Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 17 : Một mỹ nhân sắc nước như vậy, tại sao đại bá không động vào nhỉ?

Ngày đăng: 14:41 30/04/20


Khi về nhà, thấy bữa trưa dành riêng cho mình trên bàn, Triệu Tịch Nghiêm mới nhận ra mình đói bụng.



Sớm vì nhận tin Chu Thừa Vũ cho người gọi qua, Triệu Tịch Nghiêm chỉ vội và và hai miếng vào bụng liền ra cửa, sau đó chạy qua lại hai lần, bàn luận văn chương một hồi, giờ này bụng đói kêu rột rột từ lâu.



Y bước lẹ vào nhà, ngay khi ngồi xuống bên bàn, Hồ thị từ phòng trong bước nhanh ra.



"Sao lại ăn đồ lạnh? Đừng ăn đừng ăn, nương đem đồ hâm nóng cái!", Hồ gia nghèo, không có tôi tớ, việc vặt trong nhà toàn là Hồ thị làm.



Triệu Tịch Nghiêm mỉm cười, chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên mặt cứng lại.



"Nương, nương sao vậy?" Y hỏi. "Sắc mặt nương sao khó coi thế, ở nhà cậu..."



Hồ thị từ lúc Hồ gia về, chuyện nên biết Hồ Ngọc Tiên đều nói cho biết. Lần này không dám để lộ ra nửa phần trên mặt. Nhưng trước đó giận muốn điên lên, cho nên sắc mặt hết sức khó coi, không ngờ con trai chỉ liếc qua liền thấy.



Bà vội vã ngắt lời con trai, "Nhà cậu con chẳng có chuyện gì cả, cậu và mợ con chỉ nghĩ là tới giờ cha và con ăn trưa nên không gọi nương qua. Chỉ cần chờ bên đây qua giờ ăn, nương vừa ra đường liền gặp xe ngựa qua đón. Mọi chuyện đều ổn, chỉ tại ông trời quá nóng nên hơi mệt chút thôi.”



Lời giải thích gấp gáp như vậy, Triệu Tịch Nghiêm lại xem xét mặt Hồ thị thì một chữ cũng không tin.



Y và cha cũng có thể sang đấy ăn trưa được thôi, dù sao Hồ gia làm sao biết được Chu đại nhân muốn gặp mặt y. Hoặc coi như muốn để y và cha ở lại đọc sách, thì nương có thể làm sớm rồi qua cũng được. Cái cớ này, rõ ràng là cái cớ nương qua quýt cho xong.



Chỉ có điều đó là nhà cậu, nhà mẹ đẻ của nương, cũng là nhà của A Nhu



Triệu Tịch Nghiêm không dây dưa chuyện này nữa, mà bưng thức ăn để lên bàn, cho biết: "Nương đangmệt mỏi thì nghỉ ngơi đi ạ, cơm canh này tự con hâm là được."



Hồ thị ngày thường đã không nỡ để con trai của mình để làm những việc này, nay Hồ Ngọc Nhu đã gả cho người ta, vị hôn thê của con trai mình thích nhiều năm không còn nữa. Lòng bà càng thương tiếc con trai dạt dào, càng không nỡ để cho con mình làm.




Dù nàng là dâu thứ, nhưng nàng gả tới Chu gia nhiều năm rồi, nếu bây giờ nàng tới hỏi thăm, đại tẩu này nên thành thật mới đúng. Đều là người nhà, nếu nàng không có lòng tốt quan tâm, chả lẽ nàng có lòng lang dạ sói à?



Trái lại không ngờ được đại tẩu tuổi còn nhỏ mà sinh ra đầu óc xấu như vậy.



Dù sao cũng xuất thân từ nhà buôn, nhỏ nhen quá.



Mặc dù tâm tư trong lòng thay đổi mấy bận, trên mặt Tô thị chẳng mảy may lộ ra, mà còn biểu lộ vẻ mặt “ta hiểu”. Nhưng cũng nói thêm: "Đại ca huynh ấy, mặc dù bề mặt rất nghiêm khắc, nhưng thực tế, huynh ấy rất tốt, đại tẩu tuổi nhỏ hơn huynh ấy rất nhiều, nên đại ca chắc hẳn thương tẩu lắm, đại tẩu không cần sợ huynh ấy đâu. Còn mẹ chồng, rất là ấm áp, với con cháu rất rộng lượng, ở chung lâu ngày tẩu sẽ biết. Chu gia chỉ có hai phòng, nhà ta (chồng ấy) quanh năm không về, cho nên tẩu cứ xem như bên đó là nhà tẩu, cũng xem ta như tỷ muội ruột. Chỗ nào còn thiếu hoặc có gì khó xử, tẩu cứ nóithẳng, ta sẽ giúp tẩu!"



Hôm nay không ăn cơm ở Hồ gia ắt sẽ có tiếng gió, nhưng... cũng đâu cần nhắc chuyện này tới 2 lần chứ?



cô thật chả có chuyện gì khó xử để Tô thị giúp đỡ cả.



Tô thị này, nhìn có vẻ hiền lành, lời nói nghe qua như có ý tốt cho cô, nhưng sao nghe vào thấy khó chịu quá?



Chờ tiễn Tô thị về, nhìn nàng ta và Khổng ma ma đã đi xa, Hồ Ngọc Nhu mới phản ứng lại.



Chu gia hôm nay, thực ra nên nói, nhà này là do Chu Thừa Vũ gầy dựng mà?



Nếu đã thế, Tô thị ở trước mặt thê tử chân chính của Chu thừa Vũ nói những lời này, hình như có chút quá phận nhỉ?



Ôi mong là do mình suy nghĩ nhiều.



P/s: Dạo này mình bận quá, ra hơi lâu. Với lại mình có edit quyển Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hằng Ngày Của Địch Phu Nhân của Đao Giết Heo Ôn Nhu bên nhà riêng. Cầu ủng hộ