Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm
Chương 58 : Mặt trời mọc
Ngày đăng: 13:17 19/04/20
Khi Eragon và Arya áp giải công nương Lorana từ căn phòng bên trong tháp, họ đã gặp Blödhgarm và 11 vị thần tiên khác đang chạy lên cầu thang.
“Khắc tinh của Tà thần ! Arya ! ” một nữ thần tiên với mái tóc đen dài la lên. “Các người có bị thương không. Chúng tôi nghe Saphira rên rỉ và chúng tôi nghĩ có thể một trong các người đã chết.”
Eragon liếc nhìn Arya.Lời thề giữ bí mật của nó với nữ hoàng Islanzadí không cho phép nó nói về Ormis và Glaedr trong khi có sự xuất hiện của của người ngoài nhóm Du Weldenvarden- công nương Lorana- không có sự cho phép của nữ hoàng, Arya hoặc bất cứ ai kế thừa nữ hoàng Islanzadí ở Ellesméra, thì nó không thể nói.
Nàng gật đầu và nói “Ta giải thoát cho chàng khỏi lời thề, Eragon, cả hai người.Hãy nói với bất kỳ ai mà chàng muốn.”
“Không, chúng tôi không bị thương,” Eragon nói. “Tuy nhiên, Oromis và Glaedr đã chết trong trận chiến ở Gil’ead.”
Tất cả các vị thần tiên đều sửng sốt và òa khóc, sau đó hỏi Eragon hàng tá những câu hỏi khác. Arya giơ tay và nói “Hãy kiềm chế bản thân.Bây giờ không phải lúc hoặc nơi thích hợp để giải đáp những thắc mắc của các vị. Vẫn còn quân lính ở ngoài kia, và chúng ta không biết được liệu có ai có thể sẽ vô tình nghe được những điều mà chúng ta nói.Hãy kìm nén những muộn phiền và đợi cho đến khi chúng ta chắc chắn được an toàn.”Nàng dừng lại và nhìn Eragon, rồi nói tiếp “Tôi sẽ giải thích cặn kẽ về cái chết của họ, tất cả những điều mà tôi biết.”. “Nen ono weohnata, Arya Dröttningu,” họ thì thầm.
“Ngài có nghe thấy tôi gọi không?” Eragon hỏi Blödhgarm.
“Có” vị tiên nói “Chúng tôi cố gắng đến nhanh nhất có thể, nhưng có quá nhiều lính ở đó và ở đây.”
Eragon đưa tay lên ngực theo nghi lễ truyền thống của thần tiên “Tôi thành thật xin lỗi vì đã bỏ các ngài lại, Blödhgarm.Sức ép của trận chiến đã làm tôi cư xử ngớ ngẩn, mất tự chủ, và suýt chết vì lỗi lầm của mình.”
“Cậu không cần phải xin lỗi, Khắc tinh của Tà thần ạ.Chúng tôi cũng có lỗi ngày hôm nay.Chúng tôi hứa sẽ không lặp lại.Từ bây giờ trở đi, chúng tôi sẽ luôn chiến đấu bên cạnh cậu và quân Varden.”
Họ cùng nhau xuống cầu thang và ra tới sân.Quân Varden đã giết hoặc bắt giữ hầu hết quân lính bên trong pháo đài, và một vài người vẫn còn cố chống đối khi họ thấy công nương Lorana bị quân Varde áp giải.Cầu thang quá nhỏ, vì vậy Saphira đã bay xuống sân trước và đợi mọi người ở đó.
Eragon đứng cạnh Saphira, Arya, và công nương Lorana, trong khi một người đàn ông đi tới, Jörmundur. Jörmundur đến chỗ họ,họ thuật cho ông ta nghe việc đã xảy ra bên trong tòa tháp, làm ông vô cùng kinh ngạc, và sau đó giao công nương Lorana cho ông quản thúc.
Jörmundur cúi chào công nương. “Công nương hãy yên tâm, chúng tôi sẽ đối xử với công nương bằng sự kính trọng như trước kia.Chúng tôi có thể đã là kẻ thù của công nương, nhưng chúng tôi là những người chính nghĩa.”
“Cảm ơn” công nương đáp lại. “Ta thật vui về điều này.tuy nhiên mối quan tâm chính của ta bây giờ là sự an toàn của những người nhà của ta.Nếu có thể ta muốn được gặp công nương Nasuada, để thỏa thuận về chuyện đó.”
“Tôi tin rằng Nasuada cũng sẽ không làm khó công nương.”
Khi họ tách nhóm,công nương Lorana nói “Tôi rất biết ơn cậu và tôi thấy cậu thật giỏi, kỵ sĩ rồng ạ khi cậu giết chết thứ quái vật đó trước khi nó có thể đem sự bi thương và chết chóc đến cho Feinster.Định mệnh đã đặt chúng ta vào thế đối địch, nhưng như thế không có nghĩa là tôi không thể ngưỡng mộ sự gan dạ và lòng quả cảm của cậu. Chúng ta có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa, vậy xin tạm biệt cả hai.”
Eragon cúi chào và nói “Tạm biệt công nương Lorana.”
“Các vì sao sẽ luôn soi đường cho công nương” Arya nói.
“Đúng thế”
Eragon bị vấp khi chân nó đá vào một hòn đá nhô lên trên đường mà nó không nhìn thấy.Đau nhói, nó nhắm chặt mắt một lúc. “Chỉ có chúng ta sẽ không thể chiến thắng” nó nghĩ. “Chúng ta không thể ! Chúng ta chưa sẵn sàng”.Saphira đồng ý,sự đau buồn cùng những lo âu của cô ả hòa cùng với nó làm nó chán nản.
Khi chúng đến tới cánh cửa, Eragon dừng lại,miễn cưỡng bước qua đám đông đang tập trung phía trước cửa, cố gắng thoát ra khỏi Feinster.Nó nhìn xung quanh một lượt, mắt nó hướng ra ngoài những bức tường, rồi đọt nhiên nó muốn ngắm nhìn thành phố trong ánh sáng của ban ngày.
Rời bước khỏi Saphira, nó chạy lên cầu thang tới đỉnh của những bức tường thành.Saphira gầm gừ đuổi theo, dang một nửa đôi cánh khi cô ả nhảy một phát lên bờ tường.
Chúng đứng bên nhau hàng tiếng đồng hồ và ngắm nhìn mặt trời mọc.Những tia nắng vàng óng ả chiếu xuống cánh đồng xanh mướt xa xa phía đằng đông,Những tia nắng chiếu sáng vô số những hạt bụi trong không khí, chúng bay lượn khắp nơi theo những cơn gió nhẹ thổi qua.Những cột khói lớn cũng được chiếu sáng làm chúng ánh lên sắc vàng cam và đỏ, cuồn cuộn bốc lên trôi dạt về cuối chân trời.Những ánh lửa dọc những ngôi nhà bên ngoài thành phố hầu hết dường như đã tắt ngấm, mặc dầu từ khi Eragon và Saphira đến những ngôi nhà đó đang bốc cháy rừng rực, và những cột lửa đó nhanh chóng lan ra khắp thành phố dấy lên cảnh hoang tàn nhưng cũng rất đẹp và bi tráng.Phía sau Feinster,biển vẫn mờ mờ sóng vỗ trải rộng ra tới tít đường chân trời, nơi đó các thủy thủ trên những con tàu đang đưa chúng đi về phía bắc và ngày một khuất xa tầm nhìn,bé tí tẹo rồi mất hút.
Khi mặt trời đã chiếu rọi những tia nắng ấm áp lên bộ áo giáp Eragon đang mặc, hơi ấm vuốt ve nó, những sầu muộn trong lòng nó dần lắng xuống rồi như những màn sương mờ tan biến dần vào trong nắng vàng tươi, để lộ ra dòng sông thơ mộng phía dưới.Hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhẹ nhàng, toàn thân nó mềm nhũn, các cơ bắp dãn ra, thoải mái và bình yên.
“Không” nó nói, “Chúng ta không đơn độc. Anh có em, và em có anh. Và chúng ta cũng có Arya, Nasuada và Orik nữa, và rất nhiều người khác ngoài kia, họ sẽ luôn bên cạnh và giúp đỡ chúng ta trên suốt chặng đường gian nan mà chúng ta phải đi qua.”
“Và còn Gleadr nữa chứ.”Saphira nói.
“Chính xác.”
Eragon đưa cái nhìn xuống Eldunarí đang nằm im trong vòng tay nó và cảm thấy dồn lên sự thương cảm và che chở từ phía con rồng đang ẩn trong trái tim kia. Nó ôm Eldunarí thật chặt vào ngực nó và đặt một bàn tay lên Saphira, một cảm giác thật nhẹ nhàng và dễ chịu của tình bạn.
“Chúng ta sẽ làm được” nó nghĩ . “Galbatorix không phải là bất bại.Hắn cũng có điểm yếu, và chúng ta có thể lợi dụng điểm yếu này để chống lại hắn ta… Chúng ta hoàn toàn có thể.”
“Chúng ta có thể và chúng ta phải làm như thế.”Saphira nói.
Vì lợi ích của bạn bè chúng ta, vì lợi ích của gia đình chúng ta.- Và vì sự yên bình của Alagaësia –
Chúng ta cần phải hành động.
Eragon nâng trái tim của Gleadr lên quá đầu để cho mặt trời của ngày mới chiếu rọi, và nó nở một nụ cười, háo hức chờ đợi những trận đánh tiếp theo, và để cuối cùng nó và Saphira có thể đánh bại Galbatorix và giết chết tên vua đen tối này.
****
Đọc tiếp Eragon 4 (Inheritance) - Di Sản Thừa Kế