Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm
Chương 57 : Bóng đen của sự bất hạnh
Ngày đăng: 13:17 19/04/20
Tiếp ngay sau, Blödhgarm và những thần tiên đi theo ông gia nhập cùng Eragon và Saphira ở sân trong, nhưng Eragon không để ý đến họ và tìm kiếm Arya. Khi nó thấy cô, đang chạy sát cạnh ngựa của Jörmundur, Eragon chào cô và vung chiếc khiên của nó lên để thu hút sự chú ý.
Arya để ý tới lời gọi của nó và nhảy lên cao,sải bước của cô duyên dáng như của một con linh dương. Cô đã kiếm được một chiếc khiên, một chiếc mũ trụ vừa khít, và một một bộ giáp dài kể từ lúc họ chia tay, ánh kim loại trên chiếc áo giáp của cô trông yếu ớt trong vùng tranh tối trang sáng xám xịt bao phủ khắp thành phố. Khi cô dừng lại, Eragon nói, “ Saphira và tôi sẽ xâm nhập pháo đài từ trên cao và cố để bắt được phu nhân Lorana. Cô có muốn đi với chúng tôi không?”
Arya đồng ý bằng một cái gật đầu nhanh chóng.
Saphira gập một chân trước xuống, Eragon trèo lên bộ yên cương của cô rồng. Arya làm theo nó sau một lúc và ngồi sát sau Eragon, Những mối nối của chiếc giáp cô mặc đè lên lưng nó.
Saphira giang rộng đôi cánh mượt như nhung và bay lên, rời xa Blödhgarm những thần tiên khác đang nhìn chăm chằm vào cô ả với vẻ thất vọng.
“Anh không nên bỏ lại đội bảo vệ của mình quá dễ dàng như vậy.” Ayra thì thầm vào tai trái Eragon. Cô quàng chuôi kiếm qua vai và ôm chặt lấy nó khi Saphira lộn vòng phía trên một bãi cỏ.
Trước khi Eragon có thể trả lời, nó cảm thấy sự tiếp xúc với tư tưởng bao la của Glaedr. Trong một khoảng khắc, thành phố như sụp biến mất, và nó chỉ trông thấy và cảm nhận được những gì Glaedr nhìn và cảm nhận.
Những mũi giáo-nhỏ như vòi chích của các chú ong bắp cày- cắm phật vào bụng nó khi nó bay lên phía trên những-cái-hang-bằng-gỗ của loài hai-chân-tai-tròn. Không khí trôi êm ả và nâng đỡ đôi cánh nó từ dưới lên, hoàn hảo để bay lượn nếu nó cần. Trên lưng nó, bộ yên cương đè lên lớp vẩy khi Oromis sửa lại tư thế.
Glaedr thè lưỡi và nếm mùi hương lôi cuốn của thịt-tươi-ứa-máu-nấu-bằng-những-cây-gỗ-cháy. Nó đã đến nơi này rất nhiều lần trước đó. Khi nó còn trẻ, nơi này được biết đến bằng nhiều cái tên khác hơn là Gil’ead, và chỉ có duy nhất những dân cư là những thần tiên- loài vẫn còn ngôn ngữ và vui vẻ với thi ca - và những người bạn của thần tiên. Những chuyến thăm viếng trước đây của nó luôn luôn rất thoải mái, nhưng gợi nó nhớ lại một-cặp-cùng-tổ đã chết ở đây, bị giết bởi cố tình bội ước.
Mặt trời-con-mắt-lười-nhác lơ lửng trên đường chân trời. Theo phương Bắc, con nước lớn Isenstar như một dải bạc lăn tăn tao nhã. Ở hướng thấp hơn, loài tai-nhọn đã kiểm soát được bởi Islanzadí đã cho dàn trận bao vây thành-phố-tổ-kiến-vỡ. Áo giáp của họ lấp lánh như những mẩu băng nhỏ. Một lớp áo mỏng bằng khói xanh bao phủ cả một vùng, dày và lạnh như sương mù buổi sớm.
Và từ hướng nam, con ngựa-còm-có vuốt-đang tức tối-Thorn đang bay thẳng tới Gil’ead, Rống lên sự thách thức của nó cho tất cả cùng nghe. Murtagh-con-trai-của-Morzan ngồi chễm chệ trên lưng nó, và trong tay phải của Murtagh, thanh Zar’roc chói sáng như một chiếc vuốt.
Sự phiền muộn tràn ngập Glaedr khi nó trông thấy hai tên mới nở đáng thương. Nó ước gì nó và Oromis không phải giết chết chúng. Hơn một lần, nó đã nghĩ, rồng phải chiến đấu với rồng và Kị sĩ phải chiến đấu với kị sĩ, và tất cả là vì tên đập vỡ trứng rồng Galbatorix đó.Tâm trạng nó trở nên dữ tợn, Glaedr đập mạnh cánh và giương vuốt chuẩn bị xé toang những kẻ thù sắp đến.
Đầu Eragon đập mạnh vào cổ khi Saphira lắc lư một bên và nhón một chân rơi xuống trước khi cô ả lấy lại được trạng thái thăng bằng. Anh cũng nhìn thấy điều đó chứ? Cô ả hỏi.
Anh có thấy. Lo lắng, Eragon liếc ra đằng sau chỗ có chiếc túi của bộ yên cương , nơi trái tim trong trái tim của Glaedr được cất dấu.và tự hỏi, nếu nó và Saphira cố thử giúp Oromis và Glaedr nhưng rồi một lần nữa tự chấn an bản thân vì biết rằng có đông đảo những thầy phép ở quanh vị thầy tiên này. Sư phụ của nó sẽ không muốn sự giúp đỡ.
“Điều gì không ổn?” Arya hỏi, giọng cô la lớn vào tai Eragon.
Oromis và Glaedr sắp đánh nhau với Thorn và Mutagh, Saphira nói.
Eragon cảm thấy Arya đông cứng người tì vào nó. “Làm sao anh biết được?” Cô hỏi.
“Tôi sẽ giải thích sau. Tôi chỉ huy vọng rằng họ không bị thương.”
“ Tôi cũng vậy” Arya nói.
Saphira bay cao phía trên pháo đài rồi từ từ đáp xuống rất khẽ và đậu trên đỉnh chóp ngọn tháp cao nhất. Khi Eragon và Arya trèo lên nóc nhà dốc, Saphira nói, Em sẽ gặp hai người ở căn phòng bên dưới. Cái cửa sổ này quá bé với em. Và cô nàng cất cánh, luồng gió từ đôi cánh của cô ả đập túi bụi vào người họ.
Eragon và Arya trượt qua gờ của nóc nhà và nhảy bộp xuống một rìa đá nhỏ cách đó khoảng tám feet. Phớt lờ cảm giác chóng mặt báo trước của cú rơi đang chờ nếu nó trượt chân, Eragon nhích dọc gờ đá để tới một chiếc của sổ có chắn song chữ thập,nó nhảy vào bên trong một gian phòng với không gian rộng lớn với những bó tên được xếp thành hàng và những cái giá chất nặng những chiếc nỏ. Nếu bất cứ ai vừa ở căn phòng này khi Saphira hạ cánhvì họ cũng đã biến mất rồi.
Arya tròe qua cửa sổ theo sau nó, cô xem xét kĩ căn phòng, ra hiệu về cái cầu thang ở góc đằng xa và bước nhẹ nhàng tới đó, đôi ủng da của cô không hề phát ra tiếng động trên sàn nhà bằng đá.
Khi Eragon theo sau, nó cảm thấy một điểm giao cắt kì lạ của các dòng năng lượng ngay bên dưới chúng và ngoài ra dòng tư tưởng của năm người đang suy nghĩ này rất gần chỗ nó đứng, thận trọng theo tinh thần của cuộc chiến, Eragon thu tư tưởng về và tập trung lẩm nhẩm lại một mẩu thơ của thần tiên. Nó chạm vào vai Arya và thì thầm, “ Cô có cảm thấy cái đó không?”
Cô gật đầu. “Chúng ta nên đưa Blödhgarm đi cùng.”
Họ cùng nhau bước xuống những bậc thang,cố gắng hết sức để giữ yên lặng. Căn phòng tiếp theo trong tháp còn rộng hơn cái trước, trần nhà phải cao hơn ba mươi feet, và có treo một chiếc đèn lồng với các mặt là những ô kính vuông. Một ngọn lửa vàng đang cháy bên trong. Hàng trăm bức tranh sơn dầu treo kín khắp các bức tường : Chân dung những người đàn ông có râu mặc những tấm áo choàng lộng lẫy và những phụ nữ đờ đẫn đang ngồi giữa những đứa trẻ có hàm răng sắc, và cả những đứa răng bằng bình thương, cơn gió lướt qua mặt biểm u ám trong bức tranh mô tả cảnh biển khơi đang nhấn chìm những thủy thủ, và những cảnh chiến trường, nơi con người tàn sát những nhóm Urgal kệch cỡm. Một dãy những cánh cửa chớp bằng gỗ trên tường phía bắc, mở ra một ban công có một chắn song bằng đá
Đối diện cửa sổ, gần bức tường đằng xa, là một bộ sưu tập những chiếc bàn tròn nhỏ vứt bừa bãi những cuộn giấy da, ba chiếc ghế lót đệm, và hai chiếc bình bằng đồng thau to quá khổ cắm đầy những bông hoa đã khô. Một người đàn bà hơi mập mạp, tóc xám mặc một bộ váy màu hoa oải hương ngồi trên một trong số những chiếc ghế. Bà ta ăn vận mạnh mẽ tương tự như những người đàn ông trong tranh. Một chiếc mũ miệng bạc trang trí bằng ngọc bích và hoàng ngọc nằm ngay ngắn trên đầu bà.
Ở trung tâm căn phòng có ba phù thủy đang đứng, Eragon đã thoáng bắt gặp họ lúc trước ở trong thành phố. Hai đàn ông và một phụ nữ đang đối mặt nhau, những chiếc mũ chùm đầu trong trang phục của họ được hất ra sau và đôi cánh tay dang ngang ra. Bởi thế đầu ngón tay họ chạm vào nhau. Họ đu đưa theo một giai điệu, lẩm bẩm một câu thần chú kì lạ bằng cổ ngữ. Người thứ tư ngồi ở giữa hình tam giác mà họ tạo ra: Một người đàn ông ăn mặc tương tự, nhưng không nói gì, và sẽ là người nhăn nhó nếu như ở trong tranh.
Eragon tự đưa nó vào tâm trí của một trong số những tên thầy phép nam, nhưng gã đàn ông này quá tập trung vào nhiệm vụ, Eragon thất bại trong việc thu thập thông tin từ ý thức hắn ta và cũng không thể làm giảm sự tập trung ý nghĩ của hắn. Gã đàn ông thậm chí dường như không chú ý thấy sự xâm phạm. Arya cũng thử cố gắng tương tự, cô cau mày và thầm thì, “ Họ được huấn luyện rất tốt.”
“ Cô có biết họ đang làm gì không? Nó lẩm bẩm. Cô lắc đầu. Rôi người phụ nữ bận chiếc váy hoa oải hương ngước lên, trông thấy Eragon và Arya nấp trên những bậc thang đá. Điều làm Eragon ngạc nhiên, người phụ nữ không hề kêu cứu mà đúng hơn là đặt một ngón tay lên môi, rồi ra hiệu. Eragon trao đổi cái nhìn bối rối với Arya. “ Có thể là một cái bẫy, “ nó thì thầm.
“Rất giống,” cô nói. “ Chúng ta nên làm gì?”
“Saphira có ở gần đây không?”
“Có.”
“Vậy thì hãy đến và chào hỏi chủ nhà nào.”
Dậm bước, chúng nhón nhẹ xuống những bậc thang chính và lén băng qua căn phòng, không hề nói gì,đôi mắt rời khỏi những phù thủy đang chuyên tâm. “Bà là phu nhân Lorana ư?” Arya hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng khi chúng dừng lại trước người phụ nữ trên ghế.
“Tên của chúng ta là Varaug,” tên tà thần nói. “ Hãy khiếp sợ chúng ta.”
Arya đá vào hắn, nhưng cú đòn của cô có vẻ không có hiệu quả.
Ý thức bùng cháy của gã tà thần lấn át, ghì chặt lấy tâm trí Eragon, cố để đập tan lưới phòng hộ của nó.
Sức mạnh của sự tấn công làm Eragon bất động, nó chỉ có thể chỉ vừa vặn đầy lùi những cái xúc tu của tâm trí gã tà thần đào bới trong óc nó. Quá nhanh để lao tới hay vung một thanh kiếm. Vì bất kì lí do gì, Varaug dường như mạnh hơn Durza, và Eragon không chắc nó có thể chống lại sức mạnh của tên tà thần này trong bao lâu. Nó thấy rằng Saphira cũng đang chịu sự tấn công, cô ả ngồi một chỗ và bất động bên ban công. Một sự nhăn nhó hiện trên mặt.
Những đường gân trên trán Arya căng ra, và khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng và tím tái. Miệng cô mở, nhưng không hề thở. Bằng gan bàn tay phải, cô giật khóa khủy tay của tên tà thần và bẻ gãy nó với một tiếng răng rắc. Cánh tay của Varaug võng xuống và trong một lúc, những ngón chân của Arya quết trên sàn, nhưng những khớp xương trong cánh tay tên tà thầy vụt trở lại vào đúng vị trí và hắn thậm chí nhấc cô lên cao hơn.
“ Ngươi sẽ chết,” Varaug rống lên. “ Ngươi sẽ chết vì đã giam cầm chúng ta trong đất nặng và lạnh lẽo.”
Nhận thức rằng cuộc sống của Arya và Saphira đang lâm nguy đã giải phóng Eragon khỏi mọi cảm xúc, cứu vớt, điều đó là giao kèo là siêu lòng. Suy nghĩ của nó nhạy bén và minh mẫn như một mảnh kính vỡ. Nó lái bản thân vào tư tưởng xáo trộn của tà thần. Varaug quá mạnh, và những linh hồn trú ngụ trong đó quá phức tạp, để Eragon áp đảo và kiểm soát được, tìm kiếm để phân tán tên tà thần này. Nó bao quanh tâm trí Varaug bằng tâm trí của chính mình: mỗi lần Varaug cố tấn công Saphira hay Arya, Eragon lại chặn lại một sợi dây tinh thần, và mỗi lần gã tà thần cố để thay đổi vị trí, hình dáng cơ thể hắn, Eragon lại làm mất tác dụng ý muốn đó của hắn bằng một mệnh lệnh của chính nó.
Cuộc chiến diễn ra ở tốc độ của những suy nghĩ, đẩy lùi và đánh bật ra khỏi vành đai của tâm trí gã tà thần, đó là một cảnh rất lộn xộn và rời rạc, Eragon sợ rằng nó sẽ làm nó hóa điện nếu nó nhìm chằm chằm vào đó quá lâu. Eragon thu bản thân về hết mức khi nó đối đầu với Vargaug, cố gắng để lường trước mọi hành động của gã tà thần, nhưng nó biết rằng cuộc so tài này chỉ kết thúc khi nó thất bại. Nhanh nhất có thể, Eragon không thể suy tính chính xác hơn những trí óc đông đảo chứa trong gã tà thần.
Sự tập trung của Eragon cuối cùng cúng yếu thế, và Varguag đã chộp được cơ hội để tác động sâu hơn vào tâm trí Eragon, chặn hắn lại … đông cứng hắn lại … những suy nghĩ của nó lên tiếng từ bên trong, Eragon không thể làm gì hơn là nhìn chòng chọc vào gã thà thần với sự giận giữ câm nín. Sự đau đớn râm ran khắp tay chân Eragon khi những linh hồn phia nhanh đến khắp cơ thể nó, tràn vào một trong những dây thần kinh của nó.
“ Chiếc nhẫn của ngươi chứa đầy ánh sáng!” Varaug la lên, mắt hắn mở to vẻ hài lòng. “ Ánh sáng tuyệt đẹp! Nó sẽ nuôi dưỡng được chúng ta trong một thời gian dài!”
Rồi hắn gào lên tức giận hơn khi Arya túm lấy khớp hắn và bẻ gẫy ở ba chỗ. Cô vùng ra được sự kìm kẹp của Varuag trước khi hắn có thể làm lành vết thương và rơi xuống đất, thở hổn lấy hơi.Varaug đá vào cô, nhưng cô đã lăn được ra xa. Cô với tay tới thanh kiếm bị rơi của mình.
Eragon run rảy khi nó đấu tranh để thoát khỏi sự có mặt lấn áp của gã tà thần.
Tay Arya nắm chặt quanh cán kiếm. Không nói một lời sau khi thoát khỏi gã tà thần. Hắn vồ lấy cô, và họ lăn lộn trên sàn, vật lộn để giành lấy vũ khí. Arya hét lớn và đập Vargaug vào đầu bằng múm tròn trên chuôi kiếm. Gã tà thần lả đi một lúc, và Arya trườn lùi lại, nhổm đứng dậy.
Một ánh sáng lóe lên, Eragon giải thoát được nó khỏi tên tà thần. Không quan tâm đến sự an toàn của bản thân, nó tấn công vào tư tưởng của tà thần, suy nghĩ duy nhất của nó là ngăn cản gã tà thần này trong vài phút.
Varguag đang quì gối đứng thẳng dậy, rồi loạng choạng khi sự cố gắng của Eragon trở nên mạnh mẽ hơn.
“ Tóm lấy hắn!” Eragonhest lên.
Arya đang thở ở phái sau, mái tóc đen của cô đang bay …
Và cô đâm mạnh qua tim gã tà thần. Eragon cau mày và tách chính mình ra khỏi tâm chí tên tà thần cùng lúc gã tà thần lùi ra được, Arya rút lưỡi kiếm của cô ra khỏi hắn. Tên tà thần mở miệng và phát ra một giọng the thé, run rẩy khóc thét lên làm nổ tung những mảnh kính vuông của chiếc đèn lồng trên cao. Hắn với về phía Arya và lảo đảo trong tầm kiểm soát của cô, rồi ngừng lại khi lớp da của hắn mờ dần rồi trở nên trong suốt, làm lộ ra cả tá linh hồn rực rỡ bị giữ lại bên trong ranh giới thân xác hắn. Những linh hồn đập mạnh và gào thét trong đó, và lớp da của Varaug tách dọc ra từ những thớ thịt phồng lên. Cùng với ánh sáng cuối cùng nhá lên, những linh hồn xé toạt từng phần Vargaug và bay lượn trong căn phòng trong tháp , lao xuyên qua tường như thể những phiến đá không hề tồn tại.
Nhịp đập của Eragon từ từ chậm rãi. Rồi, cảm thấy hết sức già nua và mệt mỏi, nó bước qua chỗ Arya đang đứng hơi tì lên chiếc ghê,cô đang ôm một tay qua ngực mình. Cô ho, khạc ra máu. Từ lúc đó dường như cô không thể phát ra tiếng, Eragon đặt tay lên tay cô và nói, “Waíse heill.” Khi năng lượng chữa lành những vết thương chảy ra từ nó, Đôi chân Eragon yếu đi, và nó phải chống mình lên chiếc ghế.
“Đỡ hơn chứ?” Nó hỏi khi câu thần chú đã kết thúc nhiệm vụ.
“Đỡ hơn,” Arya thì thầm, và cảm ơn nó bằng một nụ cười yếu ớt. Cô di chuyển về chỗ Vargua. “Chúng ta đã giết được hắn … Chúng ta đã giết hắn, và đến giờ chúng ta đã không chết.” Cô kêu lên kinh ngạc. “Không nhiều người từng giết một tà thần mà còn sống.”
“Đó là vì họ đã chiến đấu một mình, không phải cùng nhau như chúng ta.”
“Không, không giống chúng ta.”
“ Tôi đã có cô giúp sức ở Farthen Dûr, và cô có tôi giúp sức ở đây.”
“Phải.”
“ Bây giờ tôi sẽ phải gọi cô là Khắc tinh của tà thần.”
“ Cả hai chúng ta … “
Saphira hoảnng hốt bởi sự yên lặng hồi lâu, buồn rầu ai oán. Vẫn quì gối, cô ả cào cào những chiếc móng trên sàn, những phiến đã sứt mẻ và nham nhở. Cái đuôi cô ả kéo lêtừ bên này sang bên khác,đập mạnh bộ yên cương và những bước tranh tàn nhẫn trên tường. Đi rồi! Cô ả nói. Đi rồi! Ra đi vĩnh viễn!
“Saphira, có chuyện gì không ổn?” Arya la lên. Khi Saphira không trả lời, cô lặp lại câu hỏi với Eragon. Góp nhặt từng từ, Eragon nói,”Oromis và Glaedr đã hy sinh. Galbatorix đã giết họ.”
Arya lảo đảo như thể vừa bị đánh. “Ôi chao,” cô nói. Cô ghì chặt hơn lấy chiếc ghế, những ngón tay trở nên trắng bệch. Nước mắt đầy lên trên đôi mắt xếch, rồi ôm lấy má và cúi gằm mặt. “Eragon.” Cô với tới và níu lấy vai nó, và gần như tình cờ nó thấy nó đang ôm cô trong vòng tay.Eragon cảm thấy chính mắt mình ươn ướt. Nó nghiến chặt quai hàm trong nỗ lực duy trì sự bình tĩnh; nếu nó bắt đầu khóc, nó biết nó sẽ không thể ngừng lại được.
Nó và Arya vẫn ôm nhau trong một lúc lâu, an ủi lẫn nhau, rồi Arya tách ra và nói, “Nó xảy ra như thế nào?”
“Oromis có một cuộc vây bắt, và trong khi thầy bị tê liệt, Galbatorix đã dùng Murtagh để …” Giọng Eragon vỡ òa, và nó lắc đầu. “Tôi sẽ kể cho cô nghe về nó cùng với Nasuada. Cô ta nên biết về điều này, và tôi không muốn phải hơn một lần miêu tả về nó.”
Arya gật đầu. “Vậy chúng ta hãy đi kiếm cô ta.”