng chỉ cần anh trì hoãn và tới gần bọn chúng thêm chút giây phút nào nữa, những màn đêm bất tận sẽ bủa vây anh mãi mãi.
Dưới người, con tuấn mã cũng nhận ra nguy hiểm từ ở trên đỉnh đầu của nó. Vì vậy, tốc độ của nó đã tăng lên một cách dữ dội và đạt giới hạn cao nhất để thoát chạy, bỏ rơi sinh vật tà ác sau lưng.
Nhưng lũ Nazgul xảo quyệt và ác độc làm sao có thể nương từ và thả họ đi dễ dàng như vậy. Chúng kéo sợi dây cương, khiến cho bọn thú cưỡi nhe ra hàm răng nhọn hoắt như những con dao được một người thợ rèn mài mải miết thâu đêm suốt sáng.
Các móng vuốt như những chiếc mốc câu nguy hiểm. Chúng sải cánh và sà xuống bên dưới mặt đất. Chụp lấy hai người trong đoàn và siết thật chặt rồi nhấc bổng lên trời cao để ném xuống như một trò nghịch ngợm không có ý thức.
Sau khi hoàn thành các chuỗi động tác, nó tiếp tục uốn lượn trên không và lặp lại những công việc cách đây vài giây cùng tâm tình thú vị, thoải mái.
“ Chia ra,... chia nhau ra,... “ Cố nén chặt cơn đau trong tâm trí, Faramir thể hiện mình là một viên chỉ huy tài giỏi. Phương pháp của anh nhanh chóng được mọi người tiếp thu và hành động, họ chia cách từng người từng người chứ không chạy chụm lại. Kết quả bọn thú cưỡi đã vồ hụt một số lần.
Tuy nhiên, cho dù đã có làm vậy. Nhưng trong mắt của bọn quái vật, những người Gondor cứ như là những miếng thịt và thức ăn. Thay vì bỏ chung thành một tô thì này được chia ra như những chiếc đĩa Sushi chạy trên băng chuyền. Con nào thấy miếng thức ăn ngon hay đẹp mắt thì nhanh tay giật lấy.
“ Cố lên,... chạy hết sức đi,... “
Cánh cổng của tòa thành đang mở, Faramir liền động viên mọi người. Chỉ cần đi đến một khoảng cách gần thành trì thêm chút xíu. Các cung thủ Gondor sẽ yểm trợ cho mọi người, và bọn Nazgul dù gan dạ và mạnh đến đâu cũng không có gan để dám đối đầu với cả mấy nghìn mũi tên nhìn chằm chằm.
Faramir bất ngờ nhìn thấy một tia sáng lóe lên thoát khỏi chiếc cổng nặng nề. Đó là gì ? Sau đó thì anh ta không nhìn thấy rõ được, do ánh sáng quá gắt gỏng và làm mờ đôi mắt. Nhưng, anh vẫn còn các giác quan khác.
Cơn gió lồng lộng thổi qua khuôn mặt và làn da săn chắc. Mùi hôi thối và kinh tởm trong không khí, do những con quái thú tỏa ra sức nứt một cách khó chịu hết mức. Ngoài ra, âm thanh khá hỗn loạn do đồng bọn la hét và tiếng ngựa chạy nước rút, rồi âm thanh điếc tai ảnh hưởng đến thần kinh của mọi người,... hình như chúng đã và đang bị suy yếu.
Đúng,... âm thanh đang biến mất. Chứng tỏ những sinh vật kia đã bỏ chạy. Faramir gượng ép cố gắng quan sát trước mặt, ánh sáng vẫn còn lung linh chói lòa. Song, chúng đang chỉ lên cao nên anh có thể thấy người đằng trước là hình dáng lờ mờ của một ông già.
“ Phù thủy ? “ Đầu Faramir vang lên từ này. Ngay lập tức, ánh sáng tắt lịm đi và khuôn mặt của người đó hiện ra trong ánh mắt anh.
“ Gandalf áo xám ? “
...
Eothur chui về tầng thứ nhất và chờ đợi. Trong phút chốc, những người sống sót đã đi qua cánh cổng, dáng vẻ bọn họ sau một trận truy đuổi thật chật vật và mệt mỏi cứ như sự kiện tàn khốc đó đã càn quét hết toàn bộ tinh thần ý chí lẫn thể lực.
Các bác sĩ của Minas Tirith giúp đỡ họ xuống ngựa, trong đó có một số thì phải đưa lên cáng nằm. Việc tiếp xúc quá lâu với bọn Nazgul sẽ có triệu chứng này.
Gandalf và người đàn ông trẻ trung mang màu tóc nâu nhạt thì vẫn trên ngựa và nói chuyện qua lại vài câu, như người kia đang chân thành cảm ơn vị phù thủy. Ngoài ra, trông cả hai dường như cũng khá quen thuộc. Nhất là ánh mắt người kia, khá ngưỡng mộ và kính trọng ông ấy.
“ Gandalf,... “ Eothur gọi và ông ta quay đầu lại. Rồi nói gì đó với người đàn ông kia thì mới tiến lại gần chỗ hắn, xuống ngựa.
“ Cậu đây rồi, chuyến thăm người bạn thế nào ? “
“ Mọi thứ vẫn ổn, thưa ngài. À... Pippin, ngài có biết cậu ta đang ở đâu không ? “
“ Hử,... cậu đừng có nhắc ta về tên ngốc kia. Làm ta bực hết cả lên. “ Nhìn Gandalf tỏ ra mình đang bực về Pippin, Eothur cười yếu ớt không rõ tại sao.
“ Tên đần kia đã trở thành cận vệ, hiệp sĩ của Denethor II. “ Gandalf nhìn mặt hắn hé lộ, những sợi râu của ông run lên như một ngọn lửa màu trắng cháy phừng phực.
“ Cậu ta thành hiệp sĩ hầu cận Denethor !!! “ Eothur ngạc nhiên.
“ Chuyện khá dài,... lát nữa ta sẽ nói cho cậu. Còn giờ, ta nghĩ mình nên đi cùng với Faramir. À,... nếu cậu muốn tìm chúng ta, hãy lên tầng thứ tư nơi nghỉ dưỡng của các khách nhân quý trọng Minas Tirith. “ Kết thúc, Gandalf vội vàng theo dấu người kia.
“ Faramir,... em trai của Boromir. Thảo nào hai người khá giống nhau. “ Eothur nghĩ thầm.
...
Gandalf và Pippin, ai cũng có vẻ khá tấp nập bận rộn. Vì vậy Eothur đã không lên đến tầng thứ tư tìm họ. Dù sao, hắn đoán chắc cứ một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ thì họ hầu như bao giờ cũng ngốn hơn một nửa thời gian là ở trên hoàng thành và trong cung điện.
Trên hết, tìm tới họ cũng không có chuyện gì quá quan trọng. Và nếu như Gandalf muốn nhờ thì ông ấy cũng có thể gọi người kêu hắn.
Một ngày bình tĩnh trôi đi, Eothur cũng ngồi lì trong quán rượu của Boler để trò chuyện hoặc uống bia. Ngoài ra, cũng chủ yếu trở thành vị khách duy nhất đã đóng tiền cho quán, để nó có thể duy trì và tồn tại được lâu. Chứ nếu không, cứ đà này thì gia đình họ sẽ thất nghiệp mất.
Một khách ít nhất còn hơn không có.
Bồng trên tay con gái của Boler, Eothur vừa mỉm cười vừa dùng bàn tay sạch sẽ để chọt nhẹ vào đỉnh mũi của nó. Xem kìa, hai đôi mắt to tròn và sáng ngời đang nhìn lại hắn một cách ngộ nghĩnh và ngây thơ. Ôi chao,... thật là đáng yêu và dễ thương biết mấy, hắn tưởng tượng một ngày nào đó mình cũng thành cha thì nên có một đứa con gái thì hay biết mấy.
Đứng ở đằng sau quầy, vợ ông ấy cũng đang mỉm cười nhìn hai người họ.
“ Boler,... tôi nghĩ ông nên sinh ra một đứa con gái nữa. “ Eothur thân thiện trêu đùa.
“ Thôi đi tên quỷ này,... !!! “ Boler gầm lên ở bên trong căn phòng bếp. Ông ta bước ra ngoài với một chiếc muôi dài rồi chỉ vào hắn.
“ Muốn có tự đi mà tìm vợ. Cả một chuyến phiêu lưu dài như vậy mà không tìm được người mình thích. Ta nghĩ cậu nên chết đi là vừa ! “ Eothur cười khổ chịu đựng, quả nhiên gieo nhân nào gặt quả ấy. Ở phía trước, vợ ông ấy ngại ngùng song lại dày dặn kinh nghiệm nên không hề biểu lộ cảm xúc. Rồi len lẻn tới bên chồng và tính thay phiên nấu ăn.
“ Hừ,... ” Boler đứng trước Eothur. Một vài giây sau ông ta nhíu mày hỏi.
“ Ngoài kia có chuyện gì vậy ? “
Eothur lắc đầu đáp: “ Tôi không biết. “ Ở phía sau cánh cửa quán rượu, có khá nhiều tiếng thì thầm xôn xao và nôn nóng xuất hiện khoảng mười phút trước. Hắn có thể tưởng tượng ra được nguyên một đại lộ trống vắng và rộng thênh thang ngày hôm qua thì ngay bây giờ bỗng dưng tràn ngập và đông đúc người chen chúc, tụm ba tụm bảy.
“ Tôi sẽ ra ngoài xem sao ? “
“ Ừm,... khoan đã, hay để tôi đi. Dù sao do bản thân ngồi khá lâu nên bị mỏi lưng và cần giãn người chút ít. Vừa thuận tiện ra ngoài xem xét một hồi. “ Eothur quyết định đứng dậy để đi tìm hiểu là có chuyện gì. Nãy giờ, do đang vui đùa với con bé của Boler vì vậy hắn không thèm quan tâm đến chuyện xảy ra ở ngoài kia.
Nhanh nhẹn và thật nhẹ tay để đưa con bé về lòng Boler. Ngay lập tức, đôi mắt của nó nhấp nháy liên tục và cười bập bẹ nói: “ Ba,... ba,... “ Sau đấy hai tay còn chụm lại như vừa vỗ tay chúc mừng cho việc thoát khỏi “ Đại Ma Vương “ Eothur.
Vuốt tóc và nhìn ánh mắt khiêu khích Boler, Eothur buồn rầu rời khỏi.
“ Kìa,... cậu ta đến rồi,... Faramir ! Mau ra đó xem đi ! “ Một người trước hẻm hô lớn, thế là những người phụ nữ kéo cao váy chạy như bay. Eothur chặn một bà lão đang tàn tàn đi theo hỏi.
“ Xin lỗi bà, ở ngoài kia đang có chuyện gì vậy ? “
“ Cậu không biết gì sao ? Nghe nói là binh lính trong thành phố sắp xuất chinh. “
Eothur nhíu mày bắt đầu dồn dập cất tiếng. “ Xuất chinh,... ý bà là họ đang tiếp viện cho Osgiliath ? “ Bà ta gật đầu nhẹ, rồi rời khỏi.
Quay trở về quán, Boler thấy Eothur khá âm trầm liền lặng lẽ mở miệng: “ Nhanh dữ thế, có việc gì vậy ? “
Eothur liếc mắt đến trong căn phòng bếp. Bảo đảm là không có vợ Boler đứng lấp ló ở ngưỡng cửa mới tới gần và nhỏ giọng hơn cả tiếng thì thầm bình thường.
“ Minas Tirith xuất binh viện trợ. “
Boler đang kéo tay của đứa con gái nghịch ngợm ra khỏi miệng thì bất động.
“ Ai là thống lĩnh ? “
“ Faramir,... “
...
Tối đêm hôm đó, Eothur đã bị Boler dốc khá nhiều bia trong quán nên về trễ. Bỗng dưng đang đi dạo trên con đường đen thui như mực thì bầu trời thay đổi, các ngôi sao sáng chói và ánh mặt trăng như đang bị một thứ gì đó che lấp. Đôi tai hắn nhúc nhích, lắng nghe được các tiếng dao động của nhiều lính gác liền kiếm một chỗ trèo cao có tầm nhìn thật tốt.
“ Đến lúc rồi chăng ? “ Eothur ngỡ ngàng và sững sờ trước một cột sáng ở đường chân trời ngoài kia. Nó khá giống một cây cột trụ to lớn và đồ sộ giữa trời đất, nguồn năng lượng của nó có màu xanh lá. Song không hẳn là màu của sự sống và cây cối, chính xác hơn nó mang theo loại hương vị của bóng tối và ma quỷ.
“ Một ma thuật hắc ám mạnh mẽ nào đó,... “ Eothur đoán bừa.
P/s: Suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn đành phải chèn những đoạn mở đầu câu chữ vào. Vì nhét nhiều khúc tới chiến tranh luôn là thấy kỳ kỳ, không hợp.
Chi tiết Faramir cứ coi là hiệu ứng hồ điệp vì vậy có khác chút xíu trong truyện. Ngoài ra, còn một tòa thành nữa bao bọc cả Minas Tirith, nhưng mình cảm thấy đưa vô thì rắc rối và câu thêm nhiều chương nên quyết định lược bỏ để chạy map.