Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 16 : Đó đó không phải là lão gia không thích các nàng đâu nhé, mà là lão gia không muốn chạm vào nữ nhân thôi

Ngày đăng: 14:41 30/04/20


Mặc dù Triệu Tịch Nghiêm không biết tại sao Chu đại nhân lại gọi mình tới đây, nhưng trong lòng y thực sự phấn khích không thôi. Vị Chu đại nhân này luôn là tấm gương để y noi theo học tập trước giờ, vì thế dù bây giờ hai người đã trở thành anh em cột chèo, cấp bậc lễ nghĩa y một chút cũng không làm qua loa.



Đợi đến trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói lạnh lùng của Chu Thừa Vũ không cần đa lễ, y mới đứng thẳng người lên.



Đây là một người không biết che giấu cảm xúc.



một đôi mắt đang tỏa sáng lấp lánh, khuôn mặt cố gắng bình tĩnh. Nhưng người ta chỉ cần liếc một cái là biết hắn ta đang kích động.



Điều này lại có phần giống Hồ đại tiểu thư.



Tâm Chu Thừa Vũ không dằn được nặng trĩu, phất tay ra hiệu, bước chân vào vào thư phòng.



Triệu Tịch Nghiêm vội vã để theo kịp, sau khi bước vào cũng không dám ngồi xuống, hai tay buông thõng, cung kính đứng đối diện với thư án. "không biết Chu đại nhân cho người gọi học trò tới đây, có chuyện chi?"



Y thật không ngờ tới.



Dựa theo hiểu biết của mình, y cảm thấy hẳn là Chu đại nhân ngay cả y là ai cũng không biết.



Chu Thừa Vũ nhìn Triệu Tịch Nghiêm, chàng thiếu niên trước mắt có gương mặt trắng bóc, còn vương một chút trẻ con, thế mà mang khí chất khiêm tốn, hào hoa phong nhã. Vốn dĩ nên mang lại cho người ta một ấn tượng tốt đẹp, chỉ là trong mắt y lúc này dù nhìn cỡ nào cũng không vừa mắt nổi.



“Thi Hương trước mắt, ngươi nắm chắc mấy phần?” Y lạnh nhạt hỏi.



Đầu tiên Triệu Tịch Nghiêm sững sờ, sau đó trong lòng bắt đầu kích động không ngừng. Hóa ra Chu đại nhân cho gọi y tới là hỏi chuyện này. Hôm nay là ngày Chu đại nhân theo tân thê tử về lại mặt, y vốn còn suy đi nghĩ lại nếu tới Hồ gia có nên hỏi ngài ấy về việc thi Hương hay không, lại chả ngờ Chu đại nhân cho gọi y tới huyện nha.



Thấy vậy, Chu đại nhân chắc đã biết y từ trước rồi, vậy là có khả năng ngài ấy coi trọng mình, nếu không thì đâu có cho gọi mình tới để hỏi chứ.



Y lại càng tỏ ra cung kính hơn, nhẹ hắng giọng, rồi vội đáp:"Học trò không dám kiêu ngạo, đã làm thử mấy bài văn, không biết đại nhân có thể chỉ điểm cho một ít."




Vốn y muốn trực tiếp nói rõ với Triệu Tịch Nghiêm, nói: nam tử hán đại trượng phu, nếu vì nữ nhi tình trường mà ảnh hưởng đến thi cử, người như thế cho dù mai sau có làm quan, âu cũng không phải vị quan tốt. Nhưng khi nhìn thấy mấy bài văn chương này, y lại không muốn dùng cách mạo hiểm này, một hạt giống tốt thế này, lỡ may bị đả kích chịu không nổi, vậy chính là thiệt hại của triều đình, là thiệt hại của y.



Suy cho cùng vẫn còn trẻ, coi như bị ảnh hưởng, là chuyện là thường tình.



Miễn là ngày sau được dạy dỗ tốt, từ từ trau dồi, sớm muộn gì cũng qua được



Cho nên... chuyện kia không thể nói được!



Y buông bài xuống, nhìn Triệu Tịch Nghiêm mới phát hiện Triệu Tịch Nghiêm căng thẳng tới nỗi mồ hôi rơi ào ạt, y hiểu được, tức khắc cười cười với Triệu Tich Nghiêm, "Tử Sơn không cần sợ, mấy bài này, ngươi đến đây xem...... "



Y chỉ tay vào bài, chỉ từng chỗ từng chỗ thiếu sót ra, tiếp theo lại bày tỏ quan điểm của mình, trái lại hai người trò chuyện khá hòa hợp.



Ước chừng qua một canh giờ, Chu Thừa Vũ mới buông mấy bài văn đó xuống.



"Là thế này, ta xem qua mấy bài văn của ngươi, mặc dù không thể xem là vô cùng hay, nhưng lỗi mắc phải chỉ là lỗi nhỏ. Thi Hương năm nay, nếu không sự cố gì thì bảng đề danh ắt có tên ngươi. Chỉ là...... Nếu muốn đạt được mấy thứ hạng đầu, bài này so ra vẫn còn kém.” Y nói tới đây thì ngưng lại.



Triệu Tịch Nghiêm vội vàng hành lễ thưa: "Khẩn cầu đại nhân chỉ điểm."



Chu Thừa Vũ nói :"Cách ngày thi Hương còn chưa tới hai tháng nữa, thế này đi, ta viết cho ngươi mộtphong thư. Ngươi tới thư viện Thanh Vân ngoài thành đưa thư cho Đái tiên sinh. Ông ấy đọc thư, tự nhiên sẽ thu ngươi ở lại, đến đó học hơn nửa tháng, rồi lên đường thi Hương, thời gian còn kịp. "



Đái tiên sinh của thư viện Thanh Vân!



Đái Thành Vinh Đái lão tiên sinh, là lão tiên sinh biết bao nhiêu người cầu mà không gặp, Chu đại nhân vậy mà tiến cử mình, ân tình này y biết lấy gì báo đáp?



Tuy nói tú tài gặp huyện lệnh miễn quỳ, nhưng giờ phút này Triệu Tịch Nghiêm lại vô cùng kiên quyết quỳ xuống trước mặt Chu Thừa Vũ, "Cảm ơn đại nhân, xin đại nhân yên tâm, học trò nhất định khôngphụ kỳ vọng của ngài!"