Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 10 : Ta thích Chu đại nhân vì ngài ấy giữ mình trong sạch

Ngày đăng: 14:41 30/04/20


Nghe Tiết thị tự xưng là phu nhân, lông mày Hồ Lĩnh nhăn lại.



Đứa trưởng nữ này thực sự khiến ông phát rầu, tính tình từ nhỏ ít nói thì không nói, dẫu gì Tiết thị đã là phu nhân đương gia hơn mười năm, nhưng chỉ một tiếng mẫu thân cũng không chịu gọi. Nhắc tới người vợ nguyên phối Giang thị mất sớm, sau đó Tiết thị vào cửa, không biết là giống ai, biết được Tiết thị không phải mẹ ruột, liền gây ra nhiều chuyện quái gở.



Nghĩ đến mười mấy năm qua Tiết thị một lòng vất vả, Hồ Linh sinh lòng thương tiếc.



“A Nhu, mở cửa đi!” Ông vượt qua Tiết thị, gõ cửa ầm ầm, ngữ khí trầm trọng.



Song, đáp lại ông là khoảng không yên lặng.



Tiếng gõ cửa liên tiếp mà không có ai để ý,Hồ Lĩnh và Tiết thị nhìn nhau, trong mắt họ đều lộ rõ vẻ kỳ lạ.



"không phải con bé bệnh quá nặng chứ?" Tiết thị nhìn quanh, lo lắng nói. "Hạ nhân không biết đi đâu hết rồi. Lão xa, phá cửa đi, quay qua quay lại A Nhu có gì rồi sao!"



Hồ Lĩnh cũng gấp, phất tay cho Tiết thị đi ra xa, bỗng nhấc chân đá lên cửa.



Hồ gia giàu có, cánh cửa tự nhiên rắn chắc, Hồ Lĩnh đá chân liên hồi, cửa rốt cuộc cũng được đá văng ra.



Tiết thị là người đầu tiên chạy vào, nhưng khi vào tới phòn trong, bà chợt hét lên: "A …"



"Chuyện gì đó? A Nhu làm sao?" Hồ Lĩnh nghe thấy, không lo được chân đau, vội lảo đảo chạy vào xem, thế nhưng ông nhìn thấy trên giường trong phòng là Hồ Ngọc Uyển bị dây thừng trói, hai mắt mông lung đẫm lệ, cũng hết hồn.



"Tam tỷ!" Hồ Ngọc Tiên theo sau vào không nhịn được hét to, "Hôm qua không phải tỷ phải gả qua Chu gia sao? Tỷ, tỷ sao có thể ở phòng đại tỷ được chứ?" Nàng nhanh chóng nhìn hết phòng một lượt, không dám tin hỏi. Đại tỷ đâu? Đại tỷ đi đâu rồi? Chã lẽ đại tỷ đã…?"



"A Uyển - A Uyển -" Tiết thị đột nhiên bật khóc, nhào lên cởi trói cho Hồ Ngọc Uyển.


Hồ Ngọc Tiên kinh hoàng, sao di nương có thể mở mắt nói dối như thế?



Văn di nương nắm lấy tay nàng, trên mặt là vẻ cầu xin, cầu nàng vạn lần đừng mở miệng



Hồ Lĩnh quay đầu nhìn qua, Hồ ngọc Tiên cuối cùng cũng cúi đầu xuống.



Hồ Ngọc Uyển khóc to lên, "Cha à người sao có thể bất công đến vậy, ngày xưa thì cũng thôi đi, vậy mà hôm nay xảy ra chuyện này, người lại còn muốn tiếp tục thiên vị đại tỷ. Người nếu còn thiên vị đại tỷ nữa, ta liền chết cho người xem... "



Mọi người đều nói như vậy, Hồ Lĩnh nào có tâm tư đi kiểm tra.



Mỗi bước chân ông tựa như rót chì vào*, từ từ bước đến giường, lướt mắt khắp mọi người trong phòng vài lần, cuối cùng rơi trên người Tiết thị. "Ta thật không ngờ a Nhu nó..." Nó không chỉ tính tình khôngtốt, mà ngay cả tâm địa cũng xấu xa. "Chuyện đã tới nước này, nàng là nương A Uyển. Nàng nói xem làm sao bây giờ? Là đem hai đứa đó đổi lại? Hay là đưa A Uyển qua bên đó, xong để cho A Nhu ở đó làm thiếp à? "



*tựa như rót chì vào: kiểu như nặng ngàn cân ý



không muốn đâu!



Hồ Ngọc Uyển ngưng khóc, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn Tiết thị lắc lắc đầu.



Tiết thị dường như choáng váng chốc lát, sau đó nói: "Nhưng nếu là thế, có nghĩa là cả hai đứa đều đưa qua Chu gia hết sao? Còn nữa, Chu đây nhân bên đó, không biết có thái độ gì, không phải chúng ta nên tới cửa nói chuyện cho rõ ràng, nhìn ý ngài ấy sao?"



Đề cập đến chuyện này mày ông càng cau chặt lại, Chu đại nhân là quan phụ mẫu của một huyện, con gái mình gây ra chuyện thế này, nếu Chu đại nhân trách tội xuống, người đầu tiên muốn trách là trách đến đầu ông đâu.



"Ta đi ra ngoài hỏi thăm chút tin tức". Ông thở dài.



Hồ Ngọc Uyển nhịn rồi nhịn không được, lớn tiếng nói: "Đại tỷ hôm qua đã gả đến Chu, giờ phút này cũng chả có tin gì truyền đến, sợ rằng đã sớm động phòng với Chu đại nhân rồi." Dừng một chút, nàng có chút suy sụp nói, "Ta thích Chu đại nhân vì ngài ấy giữ mình trong sạch, bên người chưa bao giờ dính nữ nhân không đàng hoàng. Nhưng nếu ngài ấy đã cùng đại tỷ...thì ta thà chết, cũng không gả!"