Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 9 :

Ngày đăng: 14:41 30/04/20


"Nàng yên tâm, mấy ngày tới ta sẽ không chạm vào nàng."



Hồ Ngọc Nhu nghe điều này xong, thực sự thấy như bị tạt chậu nước đá từ đầu tới chân, lạnh đến mức tim cô băng giá. Chu Thừa Vũ này, anh ta thế mà phí tâm tư đưa cô trở về, còn cam đoan không chạm vào cô, cô có thể nói rằng, tôi có bằng lòng cho anh chạm vào chắc?



Ông trời ơi, cô không muốn quay về Hồ gia!



Chưa kể Triệu biểu ca đối với cô xa lạ kia, một người lạ, chỉ nói đến tiểu nguyên chủ ở Hồ gia cha khôngthương mẹ kế xấu xa, cô đây ở xã hội hiện đại lớn lên là đứa trẻ căn chính miêu hồng(21) tốt, ở đâu ra được năng lực đối phó?



(21)根正苗红: căn chính miêu hồng



[Theo cxgjdq] nó có nghĩa đen là rễ (nguồn gốc) chân chính cành lá khỏe mạnh. Nghĩa bóng: chỉ người đã từng kiên quyết/vững vàng trong chính trị. Theo nghĩa của Hồ Ngọc Nhu ở đây là: lớn lên là đứa trẻ có đạo đức tốt, lương thiện sao mà đối phó được phường gian ác như Tiết thị.



Trạch đấu, chỉ nghĩ riêng hai chữ này thôi cô đã thấy lạnh run người.



cô đọc tiểu thuyết và chỉ yêu thích đọc ngọt sủng, cô đọc tiểu thuyết nhiều năm rồi ấy vậy mà vẫn không nhìn thấu được chân lý trong trạch đấu. Nếu quay về Hồ gia thiệt, tam tiểu thư đầu óc xấu xa kia còn không tìm cách lấy mạng của cô chắc? Xét cho cùng, cô chính là không có sở trường dùng não vào việc “trạch đấu”.



cô nhìn Chu Thừa Vũ, hỏi thử: "Vậy đại nhân, ngài… muốn cưới Tam muội muội sao?"



Chu Thừa Vũ lạnh nhạt liếc cô một cái, nói: "Mấy chuyện này nàng chớ quan tâm. Nếu ta điều tra nàng nói là thật, ta chắc chắn đưa nàng toàn thân ngọc bích trở lại. sẽ không để cho thanh danh nàng hư hại dù một chút."



Xét cho cùng, nàng cũng chỉ là một cô gái đáng thương.



Hồ Ngọc Nhu nghẹn họng không nói được lời nào. Chu Thừa Vũ này, chỉ một câu đem chặn hết mọi đường lui của cô lại!



cô nên làm gì đây?



Ban đầu cô còn muốn thuyết phục, ngộ nhỡ anh ta thật sự muốn đưa cô trở về Hồ gia để hoàn thành ước vọng tâm tư của cô, cô sẽ đem chuyện thanh danh nói ra. Chu Thừa Vũ là chính nhân quân tử, lấy cô rồi nên phải chịu trách nhiệm với cô là phải. Nhưng bây giờ... nhưng ngay cả con đường này cũng chạy không thông rồi.



Tên Chu Thừa Vũ này, sao anh ta không có chút nào nóng nảy nhỉ?



Đây là Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển đang chơi xỏ với anh đấy!




Tim Tiết thị nhảy một cái, nhưng khi ngẩng đầu sắc mặt bình tĩnh nhìn không ra cái gì cả, "Cũng khôngcó, chẳng lẽ trên người vẫn còn không thoải mái à?" Bà vẫy Lí ma ma lại, "Lí ma ma, không thì bà tự mình qua đó một chuyến xem thử. Này, nếu Đại tiểu thư trên người không khỏe, trước hết không cần phải vội qua đây báo lại ta, phải mời đại phu tới trước. "



Lí ma ma vâng lời, gấp gáp đi.



Hồ Lĩnh lại không nặng không nhẹ đập xuống bàn, nói: "không cần! Con nha đầu này, thực sự càng lớn lên ngày càng tùy hứng! Nó không muốn ăn thì chúng ta cũng không cần quan tâm đến nó, chính mình tự ăn càng tốt!"



Lí ma ma không dám trả lời, chỉ nhìn Tiết thị.



Tiết thị đưa tay nhẹ nhàng bóp vai Hồ Lĩnh, ôn nhu nói: "Lão gia, ông giận dỗi con trẻ làm gì. A Nhu nàng không phải là đứa trẻ hồ đồ, ta nghĩ sợ là nàng thực sự không thoải mái, nếu không thì thế này đi, ta tự mình qua xem một chút. "



Nghe xong lời này, sắc mặt Hồ Lĩnh còn khó coi thêm hai phần, ném đũa xuống, cơm ông cũng khôngăn.



“đi đi, ta đi với nàng, trái lại ta muốn nhìn con nha đầu này đang làm cái gì!” Lời nói chưa dứt đã đứng dậy, bước vài bước ra khỏi chính phòng.



Tiết thị thấy thế vội vàng đứng lên bắt kịp. Đào di nương, Văn di nương cùng Hồ Ngọc Tiên cũng theo sau, trái lại hai vị thiếu gia và Lí ma ma lưu lại.



Dọc theo lối vào đi tới tiểu viện của Hồ Ngọc Nhu ở, thấy chỉ có một bà tử đang ngáp ở cửa, trong viện vô cùng yên tĩnh, trong lòng Hồ Lĩnh có hơi bất mãn. Đây là trưởng nữ của ông, là Hồ đại tiểu thư con dòng chính, cho dù tính tình nàng có chút hồ đồ, nhưng Tiết thị là đương gia phu nhân, cũng khôngđược để nàng tùy hứng thế này, trong viện cũng nên sắp xếp nhiều hạ nhân mới phải.



"A Nhu ở đây, lát nữa trở về nàng điều thêm hai người qua đây." Ông nghĩ xong, ngay lập tức phân phó cho Tiết thị, "Nếu nó từ chối, thì nói là ta phân phó, đường đường là đại tiểu thư, chỉ có một ma ma với một con nha đầu thì sao đủ?"



Ông còn chưa biết chuyện Quản ma ma.



Tiết thị có chút khó khăn gật đầu “được”.



Môi Hồ Lĩnh giật giật, nghĩ cho cùng là do tính tình trưởng nữ quá mức, ngược lại không tiện trách cứ lên người thê tử, cho nên ông không nói gì cả, quăng tay áo rồi bước vội vào phòng.



Cửa chính phòng bị đóng chặt, Hồ Lĩnh làm cha đương nhiên không thể xông xáo vào, liếc Tiết thị ra hiệu tiến lên gõ cửa.



Tiết thị tiến lên, cong ngón tay gõ cửa. "A Nhu, chưa dậy sao? Ta là phu nhân đây, ta và cha con cùng nhau đến thăm con đây."