Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 142 : Thách Đấu

Ngày đăng: 13:15 22/03/20

Hai tiếng đồng hồ trước khi Minas Tirith bắt đầu chiến tranh.
Tại Pelargir, một thành phố cảng quan trọng của Gondor nằm ở phía nam Minas Tirith. Đây là một vùng cảng trù phú và màu mỡ với hàng trăm con tàu thương mại ra vào liên tục, nhờ lợi thế đứng ngay cửa biển dẫn vào dòng sông Aduin huyền thoại.
Cũng đã từng một thời, nó là một hòn ngọc quý giá dưới triều đại của nhà vua Castarmin, người đảo chính gây ra cuộc nội chiến Gondor. Nhưng xét cho cùng, không có gì vượt được qua sức mạnh thời gian và nó làm cho mọi thứ, dù được gọi là thịnh vượng cũng phải trở thành quá khứ.
Vào thời điểm hiện tại, các ngọn khói xám đã và đang bao trùm trên khắp cả thành phố. Ở từng nơi một phía đất liền, cũng dần dần bị kẻ thù truyền kiếp nổi danh với cái tên hải tặc đen “ Umbar “ phá hủy và công chiếm,... Các khu vực bến thuyền cùng với những gầm cầu gần đấy, chứa đầy xác chết của người dân lẫn binh lính, nằm lênh đênh trên mặt nước được sóng đập vào.
Ngoài khơi, một đống lúc nhúc các con thuyền với chiếc lá cờ đầu lâu viền đen bay phất phới. Và chúng đã bao vây mọi ngóc ngách Pelargir.
Một số cập bến, thả ra ra vô số tên cướp biển tàn ác và khát máu, chúng là những con người,... Không,... chúng không còn là con người. Đúng hơn là những kẻ đã mất hết nhân tính với những việc man rợ như hiếp dâm, cướp bóc, giết người,... không gì là chúng không làm được.
“ Phá hủy chiếc cổng !!! “ Vài tên thuyền trưởng mặt mày vui mừng đã đặt mệnh lệnh cho đám đàn em.
Đôi mắt của chúng tỏa ra ánh hào quang màu đỏ rực rỡ với ngọn lửa tham lam vô tận mà không dòng nước gì có thể dập tắt. Ngay bây giờ, phía bên kia cái cổng chính là những kho báu đang chờ đợi chúng nắm giữ và những con nô lệ sắp được đưa lên bàn để chúng thưởng thức,...
“ Cố lên,... không thể để chúng vượt qua. “ Một số lính gác còn sống sót cố gắng kiềm giữ chiếc cổng. Mặc dù, trong lòng họ đã tự hiểu sẽ không còn sự cứu rỗi nào dành cho mình.
“ Phập,... “ Một cây rìu đã đánh thủng cổng gỗ.
“ Ha,... ha,... ha,... “ “ A,... a,... a,... “ Nhiều tiếng cười dã man truyền đến tai những người phụ nữ. Dẫn đến một số người trong họ đã thủ sẵn con dao bên mình, thà chết chứ không để,...
“ Tù,... tù,... tù,... “ Bỗng nhiên có âm thanh lạ vang lanh lãnh lên trời, thế là những tên thuyền trưởng liền ra lệnh cho đám đàn em quan sát.
Khi trèo đến các khu vực cao, chúng phát hiện có một đoàn người đang đứng ở ngoài thung lũng thành phố. Không quá đông, chỉ tầm khoảng chưa đến 300 người và được dẫn đầu bởi hai tên cưỡi ngựa.
“ Chúng cần được thanh tẩy,... “ Một người lùn đi chung với một người Elves lên tiếng. Khuôn mặt ông ta đỏ bừng lên và cây rìu trên tay đang run mạnh một cách dữ dội, như nó sắp thoát khỏi sự trói buộc để thỏa thích giết chóc.
“ Vậy thì hãy làm thôi,... ! “ Người đàn ông tóc đen ở cạnh lạnh lùng đồng ý. Sau đó, anh ta giơ cao thanh trường kiếm trong tay.
“ Vì Gondor,... “ Đáp lại là những con người đằng sau. “ Vì Gondor,...!!! “
“ Giết,... ! “ Ba trăm người lao xuống thành phố Pelargir đang bốc cháy và chìm đắm dưới sức mạnh của kẻ thù.
“ Kẻ địch,... !!! “ Một tên Orc đi chung với đám hải tặc quay sang quát to.
“ Lo cái gì,... chúng chỉ có từng thế thôi. “ Tên bên cạnh lười biếng vẫy tay, khinh thường đám người ngu ngốc chui đầu vào chỗ chết.
Trên biển, đám hải tặc cười rầm rộ và toe toét. Chúng còn giả bộ làm điệu hô lên. “ Giết,... ! Ha,... ha,... ha,... “. Đằng nào chúng sắp thoát khỏi đây, nên lo cái gì.
“ Giết !!! “ Đột ngột có âm thanh từ bên bờ biển xuất hiện. Đám hải tặc nhìn lại,... cái quái gì thế này. Những con người màu xanh lá đang từ hư vô hiện ra và bước đi trên mặt nước, như với chúng đó là mặt đường.
Chúng,... chúng là,... những con hồn ma.
“ Chạy,... a,... a,... a ! “ Như một cơn sóng thủy triều, những linh hồn màu xanh trong chốc lát tràn ngập các con tàu và nhấn chìm những tên hải tặc. Các biện pháp trả đũa đều bị vô hiệu hóa, không một thứ vũ khí nào trên tay chúng là chạm được các linh hồn giận dữ.
...
“ Bịch,... Bịch,... Hưu,... Hưu,... Phập,... Phập,... “ Đằng trước chiếc cổng khổng lồ Minas Tirith. Hàng trăm tên Orc đổ gục dưới nền đất với chiếc xe công thành nhỏ bé, tất cả đã không gây hiệu quả gì cho lớp thép dày đặc chắn ngang.
Trên tường thành, những tên Orc trèo tháp đang bị áp đảo với một số lượng quân đội phòng thủ mạnh mẽ và tinh nhuệ. Xác của chúng lăn lộn đầy dưới lát đá làm nhiễm màu đen đục.
Gandalf một tay trượng, một tay kiếm. Ông ta đẩy ngang một lượt khiến cho hàng chục tên kẻ thù rớt khỏi bờ tường. Và với thanh kiếm tộc Elves mang tên Glamdring. Một thứ vũ khí mạnh mẽ và đồng thời là nỗi sợ hãi của những tên Orc, cứ như hung danh của nó đang tràn ngập vào huyết mạch kẻ thù. Nên khi vừa giao chiến, chúng đã nhận ra đó là thanh gươm đã giết chết hàng ngàn đồng loại của mình. Để rồi mà quay đầu bỏ chạy.
Vì vậy, chỉ có một lời để diễn tả hình ảnh của Gandalf bây giờ,... không gì có thể cản nổi vị phù thủy trắng, ông ấy là vô địch.
Eothur nhìn sơ qua tình hình trận chiến, cán cân chiến thắng dường như đang nghiêng về quân phòng thủ. Tuy nhiên, đó là không có những tên Nazgul đang bay trên bầu trời, và chính chúng là những sinh vật đã khiến cán cân phải lệch trở lại và nghiêng mạnh bên kẻ thù. Một sự hậu thuẫn quá vững chắc của quân Orc.
Nhưng không lâu đâu.
Eothur cho ngựa chạy nước rút và ngước đầu nhìn lũ Nazgul. Hắn cố gắng tìm cho ra tên Vua Phù Thủy Xứ Angmar. Hiển nhiên do tên nào cũng như tên nào, nên tìm ra là một việc cực khó như mò kim dưới đáy bể.
Không còn cách nào khác, Eothur sáng suốt cầm chiếc tù và được treo lòng thòng bên hông và đưa miệng thổi lớn. Âm thanh phát ra từ nó như là những tiếng sấm rên rĩ và tiếng mặt đất vừa rung động rạn nứt. Ngay lập tức, chúng vang dội khắp thành phố và có kết quả.
Những bóng ma là nỗi khiếp đảm nhân loại cùng lúc chăm chú vào một hình bóng.
Một tên loài người,... đang thách thức.
Khác với loài người bình thường hay Elves và Orc, tầm nhìn của lũ Nazgul vốn đã chết và chúng chỉ là những linh hồn còn bám víu trần thế nhờ việc liên kết đến các chiếc nhẫn. Nên thành ra, thay vì thấy hình dáng, màu sắc,... thì chúng chỉ có khả năng là nhìn ra các hình bóng mờ nhòe, như việc xem thế giới qua một chiếc tivi không màu mà còn rè rè.
Cũng may là nhờ phép thuật hùng mạnh từ Sauron. Vì vậy, chúng đã được hưởng lợi rất nhiều, như chuyện bộc lộ kỹ năng phát hiện và cảm giác các trái tim phiền hà xung quanh. Một năng lực mà bình thường khi mặt trời hạ xuống chúng mới có thể sử dụng.
“ Tên loài người,... kia,... “ Trong giây lát, Vua Phù Thủy Xứ Angmar đã nhận ra được kẻ đã giết chết một trong đồng loại của hắn ở trong khu rừng. Cũng là kẻ suýt nữa thì chết, nếu như không phải hắn đã trêu đùa, nhân nhượng khi tên đó còn đang ẩn núp.
“ Là,... hắn,... “ Không cần nghĩ ngợi gì nhiều, Vua Phù Thủy cho con thú cưỡi sà cánh xuống bên dưới và tấn công Eothur. Đồng thời truyền ý nghĩ của mình cho những tên khác, đây là con mồi của hắn.
“ Cộc lộc,... cộc lộc,... “ Eothur cảm nhận được bọn Nazgul chú ý đến mình. Nhưng hắn không chắc tên đang đuổi theo này có phải là tên Vua Phù Thủy không ?. Liền để tay ra sau và duỗi thẳng ngón giữa lên cùng hét to.
“ Vua Phù Thủy,... Thằng chó, Son Of Bitch,... Con gà bám đít Sauron,... Mày Là Thằng Đàn Bà,... !? “ Giọng nói hết cỡ của Eothur vọng ra phía. ( Son Of Bitch, để tiếng anh vậy thôi. Dịch ra nghĩa việt nghe dài dòng, không hợp. )
Không cần mất thời gian để chờ đợi, quả nhiên chiến lược liền thành công. Eothur biết được thằng đuổi theo sau mình là Vua Phù Thủy, tên khốn này đã tức giận và tăng tốc cho con thú cưỡi. Suýt nữa là cái đầu thằn lằn đã cắn trúng hắn, nếu không nhờ hắn tài tình đột nhiên rẽ trái và chui đầu vào một con hẻm nhỏ, một con đường tắt. “ Thế nào,... sẵn sàng để chết chưa ? “ Eothur quay đầu khiêu khích.
Cứ như vậy, một người chạy một bóng ma truy đuổi. Eothur nhờ đến thành phố có các ngôi nhà cao tầng và các con hẻm nhỏ, vì vậy hắn đã dấu mình và liên tục thoát khỏi sự bám sát lẫn đòn tấn công của con quái vật mà hắn gọi là: “ Thằn Lằn Bay “.
Ngoài ra, Eothur có cảm giác không gian khắp mình như đang kiềm nén và giữ chặt,... rồi một điều gì đó chắc chắn sắp bộc phát. Giống một quả núi lửa hoạt động ngầm chuẩn bị phun trào.
Đúng thật, tên Vua Phù Thủy đang điên tiết khủng khiếp. Mỗi lần sắp giết chết Eothur thì lại hụt mất và đổi lại là những lời đùa cợt, khinh bỉ và chế nhạo mà hắn ta chưa bao giờ nghe đến. Lòng kiêu ngạo của hắn ta đã khiến tâm trí hắn nóng nảy như dòng máu đang sôi sùng sục trong người. Mặc dù hắn không còn máu, chỉ là một thể linh hồn.
Vua Phù Thủy nghĩ thầm, hắn ta là ai,... kẻ đã phá hủy cả ba vương quốc ở trên vùng đất phương bắc. Người mà đã giết chết nhà vua cuối cùng Gondor, dù nó là bằng mưu kế. Nhưng ít ra đó là một chiến thắng lớn hình thành nên lòng kiêu ngạo của hắn.
Và giờ, hắn chính là chủ soái của toàn quân,... thì một kẻ thấp hèn như loài người tại sao lại dám cả gan đùa cợt hắn.
Càng nghĩ, Vua Phù Thủy với cái đầu vốn lạnh băng thì nay trở nên như một cái hố lửa chứa đầy dung nham sôi liên tục. Hắn ta kiêu căng tự nhủ là sẽ không nhờ đến những người khác, chỉ cần một mình hắn là đủ giết chết tên hèn nhát và yếu ớt này.
Eothur quay người lại bắn ra ba mũi tên liên hoàn. Song, chỉ bằng một cái đập cánh, và xoay tròn của thằn lằn bay là ba mũi tên đều bị đánh bật.
“ Sắp đến tầng cao nhất,... “ Eothur nghĩ thầm.
“ Hử,... “ Vua Phù Thủy nhận ra ý định Eothur và để mặc cho hắn tiến vào một hành lang đường hầm. Rồi đổi hướng, cho con thú cưỡi đập cánh một cách bình thản bay cao lên hoàng thành. Nơi có một mảnh sân rộng lớn cho trận giải trí sắp đến.
“ Hết đường để trốn rồi,... tên hạ đẳng. “ Vượt qua và nhìn xuống bên dưới, Vua Phù Thủy lạnh nhạt cất tiếng. Bằng quyền năng hơi thở đen, hắn ta đã làm cho nhiều lính canh còn đang ở đây ôm đầu, và nằm bất tỉnh dưới sàn.
“ Tại sao ta lại phải chạy ?! “ Eothur đáp và rút mũi tên ra chỉ thẳng vào Nazgul.
...
Cùng lúc đó, ở các bên dưới tầng.
“ Nhanh,... nhanh,... kéo chốt ra. “ Boler và đồng bạn mình đang chỉnh lại chiếc thanh nỏ cơ giới người lùn. Một việc khá phức tạp và phiền toái với những cái đầu trống rỗng chiến binh. Cũng may trong họ, có một người thuộc tộc lùn, ông ta vừa du hành đến đây cách nhiều ngày. Và thân từng là một người thợ chuyên nghiệp thường xuyên bảo dưỡng mấy món đồ này ở quê nhà, nên ông khá thông thạo các chi tiết tháo lắp.
“ Khà,... khà,... nó đã hoàn tất. Xem nào những tên bay bổng kia. Chúng mày trốn đi đâu. “ Người lùn cười sặc sỡ với niềm tin táo bạo.
“ Nhìn kia, có một tên đang bay chậm trên đó. “ Cả bọn ngước đầu lên và liền chú ý đến tên Nazgul, đang cho con thú cưỡi mình đập cánh lơ lửng tại chỗ. Một con mồi quá hoàn hảo cho họ.
“ Còn chờ gì nữa,... “ Boler vội vàng nhắc nhở.
Người lùn nhếch môi cười, ông ta bắt một chiếc ghế đứng lên và điều khiển thanh cơ giới nhắm vào kẻ thù, tính toán các đường gió,...
“ Rơi đi !!! “
...
“ Éc,... “ Con thằn lằn bay đối phương thét lớn, tạo ra một luồng khí xung động khiến Eothur nhói tai. Cùng lúc đó, hắn thả các ngón tay phải của mình, tách mũi tên ra khỏi cung và bay tới trước đầu của con quái vật.
“ Phập,... Phịch,... “ Eothur căng tròn con mắt mình, kinh ngạc với những gì mình vừa thấy trong vòng một giây. Khi mũi tên của hắn bị cái đầu né tránh và đâm trúng phần thân, nơi được xem là không tạo ra được sự nguy hiểm cho con quái vật. Thì lập tức, ở dưới bụng của nó tự nhiên có một vệt sáng lóe lên và biến mất mà hắn không bắt kịp.
Đến khi Eothur bừng tỉnh và định hình được trước mặt, thì máu của con quái vật đã văng tung tóe ngay bên dưới nền đất. Một mũi tên dài khoảng chừng gần một mét đã xuyên thủng phần bụng, nơi được xem là điểm yếu của mọi sinh vật. Như một chiếc lao của ngư dân xiên trúng một con cá mập đại dương. Và làm nó đau quằn quại, rồi giãy giụa liên hồi không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, như mọi người đoán được. Nó bất động,... và nằm im một chỗ.
Eothur há mồm, không biết thốt lên điều gì để phù hợp với khoảng khắc này. Ban đầu, hắn dự đoán mình sẽ có một trận ác chiến, và phải đấu tranh giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Nhưng giờ,... dường như vận mệnh của bản thân khá may mắn hơn mình tưởng tượng.
“ Ngươi,... đáng chết !!! “ Tên Vua Phù Thủy đã bị đẩy ngã khỏi con thú cưỡi, đang đứng dậy ở một góc sát bờ tường.
“ Tại sao hắn lại không rớt xuống cho xong nhỉ. “ Eothur nghĩ thầm.
“ Chết ! “ Vua Phù Thủy rút thanh kiếm bên hông và lao đầu đến chỗ Eothur vừa xuống ngựa.
P/s: Cảm thấy Aragorn khá vô dụng,... nên phải chừa đất " diễn " một chút.