[Dịch] Eragon
Chương 1 : Tiến vào lỗ thủng
Ngày đăng: 01:19 17/09/19
Shaphira gầm lên, khiến cho mấy tên lính đứng trước run rẩy.
“Theo ta!” Eragon hét lên. Eragon nâng thanh Brisingr quá đầu, giữ kiếm trên cao cho tất cả đều nhìn thấy. Thanh kiếm xanh loé sáng rực rỡ, tương phản hoàn toàn với bức tường mây đen phía tây. “Vì Varden !”
Một mũi tên rít qua, Eragon không thèm chú ý.
Đám lính tập trung tại chân dốc đá vụn mà Eragon và Saphira đang đứng đồng thanh đáp trả bằng tiếng rống hùng hậu bằng cả cuống họng: “Varden!”. Họ khua vũ khí và tiến về phía trước, tràn lên các tảng đá lộn xộn.
Eragon quay lưng lại đám lính. Ở phía bên kia của gò đất là một khoảng sân rộng. Tầm hai trăm tên lính Đế quốc đứng lộn xộn ở đó. Đằng sau là một cái tháp canh âm u vươn lên cao với nhiều đường rạch chằng chịt để làm khe cửa và vô số pháo đài hình tứ diện; cái cao nhất có treo một chiếc đèn lồng chiếu sáng. Eragon biết rằng đâu đó trong cái tháp canh này chính là Lãnh chúa Bradburn, kẻ cai trị Belatona – thành phố mà Varden đã tấn công được vài tiếng đồng hồ.
Gầm lên một tiếng, Eragon rời ụ đá vụn, lao về phía đám lính. Chúng giật lùi lại phía sau, mặc cho tay vẫn giữ lấy thương và giáo nhắm vào cái lỗ toang hoác mà Saphira đã xé tan trên bức tường bên ngoài của toà lâu đài.
Cổ chân phải của Eragon bị trẹo khi chạm mặt đất. Nó ngã xuống bằng đầu gối và làm cho tay cầm kiếm chống xuống đất.
Một tên trong đám lính nắm lấy cơ hội, phóng ra khỏi đội hình, đâm ngọn giáo vào cái cổ để lộ ra của Eragon.
Eragon gạt nhát đâm bằng một cú lắc nhẹ cổ tay, vung thanh Brisingr nhanh hơn bất cứ người hay tiên nào có thể làm. Mặt tên lính lộ vẻ sợ hãi khi hắn nhận ra sai lầm của mình. Hắn cố gắng chạy trốn, nhưng trước khi hắn bước được một vài cen-ti-met, Eragon đã đâm thẳng vào bụng hắn.
Saphira phun ra một cột lửa vàng xanh, cô nàng nhảy lên sân ngay sau Eragon. Rùn thân xuống và duỗi chân ra khi cô ả hạ xuống nền đất lát đá. Sự va chạm làm rung chuyển cả cái sân. Rất nhiều mảnh vỡ thuỷ tinh từ những bức hình trang trí lớn và sặc sỡ trên tường tháp canh bật ra và xoay tròn như những đồng xu nảy trên một cái trống. Từ trên cao, hai cánh cửa chớp trên cửa sổ của toà tháp đóng mở ầm ầm.
Nàng tiên Arya theo sau Saphira. Mái tóc dài đen bồng bềnh trong gió cuốn quanh khuôn mặt góc cạnh của nàng khi nàng nhảy xuống đống đá vụn. Trên cổ và cánh tay của nàng lốm đốm những vệt máu bắn vào, lưỡi kiếm của nàng cũng đã uống máu. Nàng hạ xuống nhẹ nhàng trên nền đá.
Sự xuất hiện của nàng là sự cổ vũ cho Eragon. Nàng, không ngoài ai khác, chính là người mà nó và Saphira muốn chiến đấu kề bên. Eragon nghĩ rằng nàng chính là một người bạn chiến đấu hoàn hảo.
Nó nở nhanh một nụ cười hướng về phía nàng, và Arya cười đáp lại, một cách mạnh mẽ và vui sướng. Trong chiến đấu, thái độ kín đáo của nàng đã tan biến, thay vào đó là một sự cởi mở mà hiếm khi nàng thể hiện ở bất cứ nơi nào khác.
Eragon cúi xuống nấp sau tấm khiên khi một làn lửa xanh phụt ra giữa họ. Từ dưới vành của mũ bảo vệ, nó theo dõi Saphira tưới một cột lửa lên người đám lính đang co rúm lại vì sợ; tuy nhiên cột lửa chỉ chảy quanh chúng mà không tạo ra một thương tổn nào.
Hàng cung thủ trên tường thành bắn một loạt tên vào Saphira. Nhiệt độ bên trên cô rồng quá cao khiến một nhúm tên bốc cháy giữa trời và vỡ vụn thành tro trong khi chùm tên còn lại bị các vòng bảo vệ bằng pháp thuật mà Eragon đặt quanh Saphira phá giải. Một mũi tên lạc bắn ngược lại vào khiên của Eragon, tạo ra một tiếng ầm vang vọng, và hằn một vết lõm sâu trên khiên.
Chùm lửa đột nhiên cuốn lấy ba tên lính, kết liễu chúng nhanh chóng đến nỗi chúng thậm chí không có thời gian kịp kêu lên một tiếng. Những tên lính khác co cụm lại tại trung tâm vòng tròn lửa, mũi thương và giáo của chúng ánh lên sắc xanh của ngọn lửa.
Dù cố gắng đến mấy, cô rồng cũng không thể làm tổn hại đến những kẻ còn lại. Cuối cùng cô nàng đành bỏ cuộc và đóng miệng lại một cách dứt khoát. Ngọn lửa biến mất để lại khoảng sân yên lặng như tờ.
Cũng như vài lần trước đó, Eragon nghĩ rằng kẻ mà đã phù phép bảo vệ cho đám lính ắt hẳn là một pháp sư lão luyện và mạnh mẽ. Liệu có phải là Murtagh không nhỉ? Eragon tự hỏi. Nếu đúng như vậy, vì sao anh ta và Thorn không ở đây để bảo vệ Belatona? Không phải Galbatorix muốn kiểm soát những thành phố của lão ư?
Eragon xông lên phía trước, và chỉ với một nhát kiếm đã chém bay cả tá mũi giáo, dễ dàng như việc nó nhổ hạt lúa mạch khi còn bé vậy. Eragon chém ngang ngực tên lính gần nhất, xuyên qua lớp áo giáp như thể nó chỉ là một thứ vải mỏng manh nhất. Một tia suối máu phun lên. Rồi nó đâm tên lính tiếp theo và dùng khiên hất vào tên lính phía bên trái, khiến bay hắn về phía ba tên lính khác, khiến bọn chúng ngã lăn lông lốc.
Phản ứng của đám lính có vẻ khá chậm chạp và vụng về so với Eragon, nên nó thậm chí chẳng hề nhận chút thương tổn nào khi xuyên qua đội ngũ và hạ gục chúng.
Saphira tấn công kịch liệt vào đám lính bên trái Eragon, hất tung những tên lính lên trời với cặp móng vuốt đồ sộ, quất chúng bằng cái đuôi đầy gai và cắn giết chúng chỉ với một cú lắc đầu. Trong khi đó, tại phía bên phải, Arya di chuyển nhanh đến nỗi chỉ để lại bóng mờ, mỗi lần kiếm của nàng vung lên lại là một lần báo hiệu cái chết đến cho một tên nô bộc của Đế quốc. Khi Eragon đang xoay tròn để gạt đi hai mũi thương, Eragon nhận thấy Blödhgarm - tiên tộc phủ đầy lông - đang đứng gần đó cùng với mười một vị tiên tộc khác – những người có nhiệm vụ bảo vệ hắn và Saphira.
Xa hơn ở phía sau, các thành viên Varden tràn vào sân từ những lỗ hổng trên tường thành. Nhưng họ chưa dám tấn công vì chiến đầu gần Saphira rất nguy hiểm. Và chẳng ai trong số Saphira, Eragon và các thần tiên cần đến sự trợ giúp để xử lý đám lính này.
Trận chiến nhanh chóng chia cắt Eragon và Saphira, đưa họ tới hai đầu sân. Tuy vậy, Eragon không lo. Dù không có lá chắn phép thuật, Saphira vẫn thừa khả năng một mình hạ gục một nhóm lớn hai mươi ba mươi tên lính.
Một ngọn giáo phóng thẳng vào khiên của Eragon, làm bầm vai nó. Quay mặt về phía kẻ vừa phóng giáo – một gã mặt sẹo to lớn và thiếu mất mấy cái răng cửa dưới – Eragon lao về phía hắn. Gã cố gắng rút thanh chuỳ thủ đeo ở thắt lưng để chống cự. Vào thời khắc cuối cùng, Eragon xoay người, kéo căng cánh tay và ngực, dùng phần vai đang bị đau nện thẳng vào xương ức của gã mặt sẹo.
Lực lượng của vụ va chạm lớn đến nỗi khiến cho tên lính phải giật lùi lại phía sau vài mét, ngã quỵ xuống và lấy tay ôm ngực mà chết.
Sau đó, một cơn mưa tên đen ngòm bay xuống, giết hoặc làm bị thương vô số tên lính. Eragon né khỏi đám tên và dùng khiên che kín người, dù cho nó có tự tin rằng sẽ được phép thuật bảo vệ. Cẩn tắc vô áy náy, vì Eragon chẳng bao giờ biết được liệu có một tên pháp sư phe địch nào đó sẽ bắn một mũi tên ma thuật đủ sức mạnh xuyên thủng vòng bảo vệ pháp thuật.
Một nụ cười cay đắng hiện trên môi Eragon. Đám cung thủ phía trên kia đã nhận ra rằng hy vọng chiến thắng duy nhất của chúng là bằng cách nào đó phải giết chết Eragon và tiên tộc, bất chấp việc chúng phải hi sinh bao nhiêu người đi chăng nữa.
Quá chậm rồi, Eragon thích thú nghĩ thầm. Bọn mi đáng nhẽ ra phải rời bỏ Đế quốc khi còn có cơ hội chứ.
Trận mưa tên dữ dội đã cho Eragon thời gian nghỉ ngơi, một điều mong còn không được. Chiến dịch tấn công thành phố bắt đầu từ lúc bình mình, và kể từ lúc đó đến giờ nó cùng Saphira đã chiến đấu ở tiền tuyến.
Ngay khi các mũi tên ngưng lại, Eragon chuyển thanh Brisingrsang tay trái, cầm lấy ngọn giáo của một tên lính và phóng về phía đám cung thủ ở trên cao 12m. Eragon nhận ra rằng rất khó để ném ngọn giáo một cách chính xác nếu không có sự luyện tập chăm chỉ. Ném hụt tên lính mà Eragon nhắm tới cũng không có gì nhưng nó rất ngạc nhiên khi không phi trúng bất cứ tay cung nào trên tường thành. Ngọn giáo bay qua đầu đám cung thủ và vỡ vụn khi đập vào tường thành phía trên. Đám cung thủ cười lăn lộn chế nhạo Eragon.
Một chuyển động nhanh vụt qua khiến Eragon chú ý. Nó chỉ kịp nhìn thấy Arya phi ngọn giáo về phía đám cung thủ, xuyên qua hai tên đang đứng gần nhau. Sau đó, Arya dùng thanh kiếm chỉ vào đám cung thủ và thét: “Brisingr!” và ngọn giáo bùng lên ngọn lửa màu xanh ngọc.
Đám cung thủ lùi lại tránh xa những cái xác cháy đen. Chúng chạy trốn khỏi tường thành, chen chúc nhau chạy qua những cánh cửa dẫn đến những tầng cao hơn của lâu đài.
“Không công bằng,” Eragon nói. “Tôi không thể sử dụng câu chú đó mà không khiến kiếm của tôi bốc cháy như lửa trại.”
Arya nhìn nó một cách hứng thú.
Trận chiến kéo dài thêm vài phút nữa, cho đến khi những tên lính cuối cùng hoặc đầu hàng hoặc cố gắng tháo chạy.
Eragon mặc cho năm tên lính phía trước bỏ chạy, vì biết rằng chúng cũng chẳng đi được xa. Sau khi kiểm tra nhanh những cái xác nằm ngổn ngang xung quanh xem chúng đã thực sự chết chưa, nó quay lại nhìn qua sân. Một vài thành viên Varden đã mở được cổng thành ngoài và đang vác một súc gỗ công phá cổng thành đi qua con phố dẫn tới lâu đài. Một số người khác đang tập trung thành những hàng ngũ rời rạc ở ngay cạnh cổng vào, chuẩn bị sẵn sàng để tiến vào lâu đài và đối đầu với đám lính phía trong. Trong số đó, Roran – anh họ của Eragon - đang làm vài động tác với cây búa thân thiết của mình trong khi đang chỉ huy đám lính dưới quyền. Ở phía cuối sân, Saphira cúi người bước qua những xác chết đã bị giết dưới tay nó, khu vực xung quanh cô nàng trông chả khác gì lò sát sinh. Máu bám lên những chiếc vảy ngọc, những chấm máu đỏ hoàn toàn tương phản với màu xanh ngọc đẹp đẽ trên cơ thể rồng. Saphira quay đầu gầm chiến thắng, nhấn chìm tiếng la hét trong thành phố bằng tiếng gầm đầy dữ tợn của mình.
Sau đó, từ trong lâu đài, Eragon nghe thấy tiếng va chạm giữa xích và bánh răng vang lên, theo sau là những tiếng kéo mở kẽo kẹt của những thanh xà làm bằng gỗ nặng. Âm thanh đó khiến mọi người nhìn chằm chằm về phía cánh cửa tháp canh.
Với một tiếng nổ khô khốc, cánh cửa mở ra. Một làn khói dày đặc cuồn cuộn bốc ra ngoài từ những bó đuốc bên trong, khiến những thành viên Varden đứng gần nhất ho sặc sụa và phải che đi khuôn mặt. Từ một nơi nào đó trong đám khói mờ mịt, vang lên tiếng móng ngựa bọc sắt gõ lên đá lát đường; sau đó là một ngựa một người phi nước đại xông ra từ giữa đám khói. Ở tay trái, tên kị sĩ cầm một thứ mà lúc đầu Eragon nghĩ là một cây thương bình thường, nhưng rất nhanh sau đó nó nhận ra rằng cây thương đó làm bằng một vật liệu kì lạ màu xanh lá cây, lưỡi thương có ngạnh và hình dáng lạ lùng. Thứ ánh sáng mờ mờ và không bình thường toả ra ở trên đầu ngọn thương đã chứng tỏ sự hiện diện của pháp thuật.
Tên kỵ sĩ giật mạnh dây cương ngựa, chạy về phía Saphira. Cô ả đứng lên bằng hai chân sau, chuẩn bị tung một cú chém kinh hoàng, huỷ diệt bằng bộ vuốt phải của mình.
Lo lắng luẩn quẩn trong đầu Eragon. Tên kỵ sĩ quá tự tin vào bản thân, cây thương đó cũng quá khác thường, quá kỳ quái. Dù cho lá chắn pháp thuật sẽ bảo vệ cô rồng, nhưng Eragon chắc chắn một điều rằng Saphira đang bị nguy hiểm trí mạng.
Mình sẽ không thể tới kịp để giúp nó, Eragon nhận ra. Nó xâm nhập vào trí óc gã kỵ sĩ, nhưng tên kị sĩ quá tập trung vào nhiệm vụ của mình đến nỗi chẳng thèm để ý đến sự hiện diện của Eragon, và chính sự tập trung cao độ đó đã ngăn chặn việc Eragon xâm nhập được vào ý thức của hắn. Rút ý thức trở lại, Eragon nhớ lại 6 từ trong ngôn ngữ cổ xưa, niệm thành một câu thần chú đơn giản để chặn lại con ngựa chiến đang phi nước đại kia. Eragon biết rằng sẽ là vô vọng thôi – vì gã kỵ sĩ kia nếu không phải là một pháp sư thì hắn chắc chắn cũng đã có sự chuẩn bị từ trước nhằm chống lại sự tấn công bằng pháp thuật – nhưng Eragon không định đứng yên trong khi tính mạng của Saphira đang bị đe doạ.
Eragon hít một hơi thật sâu. Nó nhắc mình nhớ lại cách phát âm chính xác của một vài âm khó trong cổ ngữ. Rồi nó mở miệng đọc câu thần chú.
Dù Eragon đã nhanh, nhưng các thần tiên còn nhanh hơn. Trước khi Eragon kịp thốt ra một từ, những tiếng niệm chú trầm thấp vang lên phía sau, những giọng nói rì rầm tạo nên một âm điệu chói tai và gây hoang mang.
“Mäe-” Eragon cố gắng thốt lên, và rồi phép thuật của những thần tiên cũng có hiệu quả.
Khung cảnh phía trước con ngựa xoay tròn và biến đổi, những mảnh nhỏ thuỷ tinh chảy như nước. Một vết nứt dài xuất hiện trên mặt đất, để lộ ra một kẽ hở toang hoác sâu thăm thẳm. Hí vang lên một tiếng, con ngựa lao thẳng xuống cái cái hố khiến cho hai cái chân trước của nó vỡ vụn.
Khi người và ngựa ngã xuống, gã kỵ sĩ trên lưng ngựa vẫn cố nhấc tay về phía sau và ném cây thương đang rực sáng về phía Saphira.
Saphira không thể chạy. Cô nàng cũng không thể tránh. Cô rồng đành vung chiếc móng lên, cố gạt đi cây thương đang lao đến. Nhưng cô nàng đã đỡ trượt – chỉ trượt có vài cen-ti-met thôi – và trong kinh hoàng Eragon nhìn chăm chăm cây thương cắm ngập hẳn một mét vào ngực Saphira, ngay bên dưới xương đòn.
Một cơn thịnh nộ bao trùm lấy tâm trí Eragon. Nó cố dùng hết tất cả số năng lượng dự trữ có thể điều động từ cơ thể, từ trong viên ngọc ở chuôi Hoả kiếm, từ trong mười hai viên kim cương được giấu trong Đai lưng của Beloth Thông Thái đang đeo quanh eo, từ lượng dự trữ khổng lồ trong chiếc nhẫn Aren của tiên tộc đeo trên bàn tay phải – nhằm chuẩn bị tiêu diệt gã kỵ sĩ, bất chấp mọi nguy hiểm.
Tuy nhiên, Eragon đã phải dừng lại khi Blödhgarm xuất hiện, leo qua cái chân trước bên trái của Saphira. Blödhgarm lao vào tên kị sĩ như thể một con báo đang vồ lấy một con nai. Bằng một cú vặt cổ hung tợn, hắn xé toang cổ họng gã kị sĩ bằng những chiếc răng dài trắng hếu.
Một tiếng thét tuyệt vọng đến tột cùng phát ra từ một cánh cửa sổ phía trên lối vào pháo đài, tiếp theo đó là một vụ nổ lớn làm bắn tung những những khối đá trong lâu đài, rơi vào ngay giữa chỗ các thành viên Varden đang tập hợp, nghiền nát tay chân và thân thể họ như thể nghiền nát những cành cây khô.
Eragon mặc kệ trận mưa đá đang trút xuống chiến trường mà chạy về phía Saphira, cũng chẳng để ý tới Arya và những hộ vệ đang chạy theo sau. Những tiên tộc khác ở gần Saphira hơn, đã bao quanh nó, xem xét cây thương đang nhô ra từ ngực cô rồng.
“Vết thương nghiêm trọng thế nào – Liệu Saphira – ” Eragon nói. Nó lo lắng đến nỗi không thể nói hết câu và nóng lòng được trò chuyện bằng ý thức với Saphira, nhưng một khi mà mấy tên pháp sư địch còn có thể ẩn nấp quanh đây thì nó không dám liên lạc bằng ý thức với Saphira, vì lo sợ rằng chúng sẽ xâm nhập vào được ý thức của Saphira để do thám ý nghĩ hoặc thậm chí kiểm soát thân thể con rồng.
Sau những giây phút chờ đợi tưởng như vô tận, Wydren, một trong số các tiên tộc lên tiếng: “Ngài nên cảm ơn số phận, thưa Khắc tinh của Tà thần. Mũi thương không đâm vào các tĩnh mạch và động mạch chính trên cổ Saphira. Nó chỉ gây tổn thương lên các cơ, mà cơ thì chúng tôi có thể chữa trị được.”
“Các ngài rút mũi thương ra được không? Liệu nó có bị phù phép để...”
“Chúng tôi sẽ chú ý tới việc này, thưa Khắc tinh của Tà thần.”
Trang nghiêm như các linh mục đứng trước bàn thờ Chúa, tất cả các thần tiên, trừ Blödhgarm, đặt các ngón tay lên ngực Saphira và cất tiếng hát, như lời thì thầm của gió phiêu du qua rặng liễu. Họ hát về sự ấm áp và sinh sôi, họ hát về cơ bắp, gân và dòng máu nóng và hát về nhiều điều bí ẩn khác. Có lẽ phải bằng một nghị lực ghê gớm lắm Saphira mới có thể duy trì một tư thế trong suốt quá trình niệm chú, dù cho mỗi giây trôi qua cơ thể cô rồng lại run lên bần bật. Một dòng máu chảy dài xuống ngực Saphira từ nơi ngọn thương cắm vào.
Khi Blödhgarm tiến về chỗ Eragon, nó liếc nhìn ông ta. Máu khô làm lớp lông trên cằm và cổ ông bết lại, khiến bộ lông đổi màu từ xanh đen sang màu đen thẫm.
“Cái gì kia?” Eragon hỏi, chỉ vào ngọn lửa vẫn còn đang nhảy múa trên cửa sổ phía trên.
Trước khi trả lời, Blödhgarm liếm môi, để lộ ra những cái răng nanh giống loài mèo. “Ngay trước khi hắn chết, tôi đã xâm nhập vào trí óc tên lính, và qua đó, là trí óc của tên pháp sư đã giúp đỡ hắn.”
“Ông đã giết tên pháp sư đó?”
“Nói đúng ra là tôi buộc hắn tự vẫn. Thông thường, tôi không hay hành động quá khích như vậy, nhưng tôi... giận quá.”
Eragon tiến lên phía trước, tự mình kiểm tra vết thương khi Saphira thốt ra một tiếng rên rỉ dài, trầm thấp trong lúc mũi thương bắt đầu trượt khỏi ngực cô rồng mà không cần ai động tay vào. Mí mắt cô rồng run rẩy, và cô thở dốc liên tục trong khi đoạn thương cuối cùng dài mười lăm cen-time được rút ra khỏi cơ thể. Cái mũi thương đầy gai tỏa ra quầng sáng xanh ngọc, rơi xuống mặt đất và nẩy lên trên nền đá lát, nghe như thể nó làm bằng gốm chứ không phải kim loại.
Khi các thần tiên ngừng hát và nhấc tay khỏi Saphira, Eragon chạy vội đến cô rồng và sờ vào cổ cô nàng. Eragon đã muốn an ủi cô nàng, muốn kể cho Saphira biết nó đã sợ như thế nào, muốn liên hệ bằng ý thức với cô. Nhưng thay vào đó, Eragon chỉ nhìn vào đôi mắt sáng xanh kia và hỏi, “Em có ổn không?” Những từ ngữ mà dường như chẳng đáng kể nếu so với những cảm xúc mãnh liệt của nó.
Saphira đáp lại bằng một cái chớp mắt, rồi cúi đầu xuống và mơn trớn khuôn mặt Eragon bằng một một hơi thở nhẹ nhàng ấm áp từ hai lỗ mũi.
Eragon mỉm cười, rồi quay về phía các vị tiên tộc và nói, “Eka elrun ono, älfya, wiol förn thornessa,” cảm ơn sự giúp đỡ của họ bằng cổ ngữ. Các tiên tộc tham gia việc chữa trị, kể cả Arya, cúi đầu, uốn éo tay phải của họ trước ngực – một cử chỉ thể hiện sự tôn trọng của tiên tộc. Eragon nhận ra rằng hơn nửa số tiên tộc được giao trọng trách bảo vệ đều trở nên xanh xao, yếu ớt, đứng không vững.
“Hãy lui về và nghỉ ngơi đi,” Eragon nói với họ. “Nếu ở lại các ngài sẽ chỉ khiến chính mình bị giết thôi. Đi thôi, đây là mệnh lệnh!”
Dù Eragon biết chắc rằng họ không muốn đi, nhưng bảy tiên tộc đã trả lời nó, “Như mong ước của Ngài, thưa Khắc tinh của Tà thần,” và rời khỏi sân, sải chân bước qua những xác chết và đống gạch vụn. Ở họ luôn thấy được sự quý phái và hãnh diện, kể cả khi sức cùng lực kiệt.
Sau đó, Eragon tiến về phía Arya và Blödhgarm, bọn họ đang nghiên cứu cây thương với cùng một sự biểu cảm kì lạ trên hai khuôn mặt, cứ như thể hai người không chắc phải phản ứng ra sao. Eragon ngồi xuống cạnh hai người, thật cẩn thận và không để bất kì bộ phận nào của cơ thể chạm vào cây thương. Eragon nhìn chằm chằm vào đường chạm khắc tinh tế xung quanh phía dưới của mũi thương. Mặc dù không chắc là tại sao, nhưng Eragon cảm thấy những đường chạm khắc này rất quen thuộc. Nửa phần màu xanh của ngọn thương được làm bằng một loại vật liệu không phải gỗ mà cũng chẳng phải kim loại; và một lần nữa cái thứ ánh sáng dịu nhẹ ấy nhắc Eragon nhớ tới những chiếc đèn không có lửa mà tiên tộc và người lùn sử dụng để thắp sáng các lối đi.
“Hai người có nghĩ đây là sản phẩm của Galbatorix không?” Eragon hỏi. “Có thể lão quyết định rằng nên giết Saphira và tôi hơn là bắt sống. Có lẽ lão tin rằng chúng tôi đã thực sự trở thành một mối đe dọa đối với hắn.”
Blödhgarm cười không hề thoải mái. “Tôi sẽ không tự lựa dối mình bằng những ảo tưởng như vậy, thưa Khắc tinh của Tà thần. Chúng ta chỉ là một mối bận tâm nhỏ đối với Galbatorix không hơn không kém. Nếu lão thật sự muốn hai người hoặc bất kỳ ai trong chúng ta chết, hắn chỉ cần bay tới từ Urubaen và trực tiếp giao chiến với chúng ta và chúng ta sẽ ngã xuống trước mặt hắn như lá rụng trươc cơn bão mùa đông. Bản thân có sức mạnh của những con rồng, không ai có thể chống cự lại lão. Hơn nữa, Galbatorix không dễ dàng thay đổi cách hành xử của mình. Có thể lão ta nổi giận, nhưng vốn xảo quyệt, và trên hết, là quả quyết. Nếu lão ta muốn sự phục dịch của 2 người, thì lão sẽ cố gắng làm cho bằng được, đến cái mức mà có thể coi như là sự ám ảnh, và không gì có thể ngăn lão lại, ngoại trừ bản năng tự bảo vệ của lão”.
“Trong bất kì hoàn cảnh nào,” Arya nói, “ cũng có thể khẳng định rằng thứ này không phải sản phẩm của Galbatorix. Nó là do chúng ta tạo ra.”
Eragon nhíu mày. “Chúng ta? Varden không làm ra thứ này.”
“Không phải Varden mà là thần tiên.”
“Nhưng...” nó dừng lại, cố tìm ra một cách diễn đạt thích hợp. “Nhưng không có tiên tộc nào đồng ý hợp tác với Galbatorix. Họ thà chết còn hơn...”
“Galbatorix chắc chắn không làm ra thứ này, mà kể cả có, lão cũng không bao giờ giao một thứ vũ khí hiếm và mạnh mẽ như thế này vào tay một kẻ thậm chí không thể giữ nó. Trong tất cả các thứ vũ khí chiến tranh trên khắp Alagaesia này, đây chính là thứ Galbatorix không muốn rơi vào tay chúng ta nhất.”
“Vì sao?”
Với một tiếng rên nhỏ trầm thấp, Blödhgarm nói, “Bởi lẽ, thưa Eragon Khắc tinh của Tà thân, đây là một Dauthdaert.”
“Và tên của nó là Niernen, Hoa phong lan,” Arya nói. Cô chỉ vào những đường chạm khắc trên lưỡi thương, những đường khắc mà Eragon sau đó đã nhận ra thực chất chỉ là những nét chạm khắc được cách điệu hoá từ hệ thống chữ viết của tiên tộc– những hình thù uốn lượn, quyện vào nhau và kết thúc bằng những cái dấu chấm dài, có hình như sợi gai.
“Một Dauthdaert?” Khi cả Arya và Blödhgarm đều nhìn một cách hoài nghi, Eragon nhún vai, xấu hổ vì sự thiếu sót của mình. Điều làm nó nản lòng chính là trong khi tiên tộc được học hỏi tri thức với những học giả uyên bác nhất của nòi giống họ từ thập kỉ này sang thập kỉ khác trong quá trình trưởng thành, thì ông cậu Garrow của nó thậm chí không dạy cho nó biết viết tên của mình, vì coi đó là việc chẳng có gì quan trọng. “Tôi chỉ mới đọc được một vài quyển sách tại Ellesméra thôi. Đó là cái gì vậy? Có phải nó được rèn trong giai đoạn Sự suy tàn của các kị sĩ không, và được dùng để chống lại Galbatorix và Những kẻ phản đồ?”
Blödhgarm lắc đầu. “Niernen đã xuất hiện từ rất rất lâu trước đó.”
“Dauthdaertya,” Arya nói. “được sinh ra từ nỗi sợ hãi và sự thù hận, đánh dấu những năm tháng cuối cùng của cuộc chiến giữa tiên tộc và loài rồng. Những thợ rèn và pháp sư tài giỏi nhất của chúng tôi đã tự tạo ra chúng từ những nguyên liệu mà đến giờ chúng tôi đã không còn hiểu được, phù phép chúng bằng những câu chú mà câu chữ của chúng đến nay chúng tôi không còn nhớ, và đặt tên chúng, tất cả 12 trong số chúng, theo những cái tên của những loài hoa đẹp đẽ nhất – một sự kết hợp vô cùng xấu xí – bởi vì chúng tôi tạo ra chúng không nhằm mục đích gì khác ngoại trừ một mục đích duy nhất: chúng dùng để giết chết những con rồng.”
Nỗi khiếp sợ bất ngờ bao trùm lấy Eragon khi nó nhìn chằm chằm vào cây thương đang phát sáng. “Chúng có làm được việc đó không?”
“Những người chứng kiến kể rằng máu rồng trút xuống từ trên trời cao như mưa rào mùa hạ.”
Saphira rít lên, lớn tiếng và sắc bén.
Eragon nhìn lại cô rồng trong chốc lát và nhìn thấy từ trong mắt cô những thành viên Varden vẫn đang giữ vững vị trí của họ trước tháp canh, chờ đợi cả hai tiếp tục dẫn đầu đợt tiến công.
“Chúng tôi đã nghĩ rằng tất cả Dauthdaertya đều đã bị tiêu hủy hoặc hỏng hóc đến mức không thể phục hồi được,” Blödhgarm nói. “Nhưng rõ ràng là chúng tôi đã lầm. Niernen bằng cách nào đó đã tới tay gia đình Waldgrave và họ đã giấu nó tại đây, trong thành Belatona này. Tôi đoán có thể khi chúng ta vượt qua tường thành, Lãnh chúa Bradburn đã mất hết can đảm, và hắn đã ra lệnh dùng thanh Niernen từ trong kho vũ khí nhằm chặn lại Ngài và Saphira. Chắc chắn Galbatorix sẽ giận dữ tột độ nếu biết rằng Bradburn đã cố ý giết hai người.”
Mặc dù hiểu được tình hình đang rất gấp rút, nhưng sự tò mò không cho phép Eragon rời đi ngay lúc này. “Dù đó có phải là Dauthdaetya hay không, thì hai người vẫn chưa giải thích tại sao Galbatorix không muốn chúng ta có thứ này.” Nó chỉ vào ngọn thương. “Điều gì khiến Niernen còn nguy hiểm hơn đống giáo mác đằng kia, hoặc thậm chí Bris...” nó ngậm miệng kịp thời trước khi thốt ra toàn bộ cái tên. “hoặc thanh kiếm của tôi?”
Arya trả lời nó. “Như cậu đã thấy đấy, nó không thể bị phá hỏng bằng những cách thức thông thường, không thể bị lửa xâm phạm, và hầu như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của phép thuật. Dauthdaetya được thiết kế để không bị ảnh hưởng bởi bất cứ phép thuật nào mà loài rồng có thể sử dụng và cũng được dùng để bảo vệ người sử dụng nó khỏi viễn cảnh kinh hoàng trước thứ phép thuật mạnh mẽ, phức tạp, và không đoán trước được của loài rồng mang lại. Galbatorix có thể tạo nên nhiều vòng bảo vệ phép thuật cho Shruikan và chính lão, nhiều hơn bất cứ ai ở đại lục Alagaësia này, nhưng Niernen vẫn có thể xuyên thủng những sự phòng ngự đó cứ như thể chúng thậm chí còn không tồn tại.”
Eragon hiểu và nó thấy phấn chấn. “Chúng ta phải...”
Một tiếng thét ngắt lời nó.
Đó là một thứ âm thanh đột ngột, sắc lẻm, run rẩy, như thể kim loại cà vào đá. Âm thanh đó làm cho răng của Eragon run cầm cập và nó phải dùng tay che cả hai tai lại, nó nhăn mặt và xoay xung quanh để cố tìm được ra nơi phát ra âm thanh đó. Saphira ngẩng đầu dậy, và thậm chí trong tiếng ầm ĩ đó, Eragon vẫn nghe thấy tiếng cô rên rỉ vì đau đớn.
Eragon nhìn lướt qua cái sân hai lần trước khi nhìn thấy một đám bụi nhỏ bốc lên từ bức tường tháp canh từ một lỗ hổng rộng bằng một bàn chân bên dưới phần cửa sổ tối đen đã bị hủy hoại một phần khi Blöhgarm giết tên thuật sĩ. Tiếng rít càng lúc càng lớn, Eragon đành phải mạo hiểm bỏ một tay che tai để chỉ về phía lỗ hổng.
“Nhìn kìa!” nó hét lên với Arya, nàng gật đầu tỏ ý đã biết. Nó lại áp tay lên tai.
Không hề báo trước, âm thanh đột nhiên ngừng lại.
Eragon đợi một lúc, rồi từ từ hạ tay xuống. Lần đầu tiên Eragon mong sao thính giác của nó không nhạy cảm đến thế.
Đúng lúc đó, lỗ hổng mở rộng ra – kéo dài đến vài mét – chạy dọc xuống bức tường của tháp canh. Như một tia chớp, lỗ hổng bất chợt vỡ ra và phá tan đá đỉnh vòm phía trên những cánh cửa của toà tháp, làm một trận mưa đá đổ xuống dưới sàn. Toàn bộ lâu đài đổ ầm ầm, và từ cái cửa sổ bị phá huỷ đến chỗ viên đá đỉnh vòm bị vỡ, mặt trước của toà tháp canh bắt đầu sụp xuống, nghiêng nghiêng về phía ngoài.
“Chạy!” Eragon hét về phía các thành viên Varden, mặc dù những người lính đã bỏ chạy tán loạn đến phía bên kia của cái sân, cố gắng trong tuyệt vọng nhằm thoát khỏi bức tường thành đang sụp đổ. Eragon bước một bước lên phía trước, mọi cơ bắp trên người nó căng cứng khi nó cố tìm kiếm bóng dáng Roran ở một nơi nào đó trong đám lính kia.
Cuối cùng, Eragon cũng nhìn thấy anh, bị kẹt phía sau nhóm lính cuối cùng rời khỏi cánh cổng, anh đang rống lên điên cuồng về phía đám lính, tiếng nói của anh bị nhấn chìm trong cơn hỗn loạn. Rồi bức tường đổ sụp xuống dưới vài mét – cách xa hơn phần còn lại của toà tháp – trút đá loạn xạ xuống Roran, làm anh lảo đảo mất thăng bằng, và khiến anh ngã ngược về phía sau, phía dưới cánh cửa đang đổ xuống.
Khi Roran đứng thẳng dậy, anh thấy Eragon, và từ cái nhìn đó Eragon cảm thấy được sự sợ hãi, vô vọng, rất nhanh sau đó là sự cam chịu, như thể Roran biết rằng, dù anh có chạy nhanh thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể kịp thời đến được nơi an toàn.
Roran nở một nụ cười nhăn nhúm.
Và bức tường sập xuống. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: