Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 146 : Quân Đội Stormwind (1)

Ngày đăng: 13:15 22/03/20

Godiron trợn to mắt nhìn Eothur với một sự khó hiểu và bó tay. Ông cũng không thể tin được vào lỗ tai mình, là chàng trai này không hề biết gì về chức nghiệp giả. Nhìn mặt hắn xem, ngây ngô trung thực không một chút giả tạo hay lừa bịp, hoặc chẳng khác gì một tờ giấy trắng chưa tiếp xúc với mực đen.
“ Chức nghiệp giả là chức nghiệp giả. “ Godiron đáp dứt khoát.
Nghe câu trả lời vô nghĩa, Eothur liền tính há mồm để hỏi rõ một lần nữa, nhưng Godiron đã nhanh chóng ngăn miệng hắn lại.
“ Chức nghiệp giả,... cậu cứ mường tượng bọn họ là những con người nhưng lại nắm giữ những điều kỳ diệu và thần bí. Ví dụ như linh mục của nhà thơ Ánh Sáng,... để ta nhớ xem, hình như lần gần đây nhất mà họ ghé qua ngôi làng Lealoth này là khoảng ba tháng trước. Một vị linh mục trẻ tuổi đã miễn phí chữa trị cho toàn người dân ở trong làng.
Trong đó có ta, chậc,... chậc. Nếu không nhờ người tốt bụng kia, có lẽ hôm đó ta sẽ không thoát khỏi căn bệnh nguy kịch đã làm ta tê liệt cả vài ngày. “
“ Ưm,... “
Thấy ánh mắt không một chút kiên nhẫn nào của Eothur và tiếng đằng hắng. Godiron liền nhận ra mình hơi chút lạc qua đề tài khác, ông liền hừ lạnh và kể tiếp.
“ Linh mục,... họ khác với những vị y sĩ bình thường. Và trông vẻ bề ngoài, họ luôn luôn mang trên mình những bộ đồ thật thánh thiện và hòa ái, ngoài ra miệng nói chuyện bao giờ cũng dùng những từ rất nhẹ nhàng. Nhưng, điều đặc biệt nhất mà ta thấy là họ có khả năng sử dụng hoặc biến ra một thứ ánh sáng màu vàng kỳ lạ. Chính nó đã cứu rỗi mọi người,... và họ gọi nó là sức mạnh thiêng liêng của ánh sáng. “
Eothur nhíu mày suy ngẫm, biến ra một nguồn năng lượng thần bí để cứu giúp mọi người. Đúng là quá kỳ lạ và hay ho, xem ra thế giới này khá sâu hơn những gì hắn nhìn thấy bên ngoài. Và mọi chuyện ngày càng thú vị hơn rồi.
Đồng thời, Eothur không biết rằng sự tò mò của hắn đã được khơi dậy một lần nữa. Và dưới sự điều khiển của cảm xúc này, hắn lập tức hỏi thêm.
“ Pháp sư,... họ thế nào thưa ngài ? “
“ Pháp sư,... “ Godiron mặt mày nhăn nhó, cả đời ông chưa bao giờ được gặp vị pháp sư nào cả. Và các câu chuyện ông kể đa phần là nghe lại hoặc bịa thêm chút này nọ rồi nhét vào trong.
“ Họ,... có khả năng sử dụng các phép thuật. Biến ra lửa, băng, gió,... “ Nhìn thấy Godiron chần chừ, Eothur hơi có vẻ nghi hoặc. Và một hồi sau, hắn liền hiểu ông ta không biết gì về họ liền đổi câu hỏi.
“ Chiến binh,... chiến binh,... còn họ ? “
“ Chiến binh à,... “ Lần này Godiron lại thay đổi vẻ mặt của mình. Nó được hé lộ rõ nét dưới ánh mắt chăm chú Eothur, dường như ông ấy đang có chút cảm xúc khá phức tạp và buồn rầu.
“ Các chiến binh,... đây là chức nghiệp giả có thể nói,... khá phổ biến và dễ gặp. Họ có một cơ thể và sức mạnh rất tốt, vượt xa người thường. Ngoài ra, họ cũng thông thạo các loại vũ khí dùng để chiến đấu và bảo vệ. Nói chung thì, họ cũng giống y chang cái tên của họ. Chiến binh, sinh ra để chiến đấu và bảo vệ,... “ Nói chuyện một hồi, mắt của Godiron như đang nhìn về một nơi xa xôi nào đó. Một nơi mà ông không bao giờ có thể với tới được,... như một ký ức,... một quá khứ.
Eothur vốn đã phát hiện ra từ lúc đầu. Vì vậy, chờ cho đến khi ông kể hết thì hắn không tiếp tục hỏi những vấn đề đó nữa. Mà kéo qua những câu chuyện khác ở ngôi làng, chủ yếu là chuyện cười.
...
“ Eothur !!! Eothur,... !!! “ Đang ngồi trong nhà, Eothur giật mình vì tiếng gọi của Bried. Hắn đứng dậy và chưa kịp mở cái cổng chào đón thì anh bạn kia đã xông thẳng vào nhà một cách vội vã và mất lịch sự.
“ Anh đây rồi Eothur,... anh sẽ không tin chuyện gì vừa mới xảy ra đâu. “ Bried nói một cách nhanh nhảu và không thở một hơi nào.
“ Chuyện gì ? “
“ Hù,... hù,... đi,... đi,... đi với tôi. Nhanh lên,... ! “ Bried thở mạnh và kéo tay Eothur quay đầu chạy với một tốc độ khủng khiếp. Như chuyện này cực kỳ gấp gáp đến nỗi, mà cậu không thể bỏ lỡ thêm một giây phút nào cho việc giải thích.
Bọn họ vượt qua hàng rào sân nhà và chạy một mạch qua dãy cây, nhà cửa. Để đến trung tâm của ngôi làng họ, nơi mà có một chiếc giếng được đào sâu bên dưới nằm chính giữa. Tại đây, Eothur phát hiện hầu như mọi người dân đều đã tụ tập thật đông đúc, và vị trưởng làng đang đứng ra nói chuyện với người đàn ông nào đó.
Cố gắng chen chúc qua đám đông, Bried dẫn Eothur tới sát gần khoảng đất trống mà người dân đứng quanh nó.
Một cỗ xe ngựa và vài người lính. Eothur liếc qua một chút là nhận ra, vì đồ mặc trên họ là những bộ giáp được thiết kế chung một kiểu dáng. Ngoài ra, trên đầu xe được gắn lá cờ màu xanh, có hình tượng trưng của con sư tử màu vàng chính giữa. Đây chính là biểu tượng có ý nghĩa sự tôn sùng sức mạnh và thịnh vượng của vương quốc Stromwind.
“ Thú vị,... đây là chức nghiệp giả. “ Eothur nhìn chăm chăm vào những người lính. Bộ giáp mà họ đang mặc không đơn thuần là bộ giáp sắt bình thường mà hắn đã từng thấy, phải nói là,... nó khá to lớn, nặng nề và cồng kềnh. Phải còn hơn cả bộ giáp toàn thân mà các hiệp sĩ Dol Amroth sử dụng.
Hiển nhiên, cồng kềnh chỉ là nhìn bên ngoài. Nhưng thực chất, trông bộ dáng và mặt mũi của các binh lính khá bình thản lẫn buông lỏng. Đi qua đi lại và mang trên thân bộ giáp mấy chục ký, mà họ như chẳng hề có cảm giác vướng bận hay thấy nặng nhọc gì. Ngay cả một giọt mồ hôi trên trán cũng không, hoàn toàn khô ráo.
Từ đặc điểm này, Eothur có thể nhìn ra được thể chất của họ cực kỳ đáng kinh ngạc. Thảo nào,... Godiron nói chức nghiệp giả là chức nghiệp giả, mỗi cái tên đều mang trên mình một đặc trưng vượt xa người bình thường. Tất nhiên, người bình thường ở đây phải chỉ là con người bản địa.
Vì đơn thuần, họ cũng đã có sức mạnh và vóc dáng to khỏe hơn cả người Rohan. Chính Eothur, sau trận chiến với Vua Phù Thủy đã có thể cảm nhận cơ thể mình đã vượt qua cột mốc gấp hai lần người Rohan. Vậy mà so với nhiều người trung bình nơi đây thì họ chỉ thua hắn có vài phần. Trên cả bọn Uruk-Hai.
Godiron trò chuyện với người đàn ông trông như quản gia được vài phút, rồi ông ngoảnh đầu lại và lớn tiếng nhắc nhở.
“ Mọi người hãy bình tĩnh. Và hãy thật yên lặng để người sứ giả của quân đoàn bốn thông báo. “ Vừa hết lời, tất cả người dân đang om sòm, ồn ào và nhốn nháo lập tức im bặt.
Người đàn ông sứ giả kia mỉm cười như đang chào mọi người. Sau đó ông ta hít một hơi thật sâu, và móc ra một cuộn giấy da để trịnh trọng tuyên bố.
“ Hỡi những cư dân của Brightwood, dưới sự cho phép và mệnh lệnh của nhà vua vương quốc Stormwind. Từ ngày hôm nay, quân đoàn bốn bắt đầu mở cuộc tuyển chọn gia tăng số lực lượng binh lính đồn trú. Bất kể là chức nghiệp giả hay dân thường đều được phép tham gia vào cuộc dự tuyển.
Nếu người nào muốn tham gia. Hãy nhanh chóng đăng ký với đội thông báo mỗi khi đi qua. Hoặc các đơn vị đồn trú trong khu rừng.
Ngoài ra, còn một yêu cầu với dân thường. Số tuổi đăng ký không được vượt quá ba mươi,... “
“ Eothur nghe thấy không, cuối cùng họ đã tuyển người. Ba năm,... ba năm rồi họ mới làm chuyện như vậy. “ Bried háo hức và vui mừng đến mức, miệng cậu bao giờ cũng mở rộng và hé lộ hàm răng đều đặn bản thân.
“ Ừm “ Eothur gật đầu nhẹ, và trong đầu hắn có hơi chút do dự. Vì có hai con đường để hắn chọn lựa. Một là hắn che dấu và mãi mãi là dân thường, chờ cho đến khi hệ thống xuyên không hoạt động được thì rời khỏi. Hai là gia nhập bọn họ, cố gắng đào móc và tìm hiểu sâu về cái thế giới này. Đồng thời vừa tăng cường sức mạnh của bản thân, bằng cách trở thành chức nghiệp giả.
Nhìn sơ qua, ai cũng thấy được con đường số hai vẫn có lợi hơn là số một nhiều lần.
“ Kìa,... họ tuyển rồi,... nhanh,... nhanh Eothur đi thôi. “ Bried không thèm quan tâm đến ý kiến của Eothur. Cậu ta kéo vai hắn chạy thẳng một mạch qua đám đông và dừng trước người đại diện quân đoàn bốn.
“ Tên ? “ Người kia không ngẩng đầu hỏi.
“ Bried,... “
“ Ừm,... bao nhiêu tuổi ? “
“ 19,... 19 tuổi. “ Bried sốt sắng nên đọc vấp.
“ Tốt,... người kia,... cậu tên gì ? “ Vị sứ giả kia ngẩng đầu lên nhìn Eothur.
Mất vài giây để quyết định, cuối cùng Eothur đã đọc tên của mình.
“ Eothur,... “
“ Eo,... thur,... viết thế nào ? “ Viên sứ giả nhíu mày, cái tên này khá lạ lẫm. Phát âm thấy sao sao ấy, cả đời ông ta chưa lần nào nghe đến.
Eothur mau chóng dùng ngôn ngữ thế giới này để phát âm từng chữ. Sau đó người kia gật đầu, không để ý nữa. Dù sao, trên thế giới này không bao giờ thiếu những cái tên độc lạ, mà nghe vô nghĩa.
Sau khi thực hiện xong việc đăng ký. Bried rộn ràng hưng phấn đã để Eothur ở lại đây một mình rồi đi thông báo cho cả gia đình.
“ Họ còn chưa thông báo điểm hẹn nữa mà ? “ Eothur nhìn cái bóng đã xa tít ngoài kia, lắc đầu chịu thua.
...
“ Mười ngày,... các vị có mười ngày để lên đường. Chúng ta sẽ có cuộc tuyển chọn nằm ở phía nam của thị trấn Grand Hamlet. Đừng có quên. “ Lời căn dặn cuối cùng viên sứ giả trước khi rời đi.
Vậy là tổng cộng khoảng mười hai người. Bao gồm cả Eothur và Bried, một con số khá nhỏ và ít ỏi.
“ Eothur,... chúng ta nên bỏ vài ngày để luyện tập. Nghe đồn họ còn yêu cầu chúng ta phải nắm bắt được việc sử dụng vũ khí. “
“ Được thôi,... “ Eothur đáp sảng khoái.
Đến sáng ngày hôm sau, trước khi Eothur tỉnh dậy thì Bried đã đem cây rìu của cha mình tới trước sân nhà gọi tên hắn. Đúng là,... cậu ta quá phấn khích trong việc này rồi.
Có lẽ cậu ta nên được nhắc nhở rằng, việc tuyển chọn này không hề đơn giản một chút nào. Ngày hôm qua, Eothur đã thân thiện đi dò hỏi tất cả những người lớn tuổi trong làng, và được họ kể lại sự thật một cách chắc chắn. Ngoài ra họ còn tặng thêm lời khuyên.
Đừng quá mơ mộng hão huyền. Đúng,... việc dự tuyển nghe thì dễ dàng nhưng khi tham gia vào mới biết khó là gì. Do vương quốc đã có một khoảng thời gian hòa bình rất lâu, vì vậy nhà vua thường xuyên siết chặt số lượng quân đồn trú ở các quân đoàn. Tuy nhiên, cứ khoảng tầm vài năm là họ sẽ tuyển một lần và ngôi làng này cũng không hề thiếu người tham gia.
Nhưng kết quả cuối cùng, số người được nhận vẫn đếm trên đầu ngón tay. Hiển nhiên, đó chưa phải là điều họ lo sợ. Thành chức nghiệp giả nghe rất oai, nhưng chiến binh là nghề khổ nhất trong các nghề. Vì họ thường xuyên phải đi tuần tra biên giới, canh gác các trụ điểm quan trọng. Dẫn đến sự giao tranh là không bao giờ có thể thiếu.
Vài năm, vẫn có nhiều chức nghiệp chiến binh bị đem đi chôn cất, thế nên họ mới bổ sung lính mới vào.
Ngoài chuyện này ra, thì còn một số bất cập khác khi ở quân đoàn 4. Như xa vợ con gia đình, thường xuyên bận bịu, tiền lương ít,...
Rốt cuộc tổng kết lại, trở thành chiến binh trong quân ngũ. Không hẳn là một điều quá vinh quang hay danh dự gì nhiều, mà lại sẽ thường xuyên đương đầu với trò chơi, sống hoặc chết. Trừ khi được chuyển giao sang lực lượng ở khu rừng Elwynn, trung tâm vương quốc hoặc ở Westfall. Hai nơi đó, vừa ít chiến đấu vừa có tiền cao, nhưng mà nghe các thương nhân kể đã 10 năm nay là họ chưa tuyển dân thường gia nhập.
...
“ Hu,... Hu,... Phặc,... phặc,... “ Eothur che trán mình, biểu lộ cảm xúc phiền hà. Trong khi đằng trước hắn là Bried, cậu ta cầm cây rìu đang chặt mạnh vào khúc cây một cách hỗn loạn và không có hệ thống trình tự gì cả. Đòn nào, đón nấy đều loạn xạ và có khi là dùng không đúng lực. Kết quả, ảnh hưởng đến tốc độ, và sức mạnh của đòn đánh.
“ Được rồi,... dừng lại ! “ Eothur gào to.
“ Cái gì vậy Eothur ? Sao anh không tập luyện đi. “ Bried khó hiểu dừng tay hỏi.
“ Nghe này,... việc cậu đang làm hồi nãy. Không phải là tập luyện mà đang chặt cây. “
“ Nhưng,... “
“ Tấn công tôi,... “ Eothur bỗng nhiên yêu cầu. Và hắn cầm lên một khúc gỗ khá dẻo dai nhưng vẫn có đủ độ cứng.
“ Hả,... “
“ Nhanh,... “
“ Bằng thứ này ? “ Bried chỉ vào cây rìu có lưỡi sắc bén. Và Eothur gật đầu nhẹ.
“ Nó rất nguy,... “ “ Làm đi ! “ Có hơi chút do dự, nhưng cuối cùng Bried vẫn tấn công Eothur với một lực khá nhẹ.
“ Cẩn thận !!! “ Và trong chớp mắt, khi cậu ta chưa kịp nhìn thấy điều gì xảy ra. Bàn tay cầm vũ khí chợt nhói đau và buông lỏng, khiến cây rìu bị chệch hướng và rơi theo trọng lực. Sau đó, Eothur nhanh chóng dùng chân đạp cán cây rìu xuống đất và quất một nhát nhẹ sau lưng Bried. Tuy là nhẹ, nhưng vẫn đủ để làm cậu ta nhói đau một cách tê tái.
“ Eothur,... “ Bried cắn răng chịu đựng và quay đầu sang. Phát hiện một ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, còn hơn những lần cậu đi săn bắn cùng Eothur.
“ Đứng dậy, lần này cầm chặt vũ khí vào. “ Eothur lạnh giọng nhắc nhở. Và không hiểu thế nào, cơ thể Bried tự động điều khiển một cách vô thức. Rồi cậu ta lao đến tấn công, bằng đủ đòn khác nhau. Hiển nhiên, kết cuộc vẫn là số vết bầm, đỏ trên thân cậu đã gia tăng tỉ lệ thuận với số lần gục ngã.