Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm

Chương 52 : Kỵ sỹ thực thụ

Ngày đăng: 13:17 19/04/20


"Dậy đi tiểu ca," Saphira gọi. "Mặt trời đã mọc và Rhunön đã hết kiên nhẫn nổi rồi kìa."



Eragon dựng bật dậy, quăng mền sang một bên dễ dàng như rời bỏ một giấc mơ. Tay và vai của nó đều đau nhừ sau khi dụng lực ngày hôm trước. Nó kéo ủng, háo hức mày mò buộc dây giầy, nắm lấy cái tạp dề cáu bẩn từ dưới sàn nhà rồi phóng xuống cầu thang được trạm trỗ tinh vi đi tới cổng vào ngôi nhà cong của Rhunön.



Bầu trời bên ngoài trong xanh với những tia nắng ban mai đầu tiên bắt đầu rọi sáng, cho dù bóng đen vẫn còn bao phủ cánh cửa. Eragon nhìn thấy Rhunön và Saphira đứng ở ngay lò rèn bèn phóng nhanh tới đó, vừa đi vừa lấy mấy ngón tay chải tóc.



Rhunön đứng tựa vào cạnh một chiếc ghế dài. Dưới hai mắt bà có quầng mắt đen và những nếp nhăn trên mặt đã hằn sâu hơn trước.



Trước mặt bà có một thanh kiếm được một miếng vải trắng phủ lên suốt chiều dài.



"Ta đã làm được chuyện không tưởng được," bà nói, giọng khàn khàn rời rạc. "Ta đúc ra một thanh kiếm mà ta thề sẽ không làm. Hơn thế nữa, ta chỉ tốn chưa tới một ngày lại dùng không phải chính đôi tay của mình. Nhưng thanh kiếm này lại không cùn và cũng không phải là phế phẩm. Không! Đây là thanh kiếm tốt nhất mà ta rèn từ trước tới giờ. Ta có lẽ nên dùng ít pháp thuật trong giai đoạn đúc kiếm, nhưng đó chỉ là mối lo nhỏ, rất nhỏ so với sự hoàn hảo của thành phẩm. Xem đây!"



Bà Rhunön kéo góc miếng vải ra để lộ thanh kiếm.



Eragon há hốc miệng nhìn.



Nó vốn nghĩ chỉ trong vài giờ ngắn ngủi từ lúc hắn tạm biệt bà, bà Rhunön chỉ có đủ giờ làm một cái cán đơn sơ và một thanh chắn ngang cho thanh kiếm và nếu có thể một cái vỏ kiếm gỗ bình thường. Thay vì vậy, thanh kiếm mà Eragon nhìn thấy trên ghế thật vô cùng đẹp như các thanh Zar’roc, Naegling, và Támerlein và theo ý nó, còn đẹp hơn những thanh đó nữa.



Bọc lưỡi kiếm làm một vỏ kiếm bóng lưỡng màu lục đậm như màu vảy trên lưng Saphira. Màu sắc lại điểm những đốm nhỏ như những đốm sáng ở đáy một ao nước rừng trong veo. Một miếng thép xanh sáng chạm theo hình một chiếc lá được hàn ở cuối vỏ kiếm trong lúc cổ vỏ kiếm được chạm trổ với những hình dây leo uốn lượn. Thanh ngang của kiếm được đúc thành hình cong cong cũng bằng thép xanh sáng và bốn sợi gân lớn cũng được dùng vật liệu tương tự ôm lấy một viên ngọc saphire lớn tạo thành núm chuôi kiếm. Cán kiếm dài độ một bàn tay rưỡi được làm bằng gỗ đen cứng.



Ráng nén lấy vẻ sùng kính, Eragon thò tay ra chạm thanh kiếm rồi ngừng lại, liếc nhìn bà Rhunön. "Cho phép con nha?" nó hỏi.



Bà gật đầu. "Con có thể dùng. Ta tặng nó cho con, Khắc Tinh của Tà Thần."



Eragon nâng thanh kiếm khỏi ghế. Vỏ kiếm và gỗ cán kiếm lành lạnh trong tay nó. Qua vài phút, nó vẫn còn bị ngạc nhiên vì những chi tiết chạm trổ của vỏ kiếm, đồ bảo vệ tay và chuôi kiếm. Sau đó nó xiết chặt tay quanh cán kiếm và tuốt kiếm khỏi vỏ.


"Nói một lần nữa đi." Bà Rhunön ra lệnh.



"Cái gì ạ?"



"Cái tên đó, cái tên thanh kiếm đó, nói lại đi."



Vừa cầm thanh kiếm cách xa người hết cỡ, Eragon vừa hét lên, "Brisingr!"



Một cột lửa phực lên bao trùm lấy lưỡi kiếm, sức nóng của nó phà lên mặt Eragon. Lần này Eragon cảm nhận được pháp lực của mình có bị rút đi một chút. Một lúc sau, nó dập tắt ngọn lửa không khói này.



Eragon lại kêu lên một lần nữa, "Brisingr!" Và lần này cũng vậy, lưỡi kiếm sáng mờ ánh màu lục, với ngọn lửa như quyện quanh như những cái lưỡi đang thè ra.



"À đây mới là một thanh kiếm vừa cho một Kỵ Sĩ và một con rồng!" Saphira hài lòng nói. "Thanh kiếm này phóng lửa dễ dàng như ta vậy."



"Nhưng ta đâu có cố ý phóng pháp lực!" Eragon phản đối. "Ta chỉ là gọi tên Brisingr và..." Nó vừa nói tới đó thì thanh kiếm lại phóng lửa ra, rồi nó lại phải dập tắt ngọn lửa tính ra là đã lần thứ bốn.



"Cho ta thử được không?" bà Rhunön hỏi, giơ tay về phía Eragon. Nó đưa bà thanh kiếm và bà ta cũng nói, "Brisingr!" Lưỡi kiếm như rung lên nhưng ngoài chuyện đó ra, nó cứ nằm đó vô tri vô giác. Bà ta chỉ lẳng lặng đứng đó suy nghĩ, rồi trả lại thanh kiếm cho Eragon nói, "ta chỉ có thể đưa ra hai giải thích cho sự kỳ diệu này. Một là vì con có tham gia vào việc rèn kiếm, con đã thấm vào thân nó với tính chất của con vì thế nó đã hòa hợp được với nguyện vọng của con. Một giải thích khác là con đã khám phá ra được cái tên thật của thanh kiếm. Có lẽ cả hai giải thích đều đã xảy ra. Sao cũng được, con đã chọn tốt lắm, Khắc Tinh của Tà Thần. Brisingr! Đúng lắm, ta thật thích cái tên này. Đây là cái tên rất tốt cho một thanh kiếm."



"Một cái tên rất tốt," Saphira cũng đồng ý.



Sau đó bà Rhunön đặt tay lên giữa lưỡi kiếm Brisingr và lẩm bẩm một câu thần chú. Một chữ Lửa theo tiếng Thần Tiên hiện lên trên hai bên lưỡi kiếm. Bà cũng làm y như vậy cho vỏ kiếm.



Eragon lại cúi người chào vị nữ thần tiên này, cả nó và Saphira đều lộ vẻ chân thành cảm ơn với bà. Khuôn mặt già cả của bà Rhunön hiện lên một nụ cười, và bà dùng ngón cái chai sần rờ lên chân mày của mỗi đứa. "Ta rất mừng là ta có thể giúp đỡ các Kỵ Sĩ Rồng thêm một lần nữa. Đi đi, Khắc Tinh của Tà Thần. Đi đi, Vảy Sáng. Hãy quay lại nơi người Varden và khiến cho kẻ thù của các con trốn chạy trong sợ hãi khi bọ chúng nhìn thấy khả năng của thanh kiếm này."



Eragon và Saphira chào tạm biệt bà, rồi cả hai cùng nhau rời khỏi nhà bà Rhunön , Eragon ôm lấy thanh Brisingr trong tay như thể đang bế một em bé sơ sinh.