Eothur Phiêu Lưu Ký
Chương 139 : Ngọn Lửa Hy Vọng
Ngày đăng: 13:15 22/03/20
Ngồi yên và bất động trên chiếc ban công làm bằng đá, hai chân Eothur đu đưa xuống bên dưới như một món đồ treo lủng lẳng ở khoảng không trống rỗng và cách mặt đất mấy chục mét. Và làn da cũng đang tận hưởng nguồn gió thổi lồng lộng bắt nguồn từ hướng đông lướt ngang qua mặt và mang theo những luồng khí lạnh giá lẫn hơi ẩm.
Ngay trên khóe mắt, và ở đôi lông mi. Eothur đã có thể cảm nhận rõ ràng từng chi tiết về những giọt sương nhỏ bé và li ti hình thành. Hắn lấy bàn tay chạm nhẹ vào nó,... lạnh. Không chỉ riêng khuôn mặt mà ngay cả bản tay của hắn cũng thật lạnh lẽo như vừa nhét trong tủ đá cả nửa tiếng đồng hồ.
Thở ra làn không khí ấm áp thành sương.
Eothur cúi đầu nhìn xuống các ngôi nhà và mặt đất cách xa mình. Hắn không cảm thấy một chút nỗi sợ hãi gì trong lòng, dù cho những ý nghĩ mường tượng về sự bất cẩn của đôi bàn chân làm mình ngã xuống. Hay người sau xô đẩy,...
“ Trời quá nhiều sương,... “ Eothur nghĩ thầm. Hắn ngẩng đầu trở lại và nheo mắt quan sát tòa thành Osgiliath cổ đại như một mô hình thu nhỏ chỉ nằm vừa gọn trong lòng bàn tay.
Ngay giữa đoạn bờ sông và sát hai bên bờ thành phố. Một lớp sương mù dày đặc, cuộn xoáy đã và đang tồn tại bám dai dẳng mặt sông như một điều gì đó đã hấp dẫn chúng. Mặc cho việc chỉ trong vài tiếng nữa là buổi bình minh, nhưng chúng chưa có dấu hiệu gì của sự tan rã và cứ trôi bồng bềnh, lơ lửng trên làn nước và không khí. Xóa tan tất cả mọi hình bóng, ngọn lửa,... của những con người canh gác như một màn chắn thiên nhiên.
“ Tầm nhìn hạn hẹp,... “ Eothur đánh giá và có thể chắc chắn là những người canh gác dưới đó, cũng không thể nhìn thấy được gì bên kia chiến tuyến của kẻ thù. Nếu như vậy, đây sẽ là một bất lợi cho quân phòng thủ Gondor.
“ Nên tấn công trước,... “ Eothur tiếp tục suy luận. Nhưng hắn không rõ tình hình thực tế,... và nhiều vấn đề khác ở nội bộ thì đây chỉ là một ý kiến suông.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Eothur thỉnh thoảng ngồi dậy và đi qua đi lại, lảng vảng như một kẻ điên hoặc một tên có mưu đồ xấu xa. Những người lính canh gác trực đêm đã nghi ngờ và chú ý đến hắn nãy giờ từ đằng sau, nhưng hắn không làm gì thì họ cũng không có quyền gì bắt hắn.
Và một số đã đến để khuyên bảo, tuy nhiên Eothur nhún vai cho qua.
Một hồi sau liền đến giờ, các lính gác chuẩn bị thay phiên trực cho nhau. Và Dukas chính là một trong những người như vậy. Cậu ta bình thường dậy rất sớm, rửa mặt và chuẩn bị hành trang đầy đủ. Còn bữa ăn lót lòng, nó chủ yếu là miếng lương khô nhưng không sao hết, cậu chỉ cần đợi đến sáu, bảy giờ thì sẽ có những người khác đem đến.
Hiển nhiên, cũng chủ yếu là thịt muối và bánh mì trét phô mai. Bữa ăn lính gác đến thế là cùng.
Dukas tới nơi và chào hỏi đồng bạn của mình. Hai người bàn tán qua lại vài câu rồi tạm biệt.
“ Buổi sáng sớm, luôn là thời điểm thoải mái để hít thở. “ Không giống như lúc nửa đêm hay mặt trời đã bay lên cao. Không khí của lúc sắp bình minh chính là tuyệt vời nhất, nó không quá lạnh và cũng không quá nóng. Rất ôn hòa và thích hợp.
“ Hử,... “ Dukas bẻ cổ thì đột nhiên thấy một người ngồi chòm hỏm ngay trên ban công của tường thành.
“ Ờ,... anh kia,... nguy hiểm lắm mời anh đi xuống. “ Dukas cẩn thận và nhẹ giọng nói, bàn tay và đôi chân ở thế sẵn sàng nếu như người kia giật mình té. Đó chính là lúc anh kéo người đó lại.
“ Suỵt,... “ Người đàn ông đưa tay kêu khẽ tiếng.
“ Có gì đó không ổn,... “
Dukas ngẩn người,... không ổn là thế nào, chuyện gì không ổn.
“ Osgiliath,... “ Người kia như đọc được suy nghĩ anh và nói.
Nghe vậy, Dukas ngước đầu để nhìn ra thành phố cổ đại giờ chỉ còn lại một đống đổ nát đang bị sương mù bao phủ và che khuất.
“ Sương mù,... hiện tượng bình thường thôi. “ Cậu nghĩ thầm và xem người đàn ông này là một kẻ,... có vấn đề.
Eothur không quan tâm gì nữa đến người lính. Hắn có linh cảm dường như không khí từ chiến tuyến thổi đến mang theo chút mùi của máu và tiếng la hét, chiến đấu. Xa trên cao, vẫn là đám mây đen như lớp tro bụi, khói của ngọn núi Doom bốc lên và không chịu rời đi. Ngoài ra, chúng đã lấp hết toàn bộ ánh sáng của các ngôi sao, mặt trăng,...
Bình minh đang ló dạng ở ngay đường chân trời. Đám mây đen từ từ lộ rõ nguyên hình, như những đám mây của cơn mưa giông tố bình thường. Nhưng, chúng không có sấm hoặc bất kỳ dấu hiệu gì cho Eothur thấy một cơn mưa sắp đến.
“ Kia là,... “ Người lính gác đột ngột thốt lên.
Sương mù dưới ánh nắng như một lớp băng tan. Chúng đang biến mất và lụi tàn bớt đi chút xíu. Để cho mọi người có thể nhìn thấy được một phần bên trong.
“ Kẻ thù đang tiến công. “ Mất một hồi sau để quan sát, Eothur mới đưa ra lời suy đoán chắc chắn nhất của mình.
“ Lá cờ,... lá cờ ngay bờ sông bị thiêu. “ Một lá cờ của vương quốc Gondor trên một căn nhà cao tầng, như kiến trúc quan trọng trước kia đang bị bốc cháy. Và trong lòng hai người họ đều bắt đầu xuất hiện những linh cảm không ổn. Rồi dần dần, càng ngày càng nhiều nơi toát lên ngọn khói xám và càng thêm thảm khốc, điên cuồng chính là lũ Nazgul từ làn sương phóng ra và đậu trên các kiến trúc Osgiliath quậy phá.
“ Họ sẽ không thủ vững được. “ Eothur nói đanh thép.
“ Chúng ta,... chúng ta,... “ Dukas có cảm giác nỗi sợ hãi chảy tràn vào tâm trí cậu. Nó khiến cho cậu không thể hình dung ra được những thứ xung quanh và chuyện gì sẽ đến với mình,... chiến tranh. “ Minas Tirith sẽ có chiến tranh “ điều duy nhất cậu nghĩ ra.
Liếc qua chút, Eothur đã biết người này là tân binh. Hắn bực bội và dùng tay kéo chiếc áo thép để người đó tới gần mình và cất to giọng.
“ Báo cho cấp trên và mở cổng thành để đón mọi người ! “
Dukas sửng sốt vài giây rồi gật đầu lia lịa và quay người chạy mất dép.
“ Keng,... keng,... “ Cậu ta vừa bỏ đi, các tiếng chuông ở trạm canh gác trên các tòa tháp ngân lên và cao vút trong không trung.
“ Đây sẽ là cuộc thảm sát mất. “ Eothur nhìn khoảng trống của cánh đồng Pelenor ngăn cách giữa hai thành phố mà than thở.
Mọi chuyện xảy ra tiếp theo như Eothur dự đoán. Quân đội đồn trú bên trong Osgiliath và cả lực lượng tiếp viện của ngày hôm qua cũng không thể ngăn cản được bước chân của quân thù. Thất bại đã là một điều không thể nào tránh khỏi.
Đặc biệt, chúng có những vũ khí đáng sợ như những tên chủ soái Nazgul. Với ma thuật bị động “ Hơi Thở Chết “, có tác dụng đánh lan khắp nơi và không thể bị chống đỡ bằng phương pháp vật lý thông thường. Toàn bộ người lính phe họ sẽ bị suy giảm sức chiến đấu không bằng một nửa lúc trước.
Hơi thở chết, thật ra có thể chống được. Nhưng,... nó liên quan đến từng cá thể và khá ít người làm được việc này. Và, Eothur cũng nghi ngờ sức mạnh của những tên Nazgul đã mạnh lên rất nhiều so với lúc truy đuổi Frodo.
“ Tại sao chưa có quân đội nào trong thành bước ra,... “ Eothur quay về thực tại và nhận ra một sự thật tàn khốc. Trong khi tàn binh Gondor đang từ chiến tuyến thoát chạy, thì bên đây không có người chỉ huy nào can đảm kéo người tới hỗ trợ.
“ Khỉ thật,... “ Eothur tính xoay người chạy xuống.
“ Ìu,.. Ìu,... “ Đây chính là,... Eothur đứng khựng lại. Trong kí ức bốc lên một chút âm thanh tù và thân quen. Dol Amroth, đúng chính là nó.
Làn sương mù ở trên mặt sông do đã trở nên mỏng manh và nhạt dần, thế nên chúng đã bị ngọn gió phương nào thổi vào bờ. Không biết là do cố ý hay may mắn, chúng đã thành lớp vải che chắn cho những kỵ binh áo xanh tới mặt trận. Cứ như, hy vọng vẫn luôn tồn tại và các vị thần sẽ mãi quan sát, giúp đỡ con người phàm trần.
Chiếc lá cờ màu xanh dương có hình thiên nga trắng được dâng lên cao để ngọn gió thổi tung lá cờ phất phới. Khoảng tầm một ngàn kỵ binh trang bị giáp sắt và vũ khí đầy đủ hiện ra trước cánh trái của Osgiliath.
“ Tiến lên anh em,... Vì Gondor, vì Dol Amroth ! “ Imrahil từ bên trong mũ giáp nhìn thấy những đồng bào của mình đang bị truy đuổi bởi kẻ thù, liền tức điên máu.
Các mũi thương hạ xuống như những chiếc thương của hiệp sĩ thời trung cổ. Rồi theo tiếng vang của chiếc tù và đặc biệt, những con ngựa được mặc giáp sắt thở phì phò tăng tốc độ.
Hiệp sĩ Dol Amroth hiên ngang và kiêu hãnh băng ngang qua cánh đồng màu vàng nhạt. Rồi mạnh mẽ và táo bạo xông pha đâm thẳng tới trọng tâm của kẻ thù đang đổi hướng. Cứ như một chiếc xe điện đã càn quét và dẫm đạp lên hàng chục, hàng trăm người lính nhựa tí hon.
Trong chốc lát, lũ Orc đại bại hoảng sợ và bỏ chạy. Tuy nhiên trên đầu họ, những tên Nazgul bay vòng và uốn lượn trên đấy, sức mạnh của hơi thở đen lan tỏa khiến cho nhiều con chiến mã bất an và lo lắng.
Imrahil bồn chồn và khó chịu ở lòng ngực lẫn đôi tai. Ông tính ra lệnh cho người của mình công chiếm lại thành phố. Song, những cái bóng tên Orc đã tràn ngập bên trong và với số lượng chưa đến 1000 quân là ông tự hiểu, không thể nào chiếm đóng lại được. Chưa nói, họ là kỵ binh chứ không phải bộ binh, chiến đấu trong thành phố không phải là ưu điểm của họ.
“ Rút lui,... rút lui,... ! “ Không phải Imrahil ra lệnh mà một người khác ở hậu phương của những người anh em đang bỏ chạy. Faramir,... ! Ông nhận ra giọng nói này.
“ Rút quân,... ! “
...
“ Chờ thêm một chút rồi đóng cửa ! “ Faramir lo lắng có người còn bị rớt lại ở sau nên căn dặn với chỉ huy gác cổng. Ông ta gật đầu mạnh. Họ không sợ chúng nương theo thế mà lao đến tấn công Minas Tirith vì họ biết, với độ khôn ngoan của tên chủ soái. Hắn ta sẽ phải chờ cho đến khi tập hợp quân đầy đủ và nắm chắc phần thắng trong tay mới khởi chiến.
Faramir nhảy xuống ngựa và tháo chiếc mũ ra khỏi đưa cho người khác. Anh tới trước mặt người chú của mình, Imrahil và nói.
“ Con cảm ơn chú, nếu không nhờ,... “
“ Faramir,... con không cần cảm ơn. Đó là nghĩa vụ chúng ta, bảo vệ sự tồn vong của Gondor. “ Imrahil dứt khoát ngăn cản.
“ Chào anh họ,... ! “ “ Amrothos,... em cũng tham gia vào ? “ Faramir nhận ra người em họ đang đứng cạnh chú mình, đứa con trai thứ ba của ông. Không ngờ cậu ta lại theo cha mình đến tận đây để tham chiến. Eothur quay trở về tầng thứ nhất, thấy nó đông nghẹt vô số người với những chiến binh và các bác sĩ, người dân. Nhiều người bị thương nằm trên cáng, nhiều người còn lành lặn giúp đỡ đưa họ lên tầng thứ năm. Và nghi ngờ việc tầng năm sẽ bị quá tải, hoặc có người bị thương quá nặng cuối cùng nhóm người quản lý Y viện liền ra lệnh tạm trưng thu một số quán trọ hay nhà dân.
Eothur bị ngăn lại bởi một số người lính. Họ có nhiêm vụ cản người bình thường để tránh làm phiền hà hoặc gây rối bên trong. Hắn liền nhanh chóng, kéo ra chiếc huy hiệu hiệp sĩ Dol Amroth.
Hiển nhiên, thân là lính thuần chủng ở Minas Tirith. Mấy người này không thể hiểu được. Nhưng rất may mắn, là có một vài kỵ sĩ Dol Amroth vừa đi ngang qua nhìn thấy. Một trong ba chạy đi báo cáo với chỉ huy, hai người còn lại rảo bước đến gần.
“ Thưa ngài, tôi có thể xem nó được không ? “ Một trong hai cất tiếng và Eothur khẽ gật đầu. Xem xét một hồi, xác đích đó chính là đồ thật người này hỏi tiếp.
“ Ngài tên gì ? “
“ Eothur xứ Rohan. “ Hai người lẩm bẩm cái tên này, rồi chợt nhớ ra hơn một năm trước. Có người Rohan từng được danh hiệu này và sau đó khá nhiều người trong doanh tới thách đấu. Cuối cùng bị đánh bại ê chề. Hai người liền bừng tỉnh, và nói.
“ Thì ra ngài,... “ Và xoay đầu nói với lính gác “ Đó người của chúng tôi, các cậu có thể cho vào. “
“ Ha,... ha,... Eothur, cậu cũng đang ở đây. “ Vẫn là giọng oang oang và ồn ào như ngày nào, Rowan.
“ Ngài Rowan,... trông ngài không khác gì như xưa. “ Nhìn người đàn ông đi tới, Eothur mỉm cười đáp.
“ Như xưa cái gì,... ta bây giờ già sắp chết đến nơi rồi. “ Rowan vẫy tay nói đùa. Một người bên cạnh ông tháo chiếc mũ giáp xuống.
“ Corbin,... “ Eothur kêu lên và tung quả đấm nhẹ vào ngực bộ giáp sáng bóng.
“ Nhận ra tôi nhanh vậy. Đáng lẽ ra cậu phải cho tôi nhắc nhở chứ ! “ Corbin cười sảng khoái đáp.
“ Nhìn kìa,... ngọn lửa ! “ “ Là nó,... “ “ Thượng Đế,... nó đang cháy ! “ Trong khi họ đang chào hỏi nhau, đột nhiên các lính gác và người dân của Minas Tirith ngẩng đầu chỉ tay và vui mừng háo hức cất tiếng. Người này không để ý thì người kia nhắc, cứ như vậy toàn người dân đang ở ngoài phố đều thấy được.
“ Ngọn lửa kêu gọi “ Eothur cũng hiếu kỳ như mọi người và hắn rất vui mừng khi Gondor cuối cùng đã kêu gọi Rohan giúp sức.
“ Chúng,... đã cháy,... chúng cháy rồi ! “ Các người lính trên tường thành hét lên khi nhìn thấy các ngọn núi của dãy núi trắng phát lên tín hiệu tương tự.
P/s: ( Faramir ổn, hiệu ứng hồ điệp ).
Các chi tiết trong phim và truyện khác nhau khá nhiều. Nên mình đành tổng hợp lại và thấy thích hợp thì đưa vào. Xét cho cùng, đây sẽ không còn là Lotr nữa. Mà là ETPLK, một thế giới Arda song song.
Nhắc nhở cuối cùng, Rohan đã hoàn thành tập hợp hết quân mình. Ngoài ra, hiện tại bây giờ họ không ở trong Dunharrow nên đến Minas Tirith sẽ khá nhanh. Còn địa điểm chính xác họ đang đóng trại,... ai mà biết.
Ngay trên khóe mắt, và ở đôi lông mi. Eothur đã có thể cảm nhận rõ ràng từng chi tiết về những giọt sương nhỏ bé và li ti hình thành. Hắn lấy bàn tay chạm nhẹ vào nó,... lạnh. Không chỉ riêng khuôn mặt mà ngay cả bản tay của hắn cũng thật lạnh lẽo như vừa nhét trong tủ đá cả nửa tiếng đồng hồ.
Thở ra làn không khí ấm áp thành sương.
Eothur cúi đầu nhìn xuống các ngôi nhà và mặt đất cách xa mình. Hắn không cảm thấy một chút nỗi sợ hãi gì trong lòng, dù cho những ý nghĩ mường tượng về sự bất cẩn của đôi bàn chân làm mình ngã xuống. Hay người sau xô đẩy,...
“ Trời quá nhiều sương,... “ Eothur nghĩ thầm. Hắn ngẩng đầu trở lại và nheo mắt quan sát tòa thành Osgiliath cổ đại như một mô hình thu nhỏ chỉ nằm vừa gọn trong lòng bàn tay.
Ngay giữa đoạn bờ sông và sát hai bên bờ thành phố. Một lớp sương mù dày đặc, cuộn xoáy đã và đang tồn tại bám dai dẳng mặt sông như một điều gì đó đã hấp dẫn chúng. Mặc cho việc chỉ trong vài tiếng nữa là buổi bình minh, nhưng chúng chưa có dấu hiệu gì của sự tan rã và cứ trôi bồng bềnh, lơ lửng trên làn nước và không khí. Xóa tan tất cả mọi hình bóng, ngọn lửa,... của những con người canh gác như một màn chắn thiên nhiên.
“ Tầm nhìn hạn hẹp,... “ Eothur đánh giá và có thể chắc chắn là những người canh gác dưới đó, cũng không thể nhìn thấy được gì bên kia chiến tuyến của kẻ thù. Nếu như vậy, đây sẽ là một bất lợi cho quân phòng thủ Gondor.
“ Nên tấn công trước,... “ Eothur tiếp tục suy luận. Nhưng hắn không rõ tình hình thực tế,... và nhiều vấn đề khác ở nội bộ thì đây chỉ là một ý kiến suông.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Eothur thỉnh thoảng ngồi dậy và đi qua đi lại, lảng vảng như một kẻ điên hoặc một tên có mưu đồ xấu xa. Những người lính canh gác trực đêm đã nghi ngờ và chú ý đến hắn nãy giờ từ đằng sau, nhưng hắn không làm gì thì họ cũng không có quyền gì bắt hắn.
Và một số đã đến để khuyên bảo, tuy nhiên Eothur nhún vai cho qua.
Một hồi sau liền đến giờ, các lính gác chuẩn bị thay phiên trực cho nhau. Và Dukas chính là một trong những người như vậy. Cậu ta bình thường dậy rất sớm, rửa mặt và chuẩn bị hành trang đầy đủ. Còn bữa ăn lót lòng, nó chủ yếu là miếng lương khô nhưng không sao hết, cậu chỉ cần đợi đến sáu, bảy giờ thì sẽ có những người khác đem đến.
Hiển nhiên, cũng chủ yếu là thịt muối và bánh mì trét phô mai. Bữa ăn lính gác đến thế là cùng.
Dukas tới nơi và chào hỏi đồng bạn của mình. Hai người bàn tán qua lại vài câu rồi tạm biệt.
“ Buổi sáng sớm, luôn là thời điểm thoải mái để hít thở. “ Không giống như lúc nửa đêm hay mặt trời đã bay lên cao. Không khí của lúc sắp bình minh chính là tuyệt vời nhất, nó không quá lạnh và cũng không quá nóng. Rất ôn hòa và thích hợp.
“ Hử,... “ Dukas bẻ cổ thì đột nhiên thấy một người ngồi chòm hỏm ngay trên ban công của tường thành.
“ Ờ,... anh kia,... nguy hiểm lắm mời anh đi xuống. “ Dukas cẩn thận và nhẹ giọng nói, bàn tay và đôi chân ở thế sẵn sàng nếu như người kia giật mình té. Đó chính là lúc anh kéo người đó lại.
“ Suỵt,... “ Người đàn ông đưa tay kêu khẽ tiếng.
“ Có gì đó không ổn,... “
Dukas ngẩn người,... không ổn là thế nào, chuyện gì không ổn.
“ Osgiliath,... “ Người kia như đọc được suy nghĩ anh và nói.
Nghe vậy, Dukas ngước đầu để nhìn ra thành phố cổ đại giờ chỉ còn lại một đống đổ nát đang bị sương mù bao phủ và che khuất.
“ Sương mù,... hiện tượng bình thường thôi. “ Cậu nghĩ thầm và xem người đàn ông này là một kẻ,... có vấn đề.
Eothur không quan tâm gì nữa đến người lính. Hắn có linh cảm dường như không khí từ chiến tuyến thổi đến mang theo chút mùi của máu và tiếng la hét, chiến đấu. Xa trên cao, vẫn là đám mây đen như lớp tro bụi, khói của ngọn núi Doom bốc lên và không chịu rời đi. Ngoài ra, chúng đã lấp hết toàn bộ ánh sáng của các ngôi sao, mặt trăng,...
Bình minh đang ló dạng ở ngay đường chân trời. Đám mây đen từ từ lộ rõ nguyên hình, như những đám mây của cơn mưa giông tố bình thường. Nhưng, chúng không có sấm hoặc bất kỳ dấu hiệu gì cho Eothur thấy một cơn mưa sắp đến.
“ Kia là,... “ Người lính gác đột ngột thốt lên.
Sương mù dưới ánh nắng như một lớp băng tan. Chúng đang biến mất và lụi tàn bớt đi chút xíu. Để cho mọi người có thể nhìn thấy được một phần bên trong.
“ Kẻ thù đang tiến công. “ Mất một hồi sau để quan sát, Eothur mới đưa ra lời suy đoán chắc chắn nhất của mình.
“ Lá cờ,... lá cờ ngay bờ sông bị thiêu. “ Một lá cờ của vương quốc Gondor trên một căn nhà cao tầng, như kiến trúc quan trọng trước kia đang bị bốc cháy. Và trong lòng hai người họ đều bắt đầu xuất hiện những linh cảm không ổn. Rồi dần dần, càng ngày càng nhiều nơi toát lên ngọn khói xám và càng thêm thảm khốc, điên cuồng chính là lũ Nazgul từ làn sương phóng ra và đậu trên các kiến trúc Osgiliath quậy phá.
“ Họ sẽ không thủ vững được. “ Eothur nói đanh thép.
“ Chúng ta,... chúng ta,... “ Dukas có cảm giác nỗi sợ hãi chảy tràn vào tâm trí cậu. Nó khiến cho cậu không thể hình dung ra được những thứ xung quanh và chuyện gì sẽ đến với mình,... chiến tranh. “ Minas Tirith sẽ có chiến tranh “ điều duy nhất cậu nghĩ ra.
Liếc qua chút, Eothur đã biết người này là tân binh. Hắn bực bội và dùng tay kéo chiếc áo thép để người đó tới gần mình và cất to giọng.
“ Báo cho cấp trên và mở cổng thành để đón mọi người ! “
Dukas sửng sốt vài giây rồi gật đầu lia lịa và quay người chạy mất dép.
“ Keng,... keng,... “ Cậu ta vừa bỏ đi, các tiếng chuông ở trạm canh gác trên các tòa tháp ngân lên và cao vút trong không trung.
“ Đây sẽ là cuộc thảm sát mất. “ Eothur nhìn khoảng trống của cánh đồng Pelenor ngăn cách giữa hai thành phố mà than thở.
Mọi chuyện xảy ra tiếp theo như Eothur dự đoán. Quân đội đồn trú bên trong Osgiliath và cả lực lượng tiếp viện của ngày hôm qua cũng không thể ngăn cản được bước chân của quân thù. Thất bại đã là một điều không thể nào tránh khỏi.
Đặc biệt, chúng có những vũ khí đáng sợ như những tên chủ soái Nazgul. Với ma thuật bị động “ Hơi Thở Chết “, có tác dụng đánh lan khắp nơi và không thể bị chống đỡ bằng phương pháp vật lý thông thường. Toàn bộ người lính phe họ sẽ bị suy giảm sức chiến đấu không bằng một nửa lúc trước.
Hơi thở chết, thật ra có thể chống được. Nhưng,... nó liên quan đến từng cá thể và khá ít người làm được việc này. Và, Eothur cũng nghi ngờ sức mạnh của những tên Nazgul đã mạnh lên rất nhiều so với lúc truy đuổi Frodo.
“ Tại sao chưa có quân đội nào trong thành bước ra,... “ Eothur quay về thực tại và nhận ra một sự thật tàn khốc. Trong khi tàn binh Gondor đang từ chiến tuyến thoát chạy, thì bên đây không có người chỉ huy nào can đảm kéo người tới hỗ trợ.
“ Khỉ thật,... “ Eothur tính xoay người chạy xuống.
“ Ìu,.. Ìu,... “ Đây chính là,... Eothur đứng khựng lại. Trong kí ức bốc lên một chút âm thanh tù và thân quen. Dol Amroth, đúng chính là nó.
Làn sương mù ở trên mặt sông do đã trở nên mỏng manh và nhạt dần, thế nên chúng đã bị ngọn gió phương nào thổi vào bờ. Không biết là do cố ý hay may mắn, chúng đã thành lớp vải che chắn cho những kỵ binh áo xanh tới mặt trận. Cứ như, hy vọng vẫn luôn tồn tại và các vị thần sẽ mãi quan sát, giúp đỡ con người phàm trần.
Chiếc lá cờ màu xanh dương có hình thiên nga trắng được dâng lên cao để ngọn gió thổi tung lá cờ phất phới. Khoảng tầm một ngàn kỵ binh trang bị giáp sắt và vũ khí đầy đủ hiện ra trước cánh trái của Osgiliath.
“ Tiến lên anh em,... Vì Gondor, vì Dol Amroth ! “ Imrahil từ bên trong mũ giáp nhìn thấy những đồng bào của mình đang bị truy đuổi bởi kẻ thù, liền tức điên máu.
Các mũi thương hạ xuống như những chiếc thương của hiệp sĩ thời trung cổ. Rồi theo tiếng vang của chiếc tù và đặc biệt, những con ngựa được mặc giáp sắt thở phì phò tăng tốc độ.
Hiệp sĩ Dol Amroth hiên ngang và kiêu hãnh băng ngang qua cánh đồng màu vàng nhạt. Rồi mạnh mẽ và táo bạo xông pha đâm thẳng tới trọng tâm của kẻ thù đang đổi hướng. Cứ như một chiếc xe điện đã càn quét và dẫm đạp lên hàng chục, hàng trăm người lính nhựa tí hon.
Trong chốc lát, lũ Orc đại bại hoảng sợ và bỏ chạy. Tuy nhiên trên đầu họ, những tên Nazgul bay vòng và uốn lượn trên đấy, sức mạnh của hơi thở đen lan tỏa khiến cho nhiều con chiến mã bất an và lo lắng.
Imrahil bồn chồn và khó chịu ở lòng ngực lẫn đôi tai. Ông tính ra lệnh cho người của mình công chiếm lại thành phố. Song, những cái bóng tên Orc đã tràn ngập bên trong và với số lượng chưa đến 1000 quân là ông tự hiểu, không thể nào chiếm đóng lại được. Chưa nói, họ là kỵ binh chứ không phải bộ binh, chiến đấu trong thành phố không phải là ưu điểm của họ.
“ Rút lui,... rút lui,... ! “ Không phải Imrahil ra lệnh mà một người khác ở hậu phương của những người anh em đang bỏ chạy. Faramir,... ! Ông nhận ra giọng nói này.
“ Rút quân,... ! “
...
“ Chờ thêm một chút rồi đóng cửa ! “ Faramir lo lắng có người còn bị rớt lại ở sau nên căn dặn với chỉ huy gác cổng. Ông ta gật đầu mạnh. Họ không sợ chúng nương theo thế mà lao đến tấn công Minas Tirith vì họ biết, với độ khôn ngoan của tên chủ soái. Hắn ta sẽ phải chờ cho đến khi tập hợp quân đầy đủ và nắm chắc phần thắng trong tay mới khởi chiến.
Faramir nhảy xuống ngựa và tháo chiếc mũ ra khỏi đưa cho người khác. Anh tới trước mặt người chú của mình, Imrahil và nói.
“ Con cảm ơn chú, nếu không nhờ,... “
“ Faramir,... con không cần cảm ơn. Đó là nghĩa vụ chúng ta, bảo vệ sự tồn vong của Gondor. “ Imrahil dứt khoát ngăn cản.
“ Chào anh họ,... ! “ “ Amrothos,... em cũng tham gia vào ? “ Faramir nhận ra người em họ đang đứng cạnh chú mình, đứa con trai thứ ba của ông. Không ngờ cậu ta lại theo cha mình đến tận đây để tham chiến. Eothur quay trở về tầng thứ nhất, thấy nó đông nghẹt vô số người với những chiến binh và các bác sĩ, người dân. Nhiều người bị thương nằm trên cáng, nhiều người còn lành lặn giúp đỡ đưa họ lên tầng thứ năm. Và nghi ngờ việc tầng năm sẽ bị quá tải, hoặc có người bị thương quá nặng cuối cùng nhóm người quản lý Y viện liền ra lệnh tạm trưng thu một số quán trọ hay nhà dân.
Eothur bị ngăn lại bởi một số người lính. Họ có nhiêm vụ cản người bình thường để tránh làm phiền hà hoặc gây rối bên trong. Hắn liền nhanh chóng, kéo ra chiếc huy hiệu hiệp sĩ Dol Amroth.
Hiển nhiên, thân là lính thuần chủng ở Minas Tirith. Mấy người này không thể hiểu được. Nhưng rất may mắn, là có một vài kỵ sĩ Dol Amroth vừa đi ngang qua nhìn thấy. Một trong ba chạy đi báo cáo với chỉ huy, hai người còn lại rảo bước đến gần.
“ Thưa ngài, tôi có thể xem nó được không ? “ Một trong hai cất tiếng và Eothur khẽ gật đầu. Xem xét một hồi, xác đích đó chính là đồ thật người này hỏi tiếp.
“ Ngài tên gì ? “
“ Eothur xứ Rohan. “ Hai người lẩm bẩm cái tên này, rồi chợt nhớ ra hơn một năm trước. Có người Rohan từng được danh hiệu này và sau đó khá nhiều người trong doanh tới thách đấu. Cuối cùng bị đánh bại ê chề. Hai người liền bừng tỉnh, và nói.
“ Thì ra ngài,... “ Và xoay đầu nói với lính gác “ Đó người của chúng tôi, các cậu có thể cho vào. “
“ Ha,... ha,... Eothur, cậu cũng đang ở đây. “ Vẫn là giọng oang oang và ồn ào như ngày nào, Rowan.
“ Ngài Rowan,... trông ngài không khác gì như xưa. “ Nhìn người đàn ông đi tới, Eothur mỉm cười đáp.
“ Như xưa cái gì,... ta bây giờ già sắp chết đến nơi rồi. “ Rowan vẫy tay nói đùa. Một người bên cạnh ông tháo chiếc mũ giáp xuống.
“ Corbin,... “ Eothur kêu lên và tung quả đấm nhẹ vào ngực bộ giáp sáng bóng.
“ Nhận ra tôi nhanh vậy. Đáng lẽ ra cậu phải cho tôi nhắc nhở chứ ! “ Corbin cười sảng khoái đáp.
“ Nhìn kìa,... ngọn lửa ! “ “ Là nó,... “ “ Thượng Đế,... nó đang cháy ! “ Trong khi họ đang chào hỏi nhau, đột nhiên các lính gác và người dân của Minas Tirith ngẩng đầu chỉ tay và vui mừng háo hức cất tiếng. Người này không để ý thì người kia nhắc, cứ như vậy toàn người dân đang ở ngoài phố đều thấy được.
“ Ngọn lửa kêu gọi “ Eothur cũng hiếu kỳ như mọi người và hắn rất vui mừng khi Gondor cuối cùng đã kêu gọi Rohan giúp sức.
“ Chúng,... đã cháy,... chúng cháy rồi ! “ Các người lính trên tường thành hét lên khi nhìn thấy các ngọn núi của dãy núi trắng phát lên tín hiệu tương tự.
P/s: ( Faramir ổn, hiệu ứng hồ điệp ).
Các chi tiết trong phim và truyện khác nhau khá nhiều. Nên mình đành tổng hợp lại và thấy thích hợp thì đưa vào. Xét cho cùng, đây sẽ không còn là Lotr nữa. Mà là ETPLK, một thế giới Arda song song.
Nhắc nhở cuối cùng, Rohan đã hoàn thành tập hợp hết quân mình. Ngoài ra, hiện tại bây giờ họ không ở trong Dunharrow nên đến Minas Tirith sẽ khá nhanh. Còn địa điểm chính xác họ đang đóng trại,... ai mà biết.