Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm
Chương 51 : Ý trí trên thép
Ngày đăng: 13:17 19/04/20
“Ôi ở đâu ra thế này” Rhunön sững sờ khi thấy Eragon bước vào và ném cục quặng xuống đất ngay trước chân của Rhunön.
Bằng cách ngắn gọn nhất, Eragon giải thích về Solembum và cây Menoa .
Ngồi trước cục quặng, Rhunön vuốt ve bề măt thô ráp của nó, những ngón tay bà mâm mê những mẩu kim loại nằm rải rác trên cục đá. “Ngươi thật điên rồ hoặc có lẽ ngươi thật dũng cảm khi dám thách thức cây Menoa.Bà ta không phải dễ đùa thế đâu.”
“Bằng này có đủ cho 1 cây kiếm không” Saphira hỏi.
“Vài cây cũng đủ, nếu như ta dựa vào kinh nghiệm của mình để khẳng định như thế”. Rhunön nói, sự hưng phấn trong bà đang tăng. Bà tiên già liếc nhìn cái lò rèn của mình nằm chính giữa cửa, vỗ hai tay vào nhau, mắt bà sáng lên với tất cả sự nhiệt huyết và quả quyết. “Bắt đầu thôi,ngươi muốn một cây kiếm phải không, Khắc tinh của Tà thần? Rất tốt, ta sẽ cho ngươi một cây kiếm chưa bao giờ có ở Alagaësia này”.
“Nhưng còn lời thề của bà?”
“Đừng nghĩ về nó, nên nhớ hai ngươi phải quay về Varden đó”
“Đáng lẽ chúng tôi nên rời đi từ cái ngày mà chúng tôi đến”
Rhunön ngừng lại, tâm trạng bị dồn nén : “Ta sẽ phải khẩn trương hơn mức bình thường và sử dụng phép thuật để làm việc, vì nếu không sử dụng phép thuật thì có lẽ phải mất tới cả tuần để hoàn thành.Ngươi và Vảy sáng sễ giúp ta”.Không phải là môt câu hỏi nhưng Eragon vẫn gật đầu đồng ý. “Chúng ta sẽ không nghỉ tối nay, nhưng ta hứa với ngươi, Khắc tinh của Tà thần, sáng ngày mai ngươi sẽ có kiếm để dùng”.Khụy gối, Rhunön nâng cục quặng khỏi mặt đất mà không cần phải tận sức và mang nó tới cái đe chô đang làm dở tác phẩm của bà.
Eragon cởi bỏ bộ trang phục của mình để tránh khi làm việc sẽ làm hỏng nó, rồi Rhunön đưa cho nó cái áo chẽn da bó sát người và môt cái tạp dề chống cháy. Rhunön cũng măc như thế. Khi Eragon nhắc tới găng tay, bà cười và lắc lắc cái đầu. “Nó chỉ làm cho người thợ rèn thêm vụng về.”
Rhunön dẫn nó tới một cái hang giống như phòng ngủ ở giữa một cái thân cây to trong khu nhà của bà. Bên trong là những bao chứa than cốc và những viên như đất sét trắng xốp.Dùng phép thuật, họ nâng vài trăm viên lên và mang chúng ra ngoài đưa đến lò rèn,sau đó họ cũng mang chừng ấy bao than tới, mỗi bao còn to hơn cả một người đàn ông.
Chỉ môt lần họ đã mang đủ những thứ mà họ cần làm Rhunön rất hài lòng,bà và Eragon cùng bắt tay vào nấu chảy quặng.Việc nấu chảy này khá phức tạp, Rhunön không dám dùng quá nhiều phép thuật can thiệp vào cấu trúc của nó. Bởi vậy việc này mất gần hết buổi chiều.Đầu tiên họ đào một cái hố hình chữ nhật sâu 5 feet để họ có thể đổ đầy cát,sỏi, đất sét, than, tro, và họ tạo một số lỗ và kênh dẫn hơi ẩm để không làm ảnh hưởng tới quá trình nung chảy.Khi lấp đầy hố bằng với mặt đất,họ tạo một cái máng gạch, sử đụng nước và đất sét tạo thanh một loại vữa không cháy.Lục lọi trong nhà Rhunön quay lại với một cặp ống bễ để gắn lên những cái lỗ của máng.
Họ giải lao, uống và ăn một ít bánh mì với phó mát.
Sau bữa ăn nhanh, Rhunön đặt một nắm nhỏ cành cây xuống cái máng và nhóm lửa, miệng lẩm bẩm điều gì đó.Khi lửa cháy, bà đặt những miếng gỗ sồi vừa vừa xuống dưới đáy.Gần một giờ, bà trông ngọn lửa, chú tâm như người làm vườn đang trồng hoa hồng, cho tới khi gỗ cháy và thậm chí than đã đỏ rực. Sau đó Rhunön gật đầu với Eragon và nói: “Bắt đầu”.
Eragon nâng cục quặng lên và nhẹ nhàng đặt nó xuống cái máng.Hơi nóng chạm vào tay làm nó không thể chịu đựng nổi nó buông cục quặng ra và nhảy lùi lại, lửa bắn tung tóe giống như một đàn đom đóm bay lượn.Phía trên đỉnh nó dùng xẻng xúc than phủ một lớp dày để làm nguyên liệu cháy.
Eragon phủi lớp bị than dính vào tay, sau đó cầm chiếc bễ thổi đặt vào vi trí và bắt đầu đẩy để tạo gió, trong khi phía bên kia Rhunön cũng đang ra sức đẩy.Lửa được đốt với từng luồng khí cấp đều đặn bởi vậy cục quặng càng được nung nóng hơn.
Những chiếc vảy trên ngực Saphira cũng như phía dưới đầu và cổ của cô ả phản chiếu những ánh lửa lấp lánh trong vũ điệu nung chảy.Cô ả khom người ngồi cách xa vài thước Anh, mắt cô ả dán vào trung tâm ngọn lửa : “Em có thể giúp được mà,chỉ mất 1 phút là cục quặng sẽ tan ra như nước thôi.”
“Được đấy.” Rhunön nói, “Nhưng nếu chúng ta nấu chảy nó quá nhanh,kim loại sẽ không kết hợp với than và nó sẽ trở nên không đủ độ cứng và mềm dẻo cần thiết để rèn kiếm.Hãy tiết kiệm ngọn lửa của ngươi, Vảy sáng ạ.Chúng ta sẽ dùng tới nó sau.”
Nhiệt từ vât nung và nỗ lực kéo bễ làm người Eragon đẫm mồ hôi,cánh tay trần của nó sáng bóng dưới ánh lửa.
Kể từ bây giờ họ sẽ dừng bễ thổi,dùng xẻng thêm một lớp than lên ngọn lửa.
Công việc cứ đều đều như thế làm Eragon quên cả thời gian.Lửa vẫn cháy đều dưới bàn tay kéo bễ thổi của Eragon,nó chú ý đến dáng vẻ thận trọng của Saphira.
Nó bất chợt giật mình khi Rhunön nói : “Đủ rồi không cần bễ thổi nữa,nó có thể tự cháy”.
Lau trán xong, Eragon giúp Rhunön xúc những cục than nóng ra khỏi lò và nhúng vào một cái thùng đầy nước.Những cục than kêu xèo xèo và phát ra một làn hơi cay xè.
Cuối cùng cũng xuất hiện những vũng kim loại trắng nóng hổi ở đáy phễu-xỉ và những chất cặn khác đã được lấy đi hết trong suốt quá trình nung. Rhunön thu thập kim loại với từng mẩu nhỏ màu trắng,sau đó đưa chúng tới chiếc ghế gần chỗ rèn.
Giữa những tiếng động hỗn tạp, lửa, ánh sáng, và sự nỗ lực Eragon nghĩ thoáng nhìn thấy khi Rhunön nhìn toàn bộ lò rèn qua con mắt của nó, bà cái bóng mảnh mai đứng trước cửa. Saphira biết được sự nghi ngờ của nó, cô ả nói : “Eragon chúng ta không chỉ có 1 mình.”
“Họ là ai?” Eragon hỏi. Saphira gửi cho nó những hình ảnh ngắn, nhăn nheo của con mèo ma Maud, trong hình dạng 1 con người đứng giữa hai vị tiên, những người mà không cao hơn nó. Một trong số họ là nam, một là nữ, và cả hai đều đẹp lạ thường thậm chí đẹp theo cả tiêu chuẩn của loài tiên. Khuôn mặt nghiêm nghị của họ trông có vẻ uyên thâm và vô hại làm Eragon không thể đoán được tuổi của họ. Da họ nhợt nhạt, ánh bạc.
Eragon chất vấn Rhunön về sự xuất hiện của hai vị tiên khi bà để cho cơ thể của nó được nghỉ ngơi một chút. Rhunön liếc nhìn họ, tao cho nó có một cái nhìn dễ dàng hơn sau đó không phá vỡ bài hát của bà, bà nọi bằng ý thức : “họ là Alanna và Dusan, chỉ là những đứa trẻ của Ellesméra.Thật là quá đỗi vui mừng khi cách đây 12 năm chúng được sinh ra.”
“Họ không giống các thần tiên khác mà tôi từng gặp.” Nó nói.
“Những đứa trẻ của chúng ta thật là đặc biệt, Khắc tinh của Tà thần ạ.Chúng đã được chúc phúc với những món quà của sức mạnh và vẻ đẹp thanh nhã. Ở độ tuổi của chúng ta không thể như thế mặc dầu phép thuật của chúng ta có từ rất sớm nhưng không bao giờ thục sự ruồng bỏ chúng.”
Rhunön không lãng phí thêm thời gian để nói chuyện.Bà điều khiển Eragon bê mảnh hình tam giác làm bằng Thép sáng đặt vào giữa hai cái mảnh hình chữ V và nện búa lên chúng cho tới khi những mảnh này bao lấy mảnh hình tam giác và chúng gắn sát vào nhau. Sau đó Rhunön hàn những mảnh này thành một khối và trong khi kim loại vẫn còn nóng bà bắt đầu kéo nó thành hình gần giống với một thanh kiếm. Miếng tam giác mềm trở thành xương sống của kiếm, trong khi hai mảnh cứng trở thành hai lưỡi và mũi kiếm.Công việc trở nên chậm lại khi Rhunön quay trở lại với phần chuôi kiếm và thận trọng nện búa lên lưỡi kiếm để hòa thành đến những góc cạnh cuối cùng và thật cân đối.
Rhunön nhờ Saphira nung thanh kiếm từng đoạn một, mỗi đoạn không dài hơn 6 hoặc 7 Inch, bằng cách Rhunön cầm kiếm kề sát một lỗ mũi của cô ả, bằng cách đó cô ả chỉ cho 1 ngọn lửa nhỏ đi qua.Bống tối lại bị đẩy lùi ra ngoài cửa mỗi khi ngọn lửa lóe lên.
Trố mắt nhìn,Eragon kinh ngạc khi đôi bàn tay nó đã biến cục kim loại thô thành một vũ khí chiến tranh hoàn hảo. Bằng tất cả các cú đánh, lưỡi kiếm trở lên sáng hơn, từ cục Thép sáng giờ chuyển thành một thanh kiếm mà Rhunön hằng ao ước.
Cuối cùng công việc cũng sắp kết thúc,nằm trên chiếc đe là 1 thanh kiếm màu đen dài, mặc dù nó còn thô ráp và chưa hoàn thiện, nhưng nó tỏa ra một cảm giác đầy sát khí.
Rhunön cho phép cánh tay của Eragon được nghỉ ngơi một lúc khi chờ thanh kiếm nguội dần trong không khí. Rồi bà điều khiển Eragon mang thanh kiếm tới một góc khác của xưởng rèn, nơi mà bà đã sắp xếp 6 cái bánh xe khác nhau, những chiếc dũa, chiếc nạo và những hòn đá mài. Bà cố định thanh kiếm bởi hai khúc gỗ và sử dụng 1 giờ tiếp theo để bào mòn bề mặt thanh kiếm bằng một con dao bào, dùng dũa để tạo những đường viền cho thanh kiếm. Trong khi bào dũa, mỗi phát mài hoặc dũa dường như hiệu quả gấp hai lần bình thường, bà biết cách chính xác dùng những công cụ này để lấy đi bao nhiêu lượng thép cần thiết.
Trong khi dũa, Rhunön cho thêm một viên than vào lò,đợi một lúc cho lửa cháy to,bà trộn bùn than, đất sét mịn, tro sấy khô tạo thành thứ đá bọt để đánh bóng và chúng kết tinh thành một loại sáp. Dùng thứ đã pha chế được bà sơn lên thanh kiếm hai lần và nhiều hơn ở chỗ sống của thanh kiếm, bôi lớp dày hơn là đất sét nhão, thanh kiếm nguội dần và tạo một lớp mềm bao phía bên ngoài.
Đất sét nhẹ đi khi Rhunön sấy khô nhanh nó bằng một câu thần chú.Dưới sự điều khiển của bà tiên già, Eragon đi tới chỗ lò.Nó đặt thanh kiếm phẳng phía trên lớp đất sét trộn than, đẩy chiếc bễ thối bằng tay còn lại,nó kéo chầm chậm hướng về phía hông của nó.Chỉ một lần mũi kiếm chạm lửa, Rhunön lật đi lật lại và lặp lại một cách tuần tự. Bà tiếp tục kéo lưỡi kiếm qua than hồng cho đến khi cả hai bên lưỡi đều đạt được màu vàng cam và sống kiếm màu sáng đỏ.Sau đó ,với một sự di chuyển nhịp nhàng, nâng thanh kiếm lên khỏi than hồng, Rhunön huơ huơ thanh kiếm trong không khí rồi nhúng nó vào trong cái máng đầy nước cạnh lò.
Một tiếng nổ của hơi nước thoát ra từ mặt nước, kèm theo tiếng xèo xèo và bọt xủi xng quanh thanh kiếm.Sau một phút,nước đục lắng xuống, Rhunön rút thanh kiếm ra bây giờ trông nó óng ánh màu ngọc trai xám.Mang trở lại ngọn lửa, à nung toàn bộ thanh kiếm với nhiệt độ giống nhau để giảm sự vỡ, mẻ của lưỡi kiếm, sau đó lại đem nó đi lam nguội một lần nữa.
Eragon hy vọng Rhunön sẽ buông tha cho cơ thể của nó sau khi họ đã rèn, tôi thanh kiếm, nhưng ngạc nhiên thay, bà vẫn dùng ý chí để điều khiển các chi của nó.
Rhunön điều khiển nó tắt lò, sau đó cho Eragon đi tới chỗ chiếc ghế dài với những cái dũa, cái nạo và những hòn đá mài.Bà để nó ngồi xuống và sử dụng những hòn đá mịn hơn để đánh bóng kiếm.Trong ký ức của bà, Eragon nhận ra bà thường sử dụng cả tuần hoặc hơn thế nữa để đánh bóng một thanh kiếm. Nhưng vì có bài hát phép thuật nên việc này chỉ mất 4 giờ, thêm vào đó cũng là để chạm trổ những đường nét tỉ mỉ cho lưỡi kiếm. Khi thép sáng trở lên mịn hơn, màu sắc thực sự của nó mới được bộc lộ, nhìn nó Eragon có thể thấy màu sắc lung linh mờ ảo,những đường viền hoa văn cực đẹp…
Cơ bắp trên cánh tay phải Eragon nở ra khi Rhunön cầm cái chuôi kiếm được trang trí khá đẹp, và cái dũa mà nó vẫn cầm trên tay trượt khỏi chuôi kiếm bật ra khỏi các ngón tay của Eragon..
“Đủ rồi” Rhunön nói và rút khỏi tâm trí Eragon.
Bị sốc bởi sự đột ngột này, Eragon đung đưa trên ghế gần như mất thăng bằng trước khi lấy lại sự điều khiển các chi của mình. “Nhưng chúng ta chưa hoàn thành mà” nó miễn cưỡng, quay đầu lại phía Rhunön…
Rhunön đứng dậy và lắc đầu : “Ta không cần cậu giúp đỡ thêm nữa, Khắc tinh của Tà thần ạ. Hãy đi chợp mắt một chút cho tới khi bình minh lên.”
“Nhưng…”
“Cậu đã quá mệt rồi, và thậm chí với phép thuật của ta cậu cũng có thể sẽ làm hỏng thanh kiếm nếu cậu vẫn tiếp tục cố sức.Nào hãy để thanh kiếm đó,ta sẽ chăm sóc nó mà không sợ vi phạm vào lời thề đâu. Nào đi đi. Cậu sẽ tìm thấy một chiếc giường trên tầng hai. Nếu cậu đói thì còn thức ăn trong phòng ăn đó.”
Eragon ngập ngừng, miễn cưỡng dời đi, gật đầu và ròi khỏi chiếc ghế dài, lê bước chân vét cả bụi tung lên. Khi đi ngang qua bà, vẫy tay về phía Saphira để chào cô ả và quá mệt mỏi để nói thêm được một lời nào nữa.Quay lại cô ả làm tóc nó rối bù bởi một hơi thở trong không khí và nói : “Em sẽ canh chừng cho, cậu bé ạ.”
Eragon ngừng lại trên ngưỡng cửa nhà Rhunön và nhìn qua cánh cửa tối tới nơi mà Maud và hai vị tiên vẫn còn đứng đó. Nó giơ một tay lên chào, và Maud cười với nó, bộc lộ sự hóm hỉnh của cô ta bằng một cái răng nhọn. Một cảm giác ngứa ran trườn xuống cổ Eragon khi hai vị tiên trẻ nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt to và soi mói của chúng phát sáng lờ mờ trong bóng tối. Khi họ không còn có thêm cử động nào nữa, nó cúi đầu rảo bước vào trong, nằm ngay xuống cái đệm êm ả.