Eragon - Cậu Bé Cưỡi Rồng
Chương 35 : Ngôi mộ kim cương
Ngày đăng: 13:15 19/04/20
Eragon thức dậy, mắt cay xè, thân mình tê cứng. Ngoài mấy con ngựa, trong hang trống rỗng. Không còn chiếc cáng, chẳng còn chút gì của ông Brom.
Nó ra cửa hang, ngồi lên một tảng đá nghĩ ngợi. Vậy là lời tiên đoán của bà thầy bói Angela đã thành sự thật: "Một cái chết đến với cháu trong tương lai làm cháu vô cùng đau khổ." Mặt trời đang hắt cái nóng của sa mạc vào buổi sáng tinh mơ. Những giọt nước mắt lại lăn dài trên má, Eragon lơ đãng vạch móng tay trên sa thạch. Nhìn lại, nó mới biết vừa vô tình viết mấy chữ: "Tại sao lại là tôi?"
Murtagh xách hai con thỏ, leo lên hang. Anh ta lẳng lặng ngồi xuống bên Eragon, một lúc sau mới hỏi:
- Cậu khá chưa?
- Yếu lắm.
Mấy phút sau, Murtagh ngập ngừng lên tiếng:
- Thật tình tôi không muốn hỏi cậu vào lúc này. Nhưng tôi cần phải biết...có đúng ông Brom của cậu chính là người đã tiếp tay trộm trứng rồng của nhà vua và giết Morzan trong một trận tử chiến không? Tôi đã nghe cậu nhắc đến tên này và đọc những dòng chữ cậu mới khắc trên mộ bia, nhưng tôi muốn biết một cách chắc chắn hơn. Có đúng là ông ấy không?
- Chính là ông ấy. Nhưng tại sao anh biết tất cả những chuyện này? Anh đề cập đến những việc hoàn toàn bí mật với mọi người, anh còn theo dấu Razac, xuất hiện ngay khi chúng tôi cần giúp đỡ. Anh có phải là một thành viên của Varden không?
Ánh mắt Murtagh xa xôi, đầy bí ẩn:
- Tôi là một kẻ chạy trốn như cậu. Tôi không thuộc cả về Varden lẫn triều đình. Ngoài chính bản thân mình, tôi cũng không có bổn phận phục tùng bất cứ ai. Việc giải thoát cậu, thú thật, là vì tôi nghe những chuyện lén lút truyền tai cho nhau về một Kỵ Sĩ mới. Tôi nghĩ chỉ theo vết tụi Razac mới biết chuyện này có thật hay không.
- Tôi tưởng anh muốn giết tụi Razac?
- Tôi muốn lắm chứ, nhưng nếu tôi đã làm điều đó, thì tôi chẳng bao giờ còn gặp cậu.
Eragon tự nhủ, phải chi ông già còn sống, ông sẽ biết ngay Murtagh có đáng tin không. Nhớ lại phương pháp ông đã sử dụng để đọc ý nghĩ của Trevor ở Daret, nó cố xâm nhập vào tư tưởng Murtagh. Nhưng thật lạ kỳ, tiềm thức anh ta như có một bức tường thép bao bọc. Eragon kinh ngạc nghĩ, làm sao anh ta có được khả năng này? Theo lời ông già, hiếm kẻ nào, không được huấn luyện, có khả năng ngăn chặn được người khác xâm nhập vào tiềm thức.
Vừa buồn vừa cô đơn, Eragon hỏi:
- Saphira đâu?
"Con tim anh mới chết rồi. Tuy nhiên anh hy vọng, trên đường đi tới Gileah, qua những thành thị, chúng ta sẽ tìm thấy nơi giam giữ cô ta. Chỉ sợ giấc mơ tiếp theo, anh sẽ chỉ thấy một nấm mồ. Anh không thể chịu đựng nổi điều này."
"Sao vậy?"
"Không rõ nữa. Nhìn cô ta, anh cảm thấy như cô ta là một thứ gì quý giá, không....thể để mất được. Kỳ lạ lắm!"
Saphira nhe nanh trắng nhởn, cười khì khì. Eragon gắt: "Làm trò gì vậy?"
Ả lắc đầu quầy quậy, bỏ đi.
Eragon cho Murtagh biết kế hoạch lên đường. Murtagh bảo:
- Nếu cậu quyết định tìm gặp người tên Dormnad, rồi tới với Varden, thì tôi phải chia tay thôi. Bước vào lãnh địa của Varden, nguy hiểm cho tôi, chẳng khác nào tay không vào hang cọp Urubaen. Chúng sẽ thổi kèn báo cho tất cả biết tôi đã tới.
- Chúng ta không phải chia tay sớm đâu. Đường tới Gileah còn xa lắm. Lát nữa mình sẽ rời khỏi đây.
- Sức khoẻ cậu đủ để lên đường chưa?
- Tôi phải làm gì đó, nếu không tôi phát điên lên mất. Luyện kiếm, tập phép thuật lúc này chưa được, thà cưỡi ngựa còn hơn.
Hai người dập tắt lửa, đóng hành lý rồi ra khỏi hang. Eragon bảo Murtagh xuống trước. Nó hổn hển nhăn nhó leo lên tới đỉnh đồi sa thạch, đã thấy Saphira ở đó rồi. Cả hai đứng lặng bên mộ ông già lần cuối. Eragon rưng rưng nghĩ, mình không thể nào tin nổi, ông đã mãi mãi ra đi.
Saphira vươn cổ vuốt ve ngôi mộ bằng đầu mũi, toàn thân nó rung lên, tiếng vù vù vang khắp không gian. Lớp sa thạch chung quanh mũi nó loé lên những tia sáng long lanh như bạc. Eragon kinh ngạc nhìn những tua giải trắng trong quấn nhau lại, tạo thành một tấm lưới kim cương phủ trên ngôi mộ. Với một tiếng thở khì, Saphira lùi lại ngắm công trình của nó. Ngôi mộ bằng sa thạch chỉ một thoáng đã trở thành một hộp đá quí sáng ngời, trong suốt. Có thể nhìn rõ mặt ông Brom thảnh thơi như đang ngủ. Eragon hỏi:
"Em đã làm gì vậy?"
"Em chỉ có thể tặng ông món quá này. Bây giờ thì thời gian không thể nào tàn phá ông được nữa. Ông sẽ yên nghỉ đời đời."
"Cám ơn em."