Eothur Phiêu Lưu Ký
Chương 143 : Điên Cuồng
Ngày đăng: 13:15 22/03/20
Đánh Trái Tay; Chém; Đâm.
“ Keng,... keng,... keng,... “ Ba đòn tiến công liên hồi và dồn dập đều bị Eothur chống chọi một cách đơn giản và dễ dàng hết sức. Cứ như, kẻ thù của hắn chỉ một con Boss quèn trong trò chơi điện tử và tung ra các đòn chỉ đủ sức để gãi ngứa.
Nhưng không vì vậy mà Eothur đánh mất cảnh giác. Trên tay hắn, thanh gươm AngaNim phát sáng mạnh mẽ tột cùng, và giờ đây nó không khác gì với một thứ vũ khí được dành riêng cho các vị thần. Lưỡi kiếm gần như không thể nhìn thấy gì, ngoài một nguồn sáng đang bao bọc xung quanh. Dạng như sắt và thép trong phút chốc đã được thay bằng một năng lượng tinh khiết và thánh thần nào đó. Nếu không nhờ tay hắn còn đang cầm chặt chuôi kiếm, và cảm nhận được sức nặng thì tưởng chừng như AngaNim đã mất lưỡi.
Ngoài ra, đây là lần đầu tiên trong chuyến hành trình mà Eothur được nhìn thấy, sức mạnh của AngaNim được phát huy hết mức và đạt giới hạn cao nhất. Thậm chí, ánh sáng của nó còn làm hắn chói cả mắt mỗi khi giơ lên cao.
Hiện tượng này như là một lời nhắc nhở rằng: chỉ bằng một mình tên Vua Phù thủy đã có độ nguy hiểm và sức chiến đấu, còn hơn cả một trung đội Orc bao vây.
“ Chết,... chết,... chết đi !!! “ Các đòn tiếp theo không một chút ngừng nghỉ được tung ra. Và vừa tấn công, Vua Phù Thủy vừa la hét. Cái âm thanh cứng ngắc và rin rít của hắn ta còn nhỏ hơn cả tiếng của một đứa trẻ, như là những lời thì thầm dùng để nguyền rủa một con người đối đầu nào đó. Điển hình là trước mặt.
“ Beng,... “ Eothur bỗng giữ chặt thanh kiếm của mình rồi kiềm luôn vũ khí đối phương, sau đó hắn xoay nó một vòng và dùng sức khỏe để đẩy lùi tên Nazgul.
Hơi Thở Đen, đúng là loại ma thuật mang tính bị động cực kỳ khó chịu. Cộng thêm tiếng gào như vô thanh từ Vua Phù Thủy. Eothur không thể không thừa nhận là mình bị ảnh hưởng khá nặng. Nó làm các sợi lông tơ của hắn dựng đứng và nổi da gà, đôi tai toàn nghe thấy tiếng rít rít của động cơ rỉ sét và hơi nhức đầu, choáng váng.
Vì vậy, lúc đẩy lùi được kẻ thù và chấm dứt nhịp tấn công. Là Eothur cũng đã nhặt được thời cơ và liền phản công ngay. Thay đổi, từ thế bị động sang chủ động.
Không như ở quá khứ, bây giờ kiếm thuật Eothur đã tiến bộ lên Lv 5. Vì vậy, ngay khi vừa mới bắt đầu hắn gần như đã áp đảo và nhanh chóng khiến tên Vua Phù Thủy xứ Angmar chật vật lùi bước, và né tránh loạn xạ.
“ Xẹt,... “ Chưa đến phút thứ hai là đường rách thứ ba xuất hiện, ở trên chiếc áo choàng kẻ thù đang sử dụng. Nó làm lộ diện gần như toàn bộ hình dáng, của bộ giáp làm bằng thép với các chiếc gai nhọn hoắt trông thật hung tợn. Chẳng khác gì với một con nhím đề phòng.
Vua Phù Thủy lùi xuống, nhưng hắn ta loạng choạng và chân sau vấp phải một bậc thềm bằng đá nên bị ngã. Eothur cũng vội vàng tấn công bằng đòn chém nghiêng, trúng ngay bên má phải của kẻ thù.
“ A,... a,... a,... “ Một vết rách nằm ngay trên mũ thép, và từ đó có một ít luồng khói xanh bốc hơi rồi biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
“ Không,... không,... ngươi phải chết. Nhất định phải chết !!! “ Nằm ngay trên đất và ôm mặt, Vua Phù Thủy rít lên.
“ Đùng,... ! “ Bất thình lình, một luồng xung khí thật khủng khiếp tỏa ra mọi hướng từ kẻ bại trận.
Kết quả, nó đã làm cho Eothur bị hất văng và đẩy ra xa. Nếu không nhờ quỳ gối và đâm mũi kiếm xuống lát đá, hắn đã có thể nằm ngửa đối diện với bầu trời. Thật là bất cẩn, cứ ung dung nghĩ vũ khí kẻ thù đã rời khỏi tay là sẽ không còn đòn tấn công nào nữa. “ Chết tiệt,... Ai ngờ được, hắn lại còn một chiêu ma thuật như vậy. Khoan,... Không đúng,... đây mới chính là sức mạnh thật thụ mà đang được hắn ẩn tàng, che dấu từ đầu đến cuối. “ Trong vài giây, Eothur đã suy đoán ra một ít.
Đúng như Eothur nghĩ, theo dự tính ban đầu, Vua Phù Thủy tính dành riêng sức mạnh này để đối phó Gandalf và đánh bại lão một cách dễ dàng, và nhanh gọn. Nhưng việc thất bại nhanh chóng trước một tên phàm trần, đã khiến cho hắn ta không thể kiên nhẫn được, cách duy nhất là giải phóng ma thuật và giết chết tên này càng nhanh càng tốt. Lấy lại danh dự của mình trước đám Nazgul, cùng Sauron. Nếu không, ông ta sẽ thất vọng về hắn và cử một tên khác lên thay.
Các tấm thảm cỏ xung quanh bỗng nhiên cùng lúc cong oằn xuống, và nằm đè bẹp dưới nền đất như đang thần phục Vua Phù Thủy. Thanh gươm gỉ sét và nứt mẻ của hắn ta cũng bốc lên ngọn lửa, từ đó hắn quơ nó qua lại và khiến đám cỏ bùng cháy, như không hề biết sự thương tiếc là gì.
Eothur kiềm nén cơn đau ở lòng ngực để đứng thẳng người. Hắn hít sâu vài hơi để giảm bớt sự ê ẩm và chỉ mũi kiếm xuống bên dưới. Đôi mắt nhìn Vua Phù Thủy một cách chăm chú và nghiêm túc tột cùng, đôi môi khép chặt lại thành một đường thẳng mỏng.
Không nhìn ra khuôn mặt Vua Phù Thủy, nhưng Eothur có cảm giác đối phương đang điên cuồng và nhìn hắn bằng đôi mắt của ngọn lửa hận thù, ghét cay ghét đắng và trong hôm nay chỉ có thể một người được quyền sống sót.
“ Răng rắc,... “
Một chiếc cành của cây trắng đã chết rớt xuống và chạm nhẹ nền đất. Eothur và Vua Phù Thủy lập tức cử động, hai thanh kiếm một trắng một đỏ va chạm vào nhau, tạo thành âm thanh keng keng như tiếng rên của sắt thép và tiếng nổ lốp bốp dưới sự đối chọi hai loại ma thuật. Rồi một cú chém mạnh của Vua Phù Thủy bị hụt đụng vào lát đá. Và sức mạnh của ngọn lửa đã phừng lên và tạo nên một vết hằn đen trên đó.
Eothur cũng không kinh ngạc mấy mà cảnh giác nhìn Vua Phù Thủy, hắn dặn lòng mình tuyệt đối không được để ngọn lửa chạm vào người. Và ngay cả ở trên đầu, chiếc mũ Dor Lomin cũng như đang lo sợ và truyền tín hiệu bằng cách một luồng khí lạnh thâm nhập vào da đầu. Một lời cảnh báo là nó sẽ không đủ sức mạnh để cản các đòn phép thuật hắc ám.
Đánh trái tay qua đầu,... Vua Phùy Thủy tiến công một cách điên cuồng và mạo hiểm.
“ Bụp, bụp,.. “ Eothur đưa thanh kiếm của mình lên đỡ. Và khi cả hai lưỡi kiếm chạm nhau đã vang lên những tiếng nổ như một tràng pháo vừa được đốt cháy. Nhờ mang trên đầu chiếc mũ thần thoại, nên hắn cũng không bị ảnh hưởng gì khi các tàn lửa bắn tung tóe.
Nhanh tay, Eothur kéo thanh kiếm của mình. Và chém ngang hông đối thủ. Nhưng tên thủ lĩnh Nazgul như đã không hề cố kỵ gì nữa mà tiếp tục ra đòn. Một loại chiến pháp đổi tám lấy mười.
Biết rõ mình sẽ không chịu được. Eothur vội vã rút lại đòn và né tránh.
Vua Phù Thủy thì áp sát đến, và một lần nữa hai thanh gươm va chạm. “ Đùng,... ! “ rồi một tay kia của hắn giơ lên chụp vào bờ vai Eothur.
“ Không ổn,... “ Eothur vẹo một bên người tránh, khiến cho chiếc bao da có móng vuốt sắt của kẻ thù rơi nhẹ qua bộ giáp da, và để thành một vết rách mỏng dính.
AngaNim nhanh chóng tách khỏi vũ khí kẻ thù. Và đâm vào họng Vua Phù Thủy, một đòn phản công lập tức. Ăn miếng trả miếng.
Tuy nhiên, Eothur đã phải bất ngờ và hốt hoảng trước sự liều lĩnh, đánh đổi bản thân của kẻ thù. Vua Phù Thủy, khi có ý đồ thất bại và sắp phải dính đòn liền thay vì lùi bước, nay đã dùng tay mình chắn ngang mũi kiếm AngaNim. Và để mặc cho nó đốt cháy nguyên cả bàn tay của mình bằng quyền năng ánh sáng.
“ A,... “ Một tiếng rên nhẹ phát ra từ kẻ thù. Cố gắng chịu đau và hy sinh, đối phương nắm chặt vũ khí và chém thanh gươm của mình xuống.
“ Đùng,... ! “ Một vụ nổ còn lớn hơn cả khi mới bắt đầu cuộc chiến. Cả hai người, Eothur và Vua Phù Thủy đều bị đẩy văng thật là xa và đụng vào mỗi góc đối diện. Còn đám cỏ đang bốc cháy thì cũng ngay lập tức bị dập tắt bởi sức mạnh dư âm lan rộng.
Choáng váng và thật nóng bỏng. Từ sau chiếc mũ Dor Lomin, Eothur đã cảm nhận được, bàn tay cầm vũ khí của hắn như đã bị bổng do vết nổ nên nó cực kỳ rát và đau xót. Ngoài ra thanh gươm AngaNim đã bị phá hủy và tách ra thành nhiều mảnh, trong đó thứ trên tay hắn là mảnh lớn nhất bao gồm chuôi kiếm và một chút thân kiếm.
Nhưng đó chưa là kết thúc, vụ nổ còn khiến cho các mảnh kiếm bay ra. Và may mắn cho Eothur là nó không đâm trúng điểm yếu mà chỉ các bộ phận như ngực, vai, bụng và kẹt trong bộ giáp. Một số mảnh thì xuyên qua nên đâm trúng phần thịt làm hắn thật là đau đớn, không khác gì cái lần bị tên người sói tấn công.
Vẫy đám bụi đang bay đầy trước mặt, Eothur cắn răng chịu đựng để một lần đứng dậy. Hắn nhận ra, kẻ thù cũng như mình với thanh gươm bị phá hủy hoàn toàn, và một bên cánh tay queo quắt cùng bốc cháy.
Vua Phù Thủy bây giờ như một cỗ máy chiến đấu không biết ngừng nghỉ. Sự phẫn nộ và lòng hận thù, kiêu ngạo của hắn ta đã hòa thành một. Chính chúng đã khiến sức mạnh của hắn ngày càng gia tăng và trở nên độc ác một cách cực đoan hơn bình thường.
Lấy tay kia chụp cánh tay đã hỏng của mình để dập tắt lửa. Vua Phù thủy ngước đầu lên, trong lòng của hắn ta cảm thấy thật khoan khoái và tuyệt vời, ngoài ra hắn cũng mong muốn sẽ được nhìn thấy khuôn mặt khiếp đảm từ tên phàm trần.
Nhưng không, vẫn là nét mặt quật cường và gan dạ đó.
“ Khạc,... phụt,... “ Eothur nhổ một ngụm nước bọt chứa máu bị nghẹt trong họng. Trong mắt Vua Phù Thủy, đó như là một lời thách thức và sỉ nhục.
Ngay lập tức, cơn giận dữ áp đảo trong lòng đối phương. Và bắt đầu rút sức mạnh của những tên Nazgul khác, khiến chúng bị suy yếu vài phần. Rồi giơ cánh tay còn lại của mình lên, hắn tạo ra một ngọn lửa và ném nó qua bên Eothur.
“ Bùm,... “ Dù đã nhảy người tránh đi, song sức mạnh đòn đánh vẫn khiến Eothur bị chấn thương nặng nề.
“ Chết,... chết đi !!! “ Vua Phù Thủy lại gần và đạp mạnh đôi ủng bằng thép vào ngực Eothur rồi đá hắn lăn vài vòng.
Eothur cố gắng đứng dậy và phản công, như tay kia của kẻ thù đã chụp mạnh vào bàn tay cầm kiếm đang bị bỏng và bóp chặt. Khiến hắn đau hơn gấp mấy lần bình thường, nên phát ra tiếng rên rỉ.
Lại một cú đạp, lần này nó khiến các mảnh vỡ thanh gươm ngày càng đâm sâu vô da thịt của Eothur. Máu chảy ra và thấm vào chiếc áo giáp đang mặc trên mình.
Nằm vật vờ dưới đất, Eothur gần như không thể đứng dậy. Hắn thở hồng hộc,...
“ Loài người,... các ngươi đã thua. Đó là,... số phận. Cũng như ta và ngươi ! “ Vua Phù Thủy cất tiếng, quay người nhặt lại đầu kiếm gãy của mình.
Trong lúc đó, Eothur mắt lim dim thều thào: “ Thua ư,... “ Rồi những ký ức đang dần dần trôi qua trong tâm trí của hắn. Nào là tuổi thơ khi còn đang ở Edoras, rồi lớn lên một chút và trưởng thành,... sau đó là những khuôn mặt như Theoden, Theodred, Eomer, Eowyn, Gandalf,... những kỷ niệm bên họ, những nụ cười,... cuối cùng là Ewen,... các bức thư ở Rivendell,... thời gian bên Lindon.
“ Không,... “ Vua Phù Thủy đứng khựng lại vì nghe được âm thanh phản đối gay gắt.
“ Chúng ta,... sẽ không bao giờ thua. “ Eothur nhấn mạnh bằng sức lực cuối cùng của mình. Và hắn chống tay gượng đau để đứng dậy,...
“ Loài người,... chúng ta có thể yếu ớt,... chúng ta có thể hèn nhát và chúng ta có thể tham lam,... nhưng bản chất chúng ta không chỉ vậy,... ngươi nghĩ chủ nhân ngươi có thể chiến thắng,... ha,... ha,... ha,... Nói ta nghe tên hầu cận, chủ nhân ngươi đang ở đâu. Lo lắng và sợ hãi trên tòa tháp,... ha,... ha,... đó là bản chất chủ nhân ngươi.
Vĩnh viễn là một thằng hèn, ha ha,... luôn luôn bị loài người đánh bại và bỏ chạy !!! “ Hết lời là lúc, Eothur một lần nữa đứng thẳng người và nhìn kẻ thù bằng ánh mắt khiêu khích, coi thường.
“ A,... a,... a,... chết đi. “ Mảnh gươm cách Eothur chỉ một cm. Nhưng chỉ như vậy là nó đã không thể tiến lên một bậc nào nữa, dù cho tên Nazgul có cố vùng vẫy toàn thân.
“ Hà,... “ Eothur thở mạnh, bên trong cơ thể hắn đột nhiên có một nguồn năng lượng nào đó xuất hiện. Chúng chảy ngập các bộ phận bên trong và như một dòng suối nhỏ bé liên tục tuần hoàn. Thật là sảng khoái và,... tràn đầy sức mạnh.
Eothur mở mắt ra, và trong đôi mắt của hắn đã có một sự thay đổi hoàn toàn. Là con ngươi, nó vốn đang màu xanh lam mà giờ này đã chuyển thành màu vàng óng lấp lánh, chẳng khác gì như hoàng kim nguyên chất được đánh bóng một cách kỹ càng. Khiến khuôn mặt hắn trở nên cao thượng quý báu và đầy sức mạnh từ niềm tự tin, dũng cảm, gan dạ,...
Bẻ cánh tay của Vua Phù Thủy một cách từ từ, và chuyển hướng mảnh vỡ. Tay bị bỏng giữ người đối phương lại, rồi Eothur đẩy mạnh khiến nó đâm thẳng vào lồng ngực kẻ thù.
“ Khô,..ng “ tiếng rít của Nazgul tràn ngập khiếp đảm và nỗi sợ. Thậm chí, nó dường như có cả sự không tin tưởng vào hiện thật.
Eothur tiếp tục đâm mạnh chuôi kiếm còn sót của AngaNim ngay giữa mắt Vua Phù Thủy. Sau đó cười yếu ớt một tí và chợt bất tỉnh ngã gục. Để lại kẻ thù đang ôm mặt la hét, gào rú và vo thành một cục.
“ Đoàng,... ! “ Nổ banh xác.
...
Ngoài thế giới Arda, một ý chí vô thượng và mạnh mẽ xuất hiện, nó vô hình và đang hòa tan vào cõi hư vô như một phần của thinh không. Đúng hơn nên gọi là một thực thể vũ trụ. Giờ này, nó như đang nhìn chăm chú xuống bên dưới Trung Địa và một ý nghĩ lan truyền.
Đại diện cho một tiếng thở dài chứa chan đầy sự bất đắc dĩ và phiền phức.
...
Ngay trước khi Vua Phù Thủy nổ banh xác, một lỗ hổng không gian xuất hiện và cuốn Eothur vào bên trong. Rồi nó thu gọn lại, và biến mất không để lại dấu vết.
“ Thượng Đế,... “ Gandalf vừa mới kịp thời trèo lên và sửng sốt nhìn thấy.
“ Keng,... keng,... keng,... “ Ba đòn tiến công liên hồi và dồn dập đều bị Eothur chống chọi một cách đơn giản và dễ dàng hết sức. Cứ như, kẻ thù của hắn chỉ một con Boss quèn trong trò chơi điện tử và tung ra các đòn chỉ đủ sức để gãi ngứa.
Nhưng không vì vậy mà Eothur đánh mất cảnh giác. Trên tay hắn, thanh gươm AngaNim phát sáng mạnh mẽ tột cùng, và giờ đây nó không khác gì với một thứ vũ khí được dành riêng cho các vị thần. Lưỡi kiếm gần như không thể nhìn thấy gì, ngoài một nguồn sáng đang bao bọc xung quanh. Dạng như sắt và thép trong phút chốc đã được thay bằng một năng lượng tinh khiết và thánh thần nào đó. Nếu không nhờ tay hắn còn đang cầm chặt chuôi kiếm, và cảm nhận được sức nặng thì tưởng chừng như AngaNim đã mất lưỡi.
Ngoài ra, đây là lần đầu tiên trong chuyến hành trình mà Eothur được nhìn thấy, sức mạnh của AngaNim được phát huy hết mức và đạt giới hạn cao nhất. Thậm chí, ánh sáng của nó còn làm hắn chói cả mắt mỗi khi giơ lên cao.
Hiện tượng này như là một lời nhắc nhở rằng: chỉ bằng một mình tên Vua Phù thủy đã có độ nguy hiểm và sức chiến đấu, còn hơn cả một trung đội Orc bao vây.
“ Chết,... chết,... chết đi !!! “ Các đòn tiếp theo không một chút ngừng nghỉ được tung ra. Và vừa tấn công, Vua Phù Thủy vừa la hét. Cái âm thanh cứng ngắc và rin rít của hắn ta còn nhỏ hơn cả tiếng của một đứa trẻ, như là những lời thì thầm dùng để nguyền rủa một con người đối đầu nào đó. Điển hình là trước mặt.
“ Beng,... “ Eothur bỗng giữ chặt thanh kiếm của mình rồi kiềm luôn vũ khí đối phương, sau đó hắn xoay nó một vòng và dùng sức khỏe để đẩy lùi tên Nazgul.
Hơi Thở Đen, đúng là loại ma thuật mang tính bị động cực kỳ khó chịu. Cộng thêm tiếng gào như vô thanh từ Vua Phù Thủy. Eothur không thể không thừa nhận là mình bị ảnh hưởng khá nặng. Nó làm các sợi lông tơ của hắn dựng đứng và nổi da gà, đôi tai toàn nghe thấy tiếng rít rít của động cơ rỉ sét và hơi nhức đầu, choáng váng.
Vì vậy, lúc đẩy lùi được kẻ thù và chấm dứt nhịp tấn công. Là Eothur cũng đã nhặt được thời cơ và liền phản công ngay. Thay đổi, từ thế bị động sang chủ động.
Không như ở quá khứ, bây giờ kiếm thuật Eothur đã tiến bộ lên Lv 5. Vì vậy, ngay khi vừa mới bắt đầu hắn gần như đã áp đảo và nhanh chóng khiến tên Vua Phù Thủy xứ Angmar chật vật lùi bước, và né tránh loạn xạ.
“ Xẹt,... “ Chưa đến phút thứ hai là đường rách thứ ba xuất hiện, ở trên chiếc áo choàng kẻ thù đang sử dụng. Nó làm lộ diện gần như toàn bộ hình dáng, của bộ giáp làm bằng thép với các chiếc gai nhọn hoắt trông thật hung tợn. Chẳng khác gì với một con nhím đề phòng.
Vua Phù Thủy lùi xuống, nhưng hắn ta loạng choạng và chân sau vấp phải một bậc thềm bằng đá nên bị ngã. Eothur cũng vội vàng tấn công bằng đòn chém nghiêng, trúng ngay bên má phải của kẻ thù.
“ A,... a,... a,... “ Một vết rách nằm ngay trên mũ thép, và từ đó có một ít luồng khói xanh bốc hơi rồi biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
“ Không,... không,... ngươi phải chết. Nhất định phải chết !!! “ Nằm ngay trên đất và ôm mặt, Vua Phù Thủy rít lên.
“ Đùng,... ! “ Bất thình lình, một luồng xung khí thật khủng khiếp tỏa ra mọi hướng từ kẻ bại trận.
Kết quả, nó đã làm cho Eothur bị hất văng và đẩy ra xa. Nếu không nhờ quỳ gối và đâm mũi kiếm xuống lát đá, hắn đã có thể nằm ngửa đối diện với bầu trời. Thật là bất cẩn, cứ ung dung nghĩ vũ khí kẻ thù đã rời khỏi tay là sẽ không còn đòn tấn công nào nữa. “ Chết tiệt,... Ai ngờ được, hắn lại còn một chiêu ma thuật như vậy. Khoan,... Không đúng,... đây mới chính là sức mạnh thật thụ mà đang được hắn ẩn tàng, che dấu từ đầu đến cuối. “ Trong vài giây, Eothur đã suy đoán ra một ít.
Đúng như Eothur nghĩ, theo dự tính ban đầu, Vua Phù Thủy tính dành riêng sức mạnh này để đối phó Gandalf và đánh bại lão một cách dễ dàng, và nhanh gọn. Nhưng việc thất bại nhanh chóng trước một tên phàm trần, đã khiến cho hắn ta không thể kiên nhẫn được, cách duy nhất là giải phóng ma thuật và giết chết tên này càng nhanh càng tốt. Lấy lại danh dự của mình trước đám Nazgul, cùng Sauron. Nếu không, ông ta sẽ thất vọng về hắn và cử một tên khác lên thay.
Các tấm thảm cỏ xung quanh bỗng nhiên cùng lúc cong oằn xuống, và nằm đè bẹp dưới nền đất như đang thần phục Vua Phù Thủy. Thanh gươm gỉ sét và nứt mẻ của hắn ta cũng bốc lên ngọn lửa, từ đó hắn quơ nó qua lại và khiến đám cỏ bùng cháy, như không hề biết sự thương tiếc là gì.
Eothur kiềm nén cơn đau ở lòng ngực để đứng thẳng người. Hắn hít sâu vài hơi để giảm bớt sự ê ẩm và chỉ mũi kiếm xuống bên dưới. Đôi mắt nhìn Vua Phù Thủy một cách chăm chú và nghiêm túc tột cùng, đôi môi khép chặt lại thành một đường thẳng mỏng.
Không nhìn ra khuôn mặt Vua Phù Thủy, nhưng Eothur có cảm giác đối phương đang điên cuồng và nhìn hắn bằng đôi mắt của ngọn lửa hận thù, ghét cay ghét đắng và trong hôm nay chỉ có thể một người được quyền sống sót.
“ Răng rắc,... “
Một chiếc cành của cây trắng đã chết rớt xuống và chạm nhẹ nền đất. Eothur và Vua Phù Thủy lập tức cử động, hai thanh kiếm một trắng một đỏ va chạm vào nhau, tạo thành âm thanh keng keng như tiếng rên của sắt thép và tiếng nổ lốp bốp dưới sự đối chọi hai loại ma thuật. Rồi một cú chém mạnh của Vua Phù Thủy bị hụt đụng vào lát đá. Và sức mạnh của ngọn lửa đã phừng lên và tạo nên một vết hằn đen trên đó.
Eothur cũng không kinh ngạc mấy mà cảnh giác nhìn Vua Phù Thủy, hắn dặn lòng mình tuyệt đối không được để ngọn lửa chạm vào người. Và ngay cả ở trên đầu, chiếc mũ Dor Lomin cũng như đang lo sợ và truyền tín hiệu bằng cách một luồng khí lạnh thâm nhập vào da đầu. Một lời cảnh báo là nó sẽ không đủ sức mạnh để cản các đòn phép thuật hắc ám.
Đánh trái tay qua đầu,... Vua Phùy Thủy tiến công một cách điên cuồng và mạo hiểm.
“ Bụp, bụp,.. “ Eothur đưa thanh kiếm của mình lên đỡ. Và khi cả hai lưỡi kiếm chạm nhau đã vang lên những tiếng nổ như một tràng pháo vừa được đốt cháy. Nhờ mang trên đầu chiếc mũ thần thoại, nên hắn cũng không bị ảnh hưởng gì khi các tàn lửa bắn tung tóe.
Nhanh tay, Eothur kéo thanh kiếm của mình. Và chém ngang hông đối thủ. Nhưng tên thủ lĩnh Nazgul như đã không hề cố kỵ gì nữa mà tiếp tục ra đòn. Một loại chiến pháp đổi tám lấy mười.
Biết rõ mình sẽ không chịu được. Eothur vội vã rút lại đòn và né tránh.
Vua Phù Thủy thì áp sát đến, và một lần nữa hai thanh gươm va chạm. “ Đùng,... ! “ rồi một tay kia của hắn giơ lên chụp vào bờ vai Eothur.
“ Không ổn,... “ Eothur vẹo một bên người tránh, khiến cho chiếc bao da có móng vuốt sắt của kẻ thù rơi nhẹ qua bộ giáp da, và để thành một vết rách mỏng dính.
AngaNim nhanh chóng tách khỏi vũ khí kẻ thù. Và đâm vào họng Vua Phù Thủy, một đòn phản công lập tức. Ăn miếng trả miếng.
Tuy nhiên, Eothur đã phải bất ngờ và hốt hoảng trước sự liều lĩnh, đánh đổi bản thân của kẻ thù. Vua Phù Thủy, khi có ý đồ thất bại và sắp phải dính đòn liền thay vì lùi bước, nay đã dùng tay mình chắn ngang mũi kiếm AngaNim. Và để mặc cho nó đốt cháy nguyên cả bàn tay của mình bằng quyền năng ánh sáng.
“ A,... “ Một tiếng rên nhẹ phát ra từ kẻ thù. Cố gắng chịu đau và hy sinh, đối phương nắm chặt vũ khí và chém thanh gươm của mình xuống.
“ Đùng,... ! “ Một vụ nổ còn lớn hơn cả khi mới bắt đầu cuộc chiến. Cả hai người, Eothur và Vua Phù Thủy đều bị đẩy văng thật là xa và đụng vào mỗi góc đối diện. Còn đám cỏ đang bốc cháy thì cũng ngay lập tức bị dập tắt bởi sức mạnh dư âm lan rộng.
Choáng váng và thật nóng bỏng. Từ sau chiếc mũ Dor Lomin, Eothur đã cảm nhận được, bàn tay cầm vũ khí của hắn như đã bị bổng do vết nổ nên nó cực kỳ rát và đau xót. Ngoài ra thanh gươm AngaNim đã bị phá hủy và tách ra thành nhiều mảnh, trong đó thứ trên tay hắn là mảnh lớn nhất bao gồm chuôi kiếm và một chút thân kiếm.
Nhưng đó chưa là kết thúc, vụ nổ còn khiến cho các mảnh kiếm bay ra. Và may mắn cho Eothur là nó không đâm trúng điểm yếu mà chỉ các bộ phận như ngực, vai, bụng và kẹt trong bộ giáp. Một số mảnh thì xuyên qua nên đâm trúng phần thịt làm hắn thật là đau đớn, không khác gì cái lần bị tên người sói tấn công.
Vẫy đám bụi đang bay đầy trước mặt, Eothur cắn răng chịu đựng để một lần đứng dậy. Hắn nhận ra, kẻ thù cũng như mình với thanh gươm bị phá hủy hoàn toàn, và một bên cánh tay queo quắt cùng bốc cháy.
Vua Phù Thủy bây giờ như một cỗ máy chiến đấu không biết ngừng nghỉ. Sự phẫn nộ và lòng hận thù, kiêu ngạo của hắn ta đã hòa thành một. Chính chúng đã khiến sức mạnh của hắn ngày càng gia tăng và trở nên độc ác một cách cực đoan hơn bình thường.
Lấy tay kia chụp cánh tay đã hỏng của mình để dập tắt lửa. Vua Phù thủy ngước đầu lên, trong lòng của hắn ta cảm thấy thật khoan khoái và tuyệt vời, ngoài ra hắn cũng mong muốn sẽ được nhìn thấy khuôn mặt khiếp đảm từ tên phàm trần.
Nhưng không, vẫn là nét mặt quật cường và gan dạ đó.
“ Khạc,... phụt,... “ Eothur nhổ một ngụm nước bọt chứa máu bị nghẹt trong họng. Trong mắt Vua Phù Thủy, đó như là một lời thách thức và sỉ nhục.
Ngay lập tức, cơn giận dữ áp đảo trong lòng đối phương. Và bắt đầu rút sức mạnh của những tên Nazgul khác, khiến chúng bị suy yếu vài phần. Rồi giơ cánh tay còn lại của mình lên, hắn tạo ra một ngọn lửa và ném nó qua bên Eothur.
“ Bùm,... “ Dù đã nhảy người tránh đi, song sức mạnh đòn đánh vẫn khiến Eothur bị chấn thương nặng nề.
“ Chết,... chết đi !!! “ Vua Phù Thủy lại gần và đạp mạnh đôi ủng bằng thép vào ngực Eothur rồi đá hắn lăn vài vòng.
Eothur cố gắng đứng dậy và phản công, như tay kia của kẻ thù đã chụp mạnh vào bàn tay cầm kiếm đang bị bỏng và bóp chặt. Khiến hắn đau hơn gấp mấy lần bình thường, nên phát ra tiếng rên rỉ.
Lại một cú đạp, lần này nó khiến các mảnh vỡ thanh gươm ngày càng đâm sâu vô da thịt của Eothur. Máu chảy ra và thấm vào chiếc áo giáp đang mặc trên mình.
Nằm vật vờ dưới đất, Eothur gần như không thể đứng dậy. Hắn thở hồng hộc,...
“ Loài người,... các ngươi đã thua. Đó là,... số phận. Cũng như ta và ngươi ! “ Vua Phù Thủy cất tiếng, quay người nhặt lại đầu kiếm gãy của mình.
Trong lúc đó, Eothur mắt lim dim thều thào: “ Thua ư,... “ Rồi những ký ức đang dần dần trôi qua trong tâm trí của hắn. Nào là tuổi thơ khi còn đang ở Edoras, rồi lớn lên một chút và trưởng thành,... sau đó là những khuôn mặt như Theoden, Theodred, Eomer, Eowyn, Gandalf,... những kỷ niệm bên họ, những nụ cười,... cuối cùng là Ewen,... các bức thư ở Rivendell,... thời gian bên Lindon.
“ Không,... “ Vua Phù Thủy đứng khựng lại vì nghe được âm thanh phản đối gay gắt.
“ Chúng ta,... sẽ không bao giờ thua. “ Eothur nhấn mạnh bằng sức lực cuối cùng của mình. Và hắn chống tay gượng đau để đứng dậy,...
“ Loài người,... chúng ta có thể yếu ớt,... chúng ta có thể hèn nhát và chúng ta có thể tham lam,... nhưng bản chất chúng ta không chỉ vậy,... ngươi nghĩ chủ nhân ngươi có thể chiến thắng,... ha,... ha,... ha,... Nói ta nghe tên hầu cận, chủ nhân ngươi đang ở đâu. Lo lắng và sợ hãi trên tòa tháp,... ha,... ha,... đó là bản chất chủ nhân ngươi.
Vĩnh viễn là một thằng hèn, ha ha,... luôn luôn bị loài người đánh bại và bỏ chạy !!! “ Hết lời là lúc, Eothur một lần nữa đứng thẳng người và nhìn kẻ thù bằng ánh mắt khiêu khích, coi thường.
“ A,... a,... a,... chết đi. “ Mảnh gươm cách Eothur chỉ một cm. Nhưng chỉ như vậy là nó đã không thể tiến lên một bậc nào nữa, dù cho tên Nazgul có cố vùng vẫy toàn thân.
“ Hà,... “ Eothur thở mạnh, bên trong cơ thể hắn đột nhiên có một nguồn năng lượng nào đó xuất hiện. Chúng chảy ngập các bộ phận bên trong và như một dòng suối nhỏ bé liên tục tuần hoàn. Thật là sảng khoái và,... tràn đầy sức mạnh.
Eothur mở mắt ra, và trong đôi mắt của hắn đã có một sự thay đổi hoàn toàn. Là con ngươi, nó vốn đang màu xanh lam mà giờ này đã chuyển thành màu vàng óng lấp lánh, chẳng khác gì như hoàng kim nguyên chất được đánh bóng một cách kỹ càng. Khiến khuôn mặt hắn trở nên cao thượng quý báu và đầy sức mạnh từ niềm tự tin, dũng cảm, gan dạ,...
Bẻ cánh tay của Vua Phù Thủy một cách từ từ, và chuyển hướng mảnh vỡ. Tay bị bỏng giữ người đối phương lại, rồi Eothur đẩy mạnh khiến nó đâm thẳng vào lồng ngực kẻ thù.
“ Khô,..ng “ tiếng rít của Nazgul tràn ngập khiếp đảm và nỗi sợ. Thậm chí, nó dường như có cả sự không tin tưởng vào hiện thật.
Eothur tiếp tục đâm mạnh chuôi kiếm còn sót của AngaNim ngay giữa mắt Vua Phù Thủy. Sau đó cười yếu ớt một tí và chợt bất tỉnh ngã gục. Để lại kẻ thù đang ôm mặt la hét, gào rú và vo thành một cục.
“ Đoàng,... ! “ Nổ banh xác.
...
Ngoài thế giới Arda, một ý chí vô thượng và mạnh mẽ xuất hiện, nó vô hình và đang hòa tan vào cõi hư vô như một phần của thinh không. Đúng hơn nên gọi là một thực thể vũ trụ. Giờ này, nó như đang nhìn chăm chú xuống bên dưới Trung Địa và một ý nghĩ lan truyền.
Đại diện cho một tiếng thở dài chứa chan đầy sự bất đắc dĩ và phiền phức.
...
Ngay trước khi Vua Phù Thủy nổ banh xác, một lỗ hổng không gian xuất hiện và cuốn Eothur vào bên trong. Rồi nó thu gọn lại, và biến mất không để lại dấu vết.
“ Thượng Đế,... “ Gandalf vừa mới kịp thời trèo lên và sửng sốt nhìn thấy.