Eothur Phiêu Lưu Ký
Chương 140 : Bức Tường Thép (1)
Ngày đăng: 13:15 22/03/20
“ Tránh ra, tránh ra,... đám người ngu ngốc này. Các ngươi nghĩ là Rohan sẽ tới. Không, chúng sẽ không bao giờ tới,... lũ ngu !. Đã quá trễ, hãy bỏ chạy đi, hãy thoát khỏi cái thành phố này,... Gondor đã sụp đổ,... mọi thứ đã kết thúc. “ Ngay khoảng khắc, cảm xúc của mọi người dân và binh lính đang được dâng trào với một niềm hy vọng nhỏ nhoi trong tâm hồn, thì đột nhiên có những âm thanh quát tháo, to tiếng. Và chúng như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt bọn họ và nói.
“ Mơ đủ chưa,... tỉnh đi !? “
Nếu là một người bình thường, đối phương nhất định sẽ bị trừng trị và đánh “ hội đồng “ một trận cho tả tơi và hối hận. Nhưng, kẻ này không phải là người bình thường mà lại còn rất đặc biệt và đầy quyền lực. Quan nhiếp chính của Gondor, Denethor II.
Đám đông đang dần tản ra và nhường lối đi cho nhà vua không ngai của họ.
Denethor II xuất hiện và mang trên mình một quần áo được làm bằng lông thú mượt mà, chúng nhuộm đen từ trên xuống dưới như hình ảnh của các tay phản diện. Phía trên khuôn mặt của ông ta, nó trông khá khô khốc, tê tái và làn da ôm sát như một chiếc đầu lâu. Còn ánh mắt thì đang liếc qua liếc lại với một sự điên cuồng và hủy diệt nào đấy ở bên trong. Không một ai lên tiếng, vì mọi người đều có thể nhìn ra được. Denethor II đang tràn ngập sự tuyệt vọng và cái lòng căm hận tột cùng nào đấy. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là ông ta mà thứ tuyệt vọng ông mang đến cho họ, nó cũng chẳng khác gì như hy vọng là bao nhiêu. Có thể được gieo mầm và lan tỏa.
Và có một yếu tố khiến chúng cách biệt, một bên chính là sự hạnh phúc và niềm tin, còn một là căn bệnh dịch nguy hiểm cần phải được loại bỏ.
“ Faramir,... Faramir,... “ Khi mọi người nhường lối cho Denethor II. Ông ta bắt đầu dở chứng và kêu gọi tên của người con trai út. Người mà từ trước đến giờ ai cũng biết ông vẫn luôn xa lánh và không quan tâm.
“ Đủ rồi Denethor II. Ta đã quá mệt với ông rồi ! “ Một bóng trắng bất thình lình cất to tiếng sau lưng Denethor II. Mọi người nhìn kỹ lại thì đó một ông già cầm cây trượng bằng gỗ.
“ Kẻ nào,... ngươi,... Gandalf chính là ngươi,... “ Denethor II như một con mèo dễ phát cáu. Ông ta điên tiết quay đầu lại và duỗi tay chỉ trước mặt Gandalf mở miệng, có vẻ là lời nguyền gì đó. Nhưng đáp lại, là một cú đập của đầu trượng trúng vào mũi, ngoài ra nó cũng ngăn cản làm ông ta không thể nói tiếp. Cả người Denethor II choạng vạng và bàn chân vướng phải chiếc áo choàng da thú rộng rãi của mình. Kết quả, ông ta té ngã và nhào lộn vài vòng như một nghệ nhân đang làm trò hề trước mặt tất cả mọi người. Những người hầu vội vã đuổi theo.
Dừng lại dưới chân người nào đó. Đôi mắt Denethor II như đang phát ra nhiều tia lửa cháy bỏng của sự phẫn nộ tột độ, ngoài ra phía bên mép miệng cong lên như một nụ cười thật âm hiểm và tàn độc.
“ Dừng lại đi,... cha,... “ Bỗng nhiên, giọng nói thân quen và trìu mến xuất hiện trước mặt ông. Đây, chính là thứ mà ông đã và đang tìm kiếm nãy giờ, con trai của ông Faramir.
Faramir nghiêm trang và lặng lẽ quỳ gối xuống để nâng đỡ cha mình đứng dậy một cách chậm rãi. Đúng là hồi nhỏ, từ trước kia đến tận bây giờ, ông ấy luôn coi anh là một kẻ ngoài lề, một nỗi sỉ nhục, hận thù và đứa con vô hình. Nhưng, không vì thế mà anh lại quá hận và ghét ông ta,... suy cho cùng,... mẹ anh trở nên yếu đuối và chết sau khi sinh anh ra đã là một nỗi đau xót xa, và dằn vặt trái tim người đàn ông này.
Sống vì tình, chết vì tình.
Denethor II ngẩn người và sửng sốt. Sau đó, những cái nét hình ảnh của một con người tuyệt vọng và điên khùng, tàn ác nay đã mất tích hóa thành tro. Và trong mắt mọi người, đây chỉ là một con người bình thường, ốm yếu, bệnh tật và đang chảy nhễ nhại những giọt nước mắt đắng cay tràn ngập hối hận xuống bên má rồi dưới đất.
Faramir đỏ mắt ngân ngấn giọt nước nhìn cha mình và ôm chặt ông. Một cái ôm tình thương của người con với người cha mình, như một lời nói khe khẽ rằng anh chưa bao giờ ghét ông.
Trong mắt Denethor,... ngay tại thời khắc này. Ông đột nhiên nhìn thấy sau lưng người con trai út của mình là hình bóng của Boromir. Nó đang mỉm cười nhìn lại ông và gật đầu, một nụ cười của sự mãn nguyện chân thành. Cuối cùng, nó tan biến thành những tia sáng bé nhỏ và hòa tan vào không gian xung quanh.
Eothur cũng lẳng lặng đứng từ xa ngắm nhìn. Và một hồi sau, hắn cũng như mọi người thở dài và xoay đầu đi chỗ khác.
Bản chất của con người là vậy, một sự mâu thuẫn. Chúng ta rất khó mà để đánh giá, hay hiểu được toàn bộ người này người kia nếu chỉ nhìn vào một hành động và mặt nào đó. Ví dụ điển hình,... Denethor II.
Faramir và Denethor rời khỏi, mọi người quay trở về làm việc của mình. Lần này, họ trầm lặng và yên tĩnh hơn trước, có lẽ là do sự cảm động về tình cha con vẫn còn dư âm trong họ. Faramir,... người đàn ông rộng lượng, người anh hùng thân thiện từ trước tới nay không bao giờ lộ diện đã hiện ra trước mặt họ.
“ Eothur !!! Eothur,... ! “ Đang đi cùng với Rowan và Corban. Eothur nghe thấy Boler gọi mình, ngoảnh đầu lại thì phát hiện ông ấy đang hốt hoảng và buồn bã chạy tới.
“ Boler,... “
Đứng yên để chờ, Boler tới nơi và cất tiếng, một cái giọng chứa sự nức nở và nghẹn ngào ẩn sâu bên trong, như một tiếng nhạc Violon khe khẽ cất lên và ngân một hồi trong vắt ở không gian bên cạnh.
“ Tithirg,... đã chết “ Eothur chết lặng cả người, đến rồi sao. Đã đến lúc một người nữa mà hắn biết ra đi.
...
Tối hôm đó, Eothur đi cùng Gandalf vào bên trong hoàng thành. Họ tới đây không phải là để gặp Denethor II mà là Faramir, quan nhiếp chính mới của Gondor. Tuy chưa có buổi lễ chúc mừng nào được tổ chức, nhưng thân phận anh đã được mọi người truyền miệng khắp nơi. Về phía Denethor, sau khi truyền chức vị ông ta bây giờ đã tự giam cầm mình trong căn nhà và bồi hồi với những ký ức đẹp khi xưa. Hoặc có thể nói là làm lại cuộc đời.
“ Gandalf, ngài nhìn thứ này,... “ Faramir vẫn ăn mặc bình thường như một vị tướng lịch thiệp. Mặc cho việc trở thành quan nhiếp chính, trông anh không quá kiêu căng hay khinh thường bất kỳ người nào cả, vẫn là đôi mắt hiền lành và tin tưởng.
Gandalf nhíu mày và giật mạnh chiếc khăn mỏng màu trắng. Lộ diện một quả cầu màu đen giống y đúc với thứ Eothur từng thấy ở Isengard.
“ Quả cầu Palantiri,... thảo nào Denethor ngày càng tuyệt vọng. “
“ Ngài biết thứ này ? “ Faramir cau mày, anh mới biết nó vào trưa nay khi cha anh chính thức rời khỏi chức vị.
“ Khi Denethor sử dụng nó, Sauron đã có thể truyền những thông điệp của mình vào tâm trí ông. Kết cuộc,... cậu đã nhìn thấy. Thật là ác độc,... Sauron nham hiểm muốn nội bộ của Gondor sụp đổ từ bên trong và tràn ngập tuyệt vọng khốn khổ. “ Gandalf dừng một chút và đưa lời khuyên.
“ Hãy giấu nó mãi mãi, hoặc phá hủy triệt để. “
“ Người đâu, đem thứ này phá hủy ! “ Không ngần ngừ, Faramir nghe theo. Sau đó, anh thở dài nhìn Gandalf hỏi.
“ Gandalf, ngày mai,... ngài có ý kiến gì không ? “
“ Chỉ có một,... chúng ta phải chống đỡ được cho đến khi viện quân tới. Với bức tường to lớn, ta nghĩ việc cầm cự sẽ không phải là một điều quá khó khăn. “
Faramir im lặng vài giây, anh mới mở miệng. “ Ngài tin Rohan sẽ tới ? “
“ Không phải là sẽ mà là đã,... “ Eothur đứng cạnh nhắc nhở.
“ Đây là,... “ Faramir nhìn Eothur bằng ánh mắt “ không quen “ sau đó nhìn lại Gandalf.
“ Eothur xứ Rohan, con trai nuôi của nhà vua Theoden. “ Eothur giơ tay tự giới thiệu.
“ Hoàng tử Rohan ?! “ Faramir nhận ra cái tên này và kinh ngạc quan sát Eothur. Rất nhanh, chỉ trong một giây anh ta đã bình tĩnh lại và bắt tay hắn nói với chất giọng hân hoan chào đón.
“ Thật là may mắn khi Gondor có sự góp mặt của cậu. “
“ Không có gì cả, tất cả chúng ta đều vì trung địa. Hãy quay về vấn đề chính thôi. “
Faramir gật nhẹ đầu. Đêm hôm đó, họ bàn tán và thảo luận về trận chiến quyết định sự tồn vong của Gondor và cả trung địa. Không những dừng lại ở con số ba người, ngoài ra còn có thêm Imrahil, tướng Rowan, Amrathos,...
Cùng thời điểm đó, Pippin bưng một chiếc cốc nước đưa cho Denethor II. Người đàn ông đang ngồi thẫn thờ và ngơ ngác nhìn ra phía ban công. Lùi lại phía sau một chút, giờ khắc này cậu bỗng cảm thấy người đàn ông này thật cô đơn và một chút gì đó là “ chấp nhận “.
“ Pippin,... lần trước cậu đã kể tới đoạn,... giờ hãy kể tiếp được không ? “ Ông ta đột ngột hỏi. Pippin nhận ra, đây không phải là một mệnh lệnh hay yêu cầu như trước, nó đơn giản chỉ là một câu hỏi. Điều mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy hoặc lắng nghe ở mấy ngày trước.
“ Vâng,... thưa ngài. “ Do dự một hồi, cuối cùng Pippin cắn răng đồng ý.
Pippin kể và Denethor lắng nghe, thỉnh thoảng cậu cố gắng pha thêm một chút chuyện vui. Nhưng đáng tiếc, người đàn ông tóc bạc trắng này không hề mỉm cười. Ông ta vẫn đờ người ra như một bức tượng đá bất động.
Ở trong thành phố, tầng thứ nhất. Chính xác là quán rượu “ Cây Rìu. “
Boler mệt mỏi ngồi dậy khỏi chiếc giường ấm áp mà ông từng cảm nhận được. Song, ở hiện tại nó đã không giúp gì được cho ông có một giấc ngủ êm đềm và mềm mại, dễ chịu. Và khoảng hai tiếng trôi qua từ lúc nằm xuống đến giờ, ông vẫn trằn trọc và lòng bối rối vì chuyện gì đó.
Lặng lẽ nhìn xuống người phụ nữ bên cạnh mình. Boler cảm thấy đau đớn cực kỳ khi nhận ra mình có lỗi với nàng,... lời hứa không ra chiến trường. Ông nghĩ mình sẽ không làm được.
Đây đúng là điều trớ trêu của số phận, khi ta muốn an bình nhưng vận mệnh lại không cho phép.
Nhẹ nhàng vuốt má người vợ và hôn lên trán của nàng. Boler tới trước cửa sổ, ông quỳ xuống trong tư thế cầu nguyện. Mong sao các vị thần và tổ tiên có thể khiến cho vợ ông và đứa con gái sống sót, còn ông,... một chiến binh mãi là một chiến binh.
Cầu nguyện cho mình đừng chết,... với bản tính người như Boler. Ông sẽ không làm vậy, hơn nữa ông nghĩ ước nhiều quá lại không có linh nghiệm.
Hoàn thành lời cầu nguyện một cách chân thành nhất. Boler đứng dậy tới chiếc nôi của con gái mình và khẽ hôn nhẹ nó. Như lời chúc, và sự nhắn nhủ cuối cùng của người cha dành cho con.
Đứng thẳng người,... Boler rời khỏi căn nhà một cách thầm lặng và đi tới khu quân đội Minas Tirith. Và ông ấy không hề biết rằng, khi ông vừa rời khỏi. Người vợ đã mở mắt ngồi dậy và để những giọt lệ không thể kìm nén tuôn chảy,...
Đêm đó, không chỉ mình Boler. Mà nhiều người khác trốn tránh như ông đã âm thầm rời nhà mà đi tới trước cửa doanh trại. Cho dù là một kẻ nát rượu và say xỉn giữa đường phố.
...
Bình minh đến, dấu hiệu khởi đầu cho một ngày mới.
“ Nhanh,... nhanh,... vận chuyển những thứ này đi. “ Viên chỉ huy canh gác trong kho quân dụng cất lớn tiếng với người cấp dưới của mình. Và ông ta không hẳn là một kẻ chỉ biết to mồm sai bảo, ngay trên vai mình ông cũng đang kê chiếc thùng chứa mũi tên để khiêng ra ngoài.
Nhiều người thợ rèn trong thành cũng đang bận rộn để mài lại thật sắc những thanh kiếm mạnh mẽ. Những người chiến binh đi kiếm áo giáp và trang bị trên thân. Và tất cả chúng đã được thành phố Minas Tirith dự trữ một số lượng cực lớn nên họ không phải lo cho việc thiếu thốn quân trang.
Ngay trên các tòa tháp canh gác, nơi mà những cỗ máy bắn đá khổng lồ dựng đứng hiên ngang và uy nghiêm dọc theo các bức tường thành của Minas Tirith. Nhiều viên đá khổng lồ nặng phải tầm gần một tấn được cài sẵn vào cỗ máy. Sau nó, còn nhiều thêm viên đá khác, chỉ cần người công binh kéo cần trục là viên đá sẽ rơi vào đúng chỗ của nó.
Nhưng máy bắn đá chưa hẳn là vũ khí cơ giới duy nhất của Minas Tirith. Với những năm tân trang vũ khí và giao lưu với người lùn, quân đội phòng thủ còn chứa đựng thêm các cỗ máy bắn nỏ với uy lực và tầm bắn vượt xa mũi tên bình thường. Rất nhiều những lời đồn đại nói rằng, vương quốc Dale còn gắn đầy nó trên bức tường của họ nhiều hơn cả cung thủ.
“ Khóa chặt cổng thành !!! “ Bên dưới tầng thứ nhất, viên chỉ huy canh gác cổng ra mệnh lệnh. Ngay lập tức, cái cổng được làm bằng thép và gỗ sập rầm một tiếng như động đất xảy ra. Ở phía trên đầu của nó có các khe rãnh nhỏ và hẹp. Những người lính gác đã vặn cái cần kêu rin rít để những miếng gỗ nhỏ bám sát cổng nổi lên và khép vào bên trong các chiếc lỗ.
Gia cố xong sức phòng thủ của cổng thành. Người chỉ huy thở phào nhẹ nhõm, ông ta tự tin thốt lên: “ Chúng sẽ không thể nào vượt qua được chiếc cổng này ! “
“ Mơ đủ chưa,... tỉnh đi !? “
Nếu là một người bình thường, đối phương nhất định sẽ bị trừng trị và đánh “ hội đồng “ một trận cho tả tơi và hối hận. Nhưng, kẻ này không phải là người bình thường mà lại còn rất đặc biệt và đầy quyền lực. Quan nhiếp chính của Gondor, Denethor II.
Đám đông đang dần tản ra và nhường lối đi cho nhà vua không ngai của họ.
Denethor II xuất hiện và mang trên mình một quần áo được làm bằng lông thú mượt mà, chúng nhuộm đen từ trên xuống dưới như hình ảnh của các tay phản diện. Phía trên khuôn mặt của ông ta, nó trông khá khô khốc, tê tái và làn da ôm sát như một chiếc đầu lâu. Còn ánh mắt thì đang liếc qua liếc lại với một sự điên cuồng và hủy diệt nào đấy ở bên trong. Không một ai lên tiếng, vì mọi người đều có thể nhìn ra được. Denethor II đang tràn ngập sự tuyệt vọng và cái lòng căm hận tột cùng nào đấy. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là ông ta mà thứ tuyệt vọng ông mang đến cho họ, nó cũng chẳng khác gì như hy vọng là bao nhiêu. Có thể được gieo mầm và lan tỏa.
Và có một yếu tố khiến chúng cách biệt, một bên chính là sự hạnh phúc và niềm tin, còn một là căn bệnh dịch nguy hiểm cần phải được loại bỏ.
“ Faramir,... Faramir,... “ Khi mọi người nhường lối cho Denethor II. Ông ta bắt đầu dở chứng và kêu gọi tên của người con trai út. Người mà từ trước đến giờ ai cũng biết ông vẫn luôn xa lánh và không quan tâm.
“ Đủ rồi Denethor II. Ta đã quá mệt với ông rồi ! “ Một bóng trắng bất thình lình cất to tiếng sau lưng Denethor II. Mọi người nhìn kỹ lại thì đó một ông già cầm cây trượng bằng gỗ.
“ Kẻ nào,... ngươi,... Gandalf chính là ngươi,... “ Denethor II như một con mèo dễ phát cáu. Ông ta điên tiết quay đầu lại và duỗi tay chỉ trước mặt Gandalf mở miệng, có vẻ là lời nguyền gì đó. Nhưng đáp lại, là một cú đập của đầu trượng trúng vào mũi, ngoài ra nó cũng ngăn cản làm ông ta không thể nói tiếp. Cả người Denethor II choạng vạng và bàn chân vướng phải chiếc áo choàng da thú rộng rãi của mình. Kết quả, ông ta té ngã và nhào lộn vài vòng như một nghệ nhân đang làm trò hề trước mặt tất cả mọi người. Những người hầu vội vã đuổi theo.
Dừng lại dưới chân người nào đó. Đôi mắt Denethor II như đang phát ra nhiều tia lửa cháy bỏng của sự phẫn nộ tột độ, ngoài ra phía bên mép miệng cong lên như một nụ cười thật âm hiểm và tàn độc.
“ Dừng lại đi,... cha,... “ Bỗng nhiên, giọng nói thân quen và trìu mến xuất hiện trước mặt ông. Đây, chính là thứ mà ông đã và đang tìm kiếm nãy giờ, con trai của ông Faramir.
Faramir nghiêm trang và lặng lẽ quỳ gối xuống để nâng đỡ cha mình đứng dậy một cách chậm rãi. Đúng là hồi nhỏ, từ trước kia đến tận bây giờ, ông ấy luôn coi anh là một kẻ ngoài lề, một nỗi sỉ nhục, hận thù và đứa con vô hình. Nhưng, không vì thế mà anh lại quá hận và ghét ông ta,... suy cho cùng,... mẹ anh trở nên yếu đuối và chết sau khi sinh anh ra đã là một nỗi đau xót xa, và dằn vặt trái tim người đàn ông này.
Sống vì tình, chết vì tình.
Denethor II ngẩn người và sửng sốt. Sau đó, những cái nét hình ảnh của một con người tuyệt vọng và điên khùng, tàn ác nay đã mất tích hóa thành tro. Và trong mắt mọi người, đây chỉ là một con người bình thường, ốm yếu, bệnh tật và đang chảy nhễ nhại những giọt nước mắt đắng cay tràn ngập hối hận xuống bên má rồi dưới đất.
Faramir đỏ mắt ngân ngấn giọt nước nhìn cha mình và ôm chặt ông. Một cái ôm tình thương của người con với người cha mình, như một lời nói khe khẽ rằng anh chưa bao giờ ghét ông.
Trong mắt Denethor,... ngay tại thời khắc này. Ông đột nhiên nhìn thấy sau lưng người con trai út của mình là hình bóng của Boromir. Nó đang mỉm cười nhìn lại ông và gật đầu, một nụ cười của sự mãn nguyện chân thành. Cuối cùng, nó tan biến thành những tia sáng bé nhỏ và hòa tan vào không gian xung quanh.
Eothur cũng lẳng lặng đứng từ xa ngắm nhìn. Và một hồi sau, hắn cũng như mọi người thở dài và xoay đầu đi chỗ khác.
Bản chất của con người là vậy, một sự mâu thuẫn. Chúng ta rất khó mà để đánh giá, hay hiểu được toàn bộ người này người kia nếu chỉ nhìn vào một hành động và mặt nào đó. Ví dụ điển hình,... Denethor II.
Faramir và Denethor rời khỏi, mọi người quay trở về làm việc của mình. Lần này, họ trầm lặng và yên tĩnh hơn trước, có lẽ là do sự cảm động về tình cha con vẫn còn dư âm trong họ. Faramir,... người đàn ông rộng lượng, người anh hùng thân thiện từ trước tới nay không bao giờ lộ diện đã hiện ra trước mặt họ.
“ Eothur !!! Eothur,... ! “ Đang đi cùng với Rowan và Corban. Eothur nghe thấy Boler gọi mình, ngoảnh đầu lại thì phát hiện ông ấy đang hốt hoảng và buồn bã chạy tới.
“ Boler,... “
Đứng yên để chờ, Boler tới nơi và cất tiếng, một cái giọng chứa sự nức nở và nghẹn ngào ẩn sâu bên trong, như một tiếng nhạc Violon khe khẽ cất lên và ngân một hồi trong vắt ở không gian bên cạnh.
“ Tithirg,... đã chết “ Eothur chết lặng cả người, đến rồi sao. Đã đến lúc một người nữa mà hắn biết ra đi.
...
Tối hôm đó, Eothur đi cùng Gandalf vào bên trong hoàng thành. Họ tới đây không phải là để gặp Denethor II mà là Faramir, quan nhiếp chính mới của Gondor. Tuy chưa có buổi lễ chúc mừng nào được tổ chức, nhưng thân phận anh đã được mọi người truyền miệng khắp nơi. Về phía Denethor, sau khi truyền chức vị ông ta bây giờ đã tự giam cầm mình trong căn nhà và bồi hồi với những ký ức đẹp khi xưa. Hoặc có thể nói là làm lại cuộc đời.
“ Gandalf, ngài nhìn thứ này,... “ Faramir vẫn ăn mặc bình thường như một vị tướng lịch thiệp. Mặc cho việc trở thành quan nhiếp chính, trông anh không quá kiêu căng hay khinh thường bất kỳ người nào cả, vẫn là đôi mắt hiền lành và tin tưởng.
Gandalf nhíu mày và giật mạnh chiếc khăn mỏng màu trắng. Lộ diện một quả cầu màu đen giống y đúc với thứ Eothur từng thấy ở Isengard.
“ Quả cầu Palantiri,... thảo nào Denethor ngày càng tuyệt vọng. “
“ Ngài biết thứ này ? “ Faramir cau mày, anh mới biết nó vào trưa nay khi cha anh chính thức rời khỏi chức vị.
“ Khi Denethor sử dụng nó, Sauron đã có thể truyền những thông điệp của mình vào tâm trí ông. Kết cuộc,... cậu đã nhìn thấy. Thật là ác độc,... Sauron nham hiểm muốn nội bộ của Gondor sụp đổ từ bên trong và tràn ngập tuyệt vọng khốn khổ. “ Gandalf dừng một chút và đưa lời khuyên.
“ Hãy giấu nó mãi mãi, hoặc phá hủy triệt để. “
“ Người đâu, đem thứ này phá hủy ! “ Không ngần ngừ, Faramir nghe theo. Sau đó, anh thở dài nhìn Gandalf hỏi.
“ Gandalf, ngày mai,... ngài có ý kiến gì không ? “
“ Chỉ có một,... chúng ta phải chống đỡ được cho đến khi viện quân tới. Với bức tường to lớn, ta nghĩ việc cầm cự sẽ không phải là một điều quá khó khăn. “
Faramir im lặng vài giây, anh mới mở miệng. “ Ngài tin Rohan sẽ tới ? “
“ Không phải là sẽ mà là đã,... “ Eothur đứng cạnh nhắc nhở.
“ Đây là,... “ Faramir nhìn Eothur bằng ánh mắt “ không quen “ sau đó nhìn lại Gandalf.
“ Eothur xứ Rohan, con trai nuôi của nhà vua Theoden. “ Eothur giơ tay tự giới thiệu.
“ Hoàng tử Rohan ?! “ Faramir nhận ra cái tên này và kinh ngạc quan sát Eothur. Rất nhanh, chỉ trong một giây anh ta đã bình tĩnh lại và bắt tay hắn nói với chất giọng hân hoan chào đón.
“ Thật là may mắn khi Gondor có sự góp mặt của cậu. “
“ Không có gì cả, tất cả chúng ta đều vì trung địa. Hãy quay về vấn đề chính thôi. “
Faramir gật nhẹ đầu. Đêm hôm đó, họ bàn tán và thảo luận về trận chiến quyết định sự tồn vong của Gondor và cả trung địa. Không những dừng lại ở con số ba người, ngoài ra còn có thêm Imrahil, tướng Rowan, Amrathos,...
Cùng thời điểm đó, Pippin bưng một chiếc cốc nước đưa cho Denethor II. Người đàn ông đang ngồi thẫn thờ và ngơ ngác nhìn ra phía ban công. Lùi lại phía sau một chút, giờ khắc này cậu bỗng cảm thấy người đàn ông này thật cô đơn và một chút gì đó là “ chấp nhận “.
“ Pippin,... lần trước cậu đã kể tới đoạn,... giờ hãy kể tiếp được không ? “ Ông ta đột ngột hỏi. Pippin nhận ra, đây không phải là một mệnh lệnh hay yêu cầu như trước, nó đơn giản chỉ là một câu hỏi. Điều mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy hoặc lắng nghe ở mấy ngày trước.
“ Vâng,... thưa ngài. “ Do dự một hồi, cuối cùng Pippin cắn răng đồng ý.
Pippin kể và Denethor lắng nghe, thỉnh thoảng cậu cố gắng pha thêm một chút chuyện vui. Nhưng đáng tiếc, người đàn ông tóc bạc trắng này không hề mỉm cười. Ông ta vẫn đờ người ra như một bức tượng đá bất động.
Ở trong thành phố, tầng thứ nhất. Chính xác là quán rượu “ Cây Rìu. “
Boler mệt mỏi ngồi dậy khỏi chiếc giường ấm áp mà ông từng cảm nhận được. Song, ở hiện tại nó đã không giúp gì được cho ông có một giấc ngủ êm đềm và mềm mại, dễ chịu. Và khoảng hai tiếng trôi qua từ lúc nằm xuống đến giờ, ông vẫn trằn trọc và lòng bối rối vì chuyện gì đó.
Lặng lẽ nhìn xuống người phụ nữ bên cạnh mình. Boler cảm thấy đau đớn cực kỳ khi nhận ra mình có lỗi với nàng,... lời hứa không ra chiến trường. Ông nghĩ mình sẽ không làm được.
Đây đúng là điều trớ trêu của số phận, khi ta muốn an bình nhưng vận mệnh lại không cho phép.
Nhẹ nhàng vuốt má người vợ và hôn lên trán của nàng. Boler tới trước cửa sổ, ông quỳ xuống trong tư thế cầu nguyện. Mong sao các vị thần và tổ tiên có thể khiến cho vợ ông và đứa con gái sống sót, còn ông,... một chiến binh mãi là một chiến binh.
Cầu nguyện cho mình đừng chết,... với bản tính người như Boler. Ông sẽ không làm vậy, hơn nữa ông nghĩ ước nhiều quá lại không có linh nghiệm.
Hoàn thành lời cầu nguyện một cách chân thành nhất. Boler đứng dậy tới chiếc nôi của con gái mình và khẽ hôn nhẹ nó. Như lời chúc, và sự nhắn nhủ cuối cùng của người cha dành cho con.
Đứng thẳng người,... Boler rời khỏi căn nhà một cách thầm lặng và đi tới khu quân đội Minas Tirith. Và ông ấy không hề biết rằng, khi ông vừa rời khỏi. Người vợ đã mở mắt ngồi dậy và để những giọt lệ không thể kìm nén tuôn chảy,...
Đêm đó, không chỉ mình Boler. Mà nhiều người khác trốn tránh như ông đã âm thầm rời nhà mà đi tới trước cửa doanh trại. Cho dù là một kẻ nát rượu và say xỉn giữa đường phố.
...
Bình minh đến, dấu hiệu khởi đầu cho một ngày mới.
“ Nhanh,... nhanh,... vận chuyển những thứ này đi. “ Viên chỉ huy canh gác trong kho quân dụng cất lớn tiếng với người cấp dưới của mình. Và ông ta không hẳn là một kẻ chỉ biết to mồm sai bảo, ngay trên vai mình ông cũng đang kê chiếc thùng chứa mũi tên để khiêng ra ngoài.
Nhiều người thợ rèn trong thành cũng đang bận rộn để mài lại thật sắc những thanh kiếm mạnh mẽ. Những người chiến binh đi kiếm áo giáp và trang bị trên thân. Và tất cả chúng đã được thành phố Minas Tirith dự trữ một số lượng cực lớn nên họ không phải lo cho việc thiếu thốn quân trang.
Ngay trên các tòa tháp canh gác, nơi mà những cỗ máy bắn đá khổng lồ dựng đứng hiên ngang và uy nghiêm dọc theo các bức tường thành của Minas Tirith. Nhiều viên đá khổng lồ nặng phải tầm gần một tấn được cài sẵn vào cỗ máy. Sau nó, còn nhiều thêm viên đá khác, chỉ cần người công binh kéo cần trục là viên đá sẽ rơi vào đúng chỗ của nó.
Nhưng máy bắn đá chưa hẳn là vũ khí cơ giới duy nhất của Minas Tirith. Với những năm tân trang vũ khí và giao lưu với người lùn, quân đội phòng thủ còn chứa đựng thêm các cỗ máy bắn nỏ với uy lực và tầm bắn vượt xa mũi tên bình thường. Rất nhiều những lời đồn đại nói rằng, vương quốc Dale còn gắn đầy nó trên bức tường của họ nhiều hơn cả cung thủ.
“ Khóa chặt cổng thành !!! “ Bên dưới tầng thứ nhất, viên chỉ huy canh gác cổng ra mệnh lệnh. Ngay lập tức, cái cổng được làm bằng thép và gỗ sập rầm một tiếng như động đất xảy ra. Ở phía trên đầu của nó có các khe rãnh nhỏ và hẹp. Những người lính gác đã vặn cái cần kêu rin rít để những miếng gỗ nhỏ bám sát cổng nổi lên và khép vào bên trong các chiếc lỗ.
Gia cố xong sức phòng thủ của cổng thành. Người chỉ huy thở phào nhẹ nhõm, ông ta tự tin thốt lên: “ Chúng sẽ không thể nào vượt qua được chiếc cổng này ! “