[Dịch] Eragon
Chương 2 : Giải cứu Roran
Ngày đăng: 01:19 17/09/19
“Không!” Eragon hét lên khi bức tường tháp canh ầm ầm đổ xuống, chôn vùi Roran và năm người khác dưới đống gạch đá cao sáu mét, và phủ một lớp bụi đen ngòm lên sân.
Tiếng hét của Eragon lớn đến nỗi khiến cho giọng cậu vỡ ra và một dòng máu tanh nồng như mùi đồng trào lên trong cuống họng. Eragon hít một hơi, rồi một hơi nữa, ho hắng.
“Vaetna,” Eragon hổn hển nói và vẫy tay. Màn bụi xám dày đặc tản ra mang theo tiếng động như tiếng lụa sột soạt, khiến cho cảnh vật ở giữa sân lại trở nên rõ ràng. Quá lo lắng cho Roran, Eragon không hề để ý tới việc câu thần chú đã lấy đi bao nhiêu sức mạnh từ cậu.
“Không, không, không, không,” Eragon thều thào. Anh ấy không thể chết. Anh ấy không thể, không thể, không thể ... Như thể nếu cứ lặp đi lặp lại như vậy sẽ khiến điều ấy thành sự thật, Eragon cứ tiếp tục lẩm nhẩm cụm từ đó trong đầu. Nhưng cứ với mỗi lần lặp lại, lời thì thầm này như một lời cầu nguyện hơn là một lời tuyên bố hay hy vọng.
Đằng trước cậu, Arya và các chiến binh Varden khác đứng ho sặc sụa và dùng tay chùi mắt. Nhiều người cúi gập xuống, như thể đang chờ đợi một vụ nổ; còn những người khác thì nhìn chằm chằm vào mặt trước của cái tháp canh đã bị tàn phá. Những viên đá vỡ ra từ toà tháp trút xuống khoảng giữa của sân, làm cảnh vật tối sầm lại. Hai căn phòng rưỡi ở tầng hai tháp canh và một căn phòng ở tầng ba – căn phòng nơi tên pháp sư đã bị kết liễu bằng một cách thức quá tàn nhẫn – lộ ra ngoài. Những căn phòng và đồ đạc bên trong dường như bẩn thỉu và có vẻ tồi tàn hơn dưới ánh nắng mặt trời. Bên trong, nửa tá lính được trang bị với những cái nỏ tiễn đang cố bò lại phía sau khi chỗ đứng bị sụp xuống. Chúng xô đẩy nhau chạy nhanh qua các cánh cửa ở đầu kia của những căn phòng và biến mất trong tháp canh.
Eragon cố ước tính trọng lượng của một khối đá trong cái đống đá vụn kia; chắc khoảng vài trăm cân. Nếu cậu, Saphira và các tiên tộc cùng hợp tác, chắc chắn rằng họ có thể dùng pháp thuật để di chuyển những tảng đá này, nhưng việc đó sẽ khiến họ kiệt sức và dễ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, để làm được điều đó cũng tốn rất nhiều thời gian. Trong chốc lát, Eragon nghĩ tới Glaedr – một con hoàng kim long có thừa sức mạnh để nâng toàn bộ đống đá kia cùng một lúc – nhưng hoàn cảnh thì quá gấp rút và Eldunari của Glaedr phải tốn quá nhiều thời gian mới có thể khôi phục lại sức mạnh. Eragon biết rằng trong bất kỳ trường hợp nào cũng không thể thuyết phục Glaedr nói chuyện chứ đừng nhắc đến việc nhờ cậu đi cứu sống Roran và những chiến binh khác.
Và rồi Eragon hình dung lại lúc Roran xuất hiện ngay trước khi thân ảnh của anh bị trận mưa đá và bụi khủng khiếp che khuất đi, lúc đó anh đang đứng ngay dưới mái hiên của cổng tháp canh. Chợt giật mình, Eragon nhận ra cậu cần phải làm gì.
“Saphira, giúp họ!” Eragon hét lên khi cậu quẳng khiên đi và nhảy bổ về phía trước.
Ở phía sau, cậu nghe thấy tiếng Arya nói gì đó bằng cổ ngữ – một câu ngắn, hình như là “Giấu nó đi!”. Rồi sau đó cô chạy theo hướng Eragon, lăm lăm thanh kiếm trong tay ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Khi tới chân đống đá vụn, Eragon nhảy lên cao hết mức có thể. Bằng một chân, cậu hạ xuống mặt nghiêng của một tảng đá rồi lại nhảy lên từ chỗ này sang chỗ khác, như một con dê núi đang nhảy nhót trên vách núi. Cậu ghét phải mạo hiểm động đến các khối đá, nhưng trèo lên đó là cách nhanh nhất để đến nơi cần đến.
Với một cú nhảy cuối cùng, Eragon đã lên được tầng 2, tiếp tục băng ngang qua căn phòng. Cánh cửa trước mặt bị hất tung ra với một lực mạnh tới nỗi làm bay cả chốt cửa và bản lề, và khiến cảnh cửa bay đập vào bức tường hành lang phía dưới, và khiến cho những mảnh gỗ sồi của tấm cửa vỡ tung toé.
Eragon chạy nhanh dọc hành lang. Cậu thậm chí không thể nghe rõ những tiếng bước chân và tiếng hít thở của mình , như thể tai cậu chứa đầy nước.
Cậu chạy chậm lại khi gần cánh cửa mở. Qua đó, cậu nhìn thấy một căn phòng trong đó có 5 người có vũ trang đang chỉ trỏ vào một tấm bản đồ và cãi vã. Chẳng ai trong số chúng phát hiện thấy Eragon.
Eragon tiếp tục chạy.
Cậu tăng nhanh tốc độ ở một khúc ngoặt đến nỗi va phải một tên lính đang đi theo hướng ngược lại. Eragon nổ đom đóm mắt khi trán đập vào rìa khiên của tên lính. Cậu lao dính vào tên lính, hai người quần thảo tới lui dọc theo hành lang như thể hai vũ công say rượu.
Tên lính thốt lên một câu chửi thề khi hắn đang cố lấy lại thăng bằng. “Mày có vấn đề gì vậy hả thằng trời đánh thánh vật này...” hắn nói, và sau đó khi nhìn thấy khuôn mặt của Eragon, đôi mắt hắn mở to ra. “Mày!”
Eragon nắm bàn tay phải lại và đấm thẳng vào phần bụng ngay dưới xương sườn hắn. Cú đấm khiến hắn bay lên, đập thẳng vào trần nhà. “Đúng là tao,” Eragon đáp lời khi tên lính ngã rầm xuống nền nhà, bất động.
Eragon tiếp tục chạy dọc hành lang. Từ lúc bước vào tháp canh, nhịp tim vốn đã nhanh của cậu dường như còn dồn dập thêm gấp đôi, như thể trái tim cậu như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nó ở đâu nhỉ? Eragon thầm nghĩ, phát cuồng lên khi liếc nhìn qua một cảnh cửa khác mà vẫn chỉ thấy một căn phòng trống không.
Cuối cùng, tại phía cuối của một lối đi bên cạnh dơ dáy, cậu nhìn thấy một cầu thang uốn lượn. Nhảy năm bậc thang một lúc và không quan tâm tới sự an toàn của bản thân Eragon cứ thế phóng thẳng xuống tầng một, và chỉ dừng lại để đẩy một tên cung thủ đang sững người vì giật mình sang một bên.
Những bậc thang kết thúc, và cậu bước vào một căn phòng vòm cao mang dáng dấp của nhà thờ ở Dras-Leona. Cậu quay người nhìn quanh và nhanh chóng thu thập ấn tượng: khiên, vũ khí và cờ hiệu đỏ treo trên 4 bức tường; những ô cửa sổ hẹp nằm sát trần nhà; những ngọn đuốc được treo trên những giá đỡ bằng sắt; những lò sưởi trống vắng, những chiếc bàn dài tối màu để dọc hai bên căn phòng; một cái bục ở đầu phòng, tại đó một người đàn ông râu dài, trùm áo choàng đang đứng trước một chiếc ghế tựa. Eragon đang ở trong sảnh chính của toà lâu đài. Phía bên phải, giữa cậu và những cánh cửa dẫn tới lối vào tháp canh, là một đội quân khoảng năm mươi tên lính hoặc nhiều hơn. Sợi chỉ vàng trên quân phục chúng tỏa sáng lấp lánh khi chúng quay người nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên.
“Giết hắn!” người đàn ông mặc áo choàng ra lệnh, giọng có vẻ run sợ hơn là kiêu ngạo. “Ai giết được hắn sẽ được một phần ba gia tài của ta! Ta hứa!”
Một nỗi thất vọng tràn trề lại dâng lên trong lòng Eragon lại một lần nữa bị chặn lại. Cậu rút Hoả kiếm khỏi vỏ, giơ cao lên quá đầu và hét lên: “Brisingr!”
Một trận gió thổi tới, ngọn lửa xanh ma mị bao bọc quanh lưỡi kiếm như một cái kén, chạy dọc lên mũi kiếm. Nhiệt lượng phát ra từ ngọn lửa làm ấm bàn tay, cánh tay và một bên mặt Eragon.
Sau đó Eragon hạ mắt nhìn những tên lính. “Tránh ra,” cậu gầm lên.
Những tên lính chần chừ trong thoáng chốc rồi lập tức xoay người bỏ chạy.
Eragon lao về phía trước, không quan tâm tới những kẻ đang hoảng loạn tụt lại phía sau một khoảng bằng chiều dài thanh kiếm. Một kẻ trượt chân và ngã trước mặt nó, Eragon nhảy hẳn qua người tên lính, thậm chí không hề chạm đến những cái tua trang trí trên mũ bảo vệ của hắn.
Những cơn gió tạo ra khi Eragon di chuyển đã kéo dài ngọn lửa trên mũi kiếm về phía sau, trông giống như bờm của một con ngựa đang phi nước đại.
Gập vai lại, Eragon húc tung cánh cửa đôi dẫn tới hành lang chính. Cậu lao qua một khuôn viên dài và rộng lớn, mà trong các góc của căn phòng đứng đầy quân lính – ngoài ra còn có đầy bánh răng, ròng rọc, và những thứ khí cụ khác dùng để nâng hạ các cánh cổng của toà tháp canh – và sau đó chạy hết tốc lực tới khung lưới sắt đang chặn đường tới nơi Roran đã đứng khi bức tường tháp canh sụp đổ.
Cái lưới sắt cong lại khi Eragon nện thẳng vào nó, nhưng như thế là chưa đủ để phá tan những thanh sắt này.
Cậu lùi lại một bước.
Một lần nữa Eragon lại tập trung năng lượng được cất giữ trong những viên kim cương trên thắt lưng – thắt lưng của Beloth Thông Thái – vào thanh Brisingr, dùng hết toàn bộ nguồn năng lượng dự trữ quý giá trong trong viên đá ở chuôi kiếm để tạo nên một ngọn lửa mạnh kinh người trên thân kiến. Hét lên một tiếng, Eragon đưa tay về phía sau lấy đà và chém thắng kiếm xuống khung lưới sắt.
Những tia lửa đỏ và cam bắn tung toé quanh người, làm thủng găng tay và áo ngoài, làm cho phần da thịt lộ ra của Eragon đau nhói. Một giọt sắt nóng chảy rơi xuống mũi giày, cậu phải lắc mạnh cổ chân để nó rớt xuống.
Với ba nhát chém một phần của khung lưới sắt rộng đủ cho một người chui lọt đổ xuống. Những đầu bị cắt xuống của cái lưới sắt toả sáng nóng rực, chiếu sáng một khoảng không gian bằng thứ ánh sáng dịu nhé của chúng.
Eragon để cho ngọn lửa từ thanh Hoả kiếm lụi dần khi cậu bước qua lỗ hổng vừa tạo ra.
Đầu tiên rẽ trái, rồi rẽ phải, và rồi lại rẽ trái, cậu chạy và thay đổi hướng đi liên tục được thiết kế để làm chậm bước tiến của quân địch trong trường hợp chúng muốn tiến vào tháp canh.
Khi rẽ vào khúc cua cuối cùng, Eragon nhìn thấy đích đến của mình: cái tiền sảnh chất đầy đá vụn. Kể cả với tầm nhìn xa của tiên tộc, cậu chỉ có thể nhìn thấy được những hình dạng lớn nhất trong bóng tối, vì những viên đá rơi xuống đã làm tắt hết đuốc trên tường. Cậu nghe tiếng thấy tiếng thở hổn hển và tiếng vật lộn kì quái, cứ như thể một con quái vật vụng về nào đó đang cố ngoi lên từ đống đá vụn.
“Naina,” Eragon lên tiếng.
Một đốm sáng xanh xuất hiện chiếu sáng xung quanh. Và đằng kia, phía trước cậu là Roran, người phủ đầy bụi, máu và mồ hôi, răng nhe ra gầm gừ một cách đáng sợ, lúc này đang vật lộn với một tên lính bên cạnh xác chết của hai tên khác.
Tên lính nheo mắt vì bị chói bất ngờ và Roran nhân cơ hội tên lính mất tập trung, vặn và đẩy người hắn xuống dưới đầu gối, và cướp lấy con dao ở thắt lưng hắn và chém xuống ngay dưới hàm tên lính.
Tên lính giãy lên đá hai nhát rồi sau đó nằm im.
Thở hổn hển, Roran đứng dậy khỏi xác tên lính, máu nhỏ từng giọt từ những ngón tay anh. Anh quay qua nhìn Eragon một cách đờ đẫn pha chút ngạc nhiên.
“Sao bây giờ em mới ...” anh nói, rồi nhắm mắt lại, ngã xuống bất tỉnh nhân sự. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: