Gả Cho Chàng Nam Phụ Này
Chương 18 :
Ngày đăng: 14:41 30/04/20
Ra khỏi tiểu viện đại phòng rồi, trên đường không còn ai nữa, Khổng ma ma mới nhìn sắc mặt khó coi của Tô thị, “Phu nhân sao lại thế này? Hay là đại phu nhân nói cái gì không xuôi tai, chọc người khó chịu?" Lúc nãy bà ở ngoài cửa, không được đi vào, "Đại phu nhân suy cho cùng vẫn là tiểu cô nương, tính cách như vậy không biết nói chuyện, người tuyệt đối đừng vì một con nha đầu mà sinh giận, tức giận hại thân thể.”
Mặt Tô thị lúc này mới hòa hoãn hơn chút ít, nhưng lại nói: "Trái lại bà nói vậy sai rồi, bà không nghe nên không biết, chứ vị đại tẩu này của ta nào phải tiểu cô nương đơn giản chứ."
"Có gì không hiểu?" không ma ma không hiểu thật.
Tô thị nhớ tới cuộc nói chuyện với Hồ Ngọc Nhu ban nãy, đúng là một giọt nước cũng không lọt. Hôm nay lại mặt, bữa cơm nhà mẹ đẻ cũng không ăn. Người bình thường gặp phải coi như không khóc lóc thìcũng tủi thân vài phần ra mặt, nhưng nàng ta vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nói chuyện với mình như khôngcó gì. Dù cho nàng nhiều lần ám chỉ, nhưng nàng ta một câu về nhà mẹ đẻ cũng không nói còn đen đại bá ra.
"Tâm cơ không cạn." Tô thị phun ra 4 chữ, song lại hỏi Khổng ma ma, "Hôm qua bà nói, nàng ta trực tiếp trước mặt hạ nhân, lôi kéo đại bá vào phòng trong?”
Khổng ma ma gật đầu: "Sao có thể giả được, chính mắt nô tỳ nhìn thấy!"
Tô thị liếc mắt vỗ về Khổng ma ma, "Sao ta không tin bà được, bà đừng lo lắng. Chỉ là......" Nàng hé miệng cười một cái, "Nàng ta khóc lóc kêu gào gả vào Chu gia, bỏ sĩ diện đòi gả cho đại bá, kết quả đại khái cũng đoán được đại bá không chạm vào nàng ta."
Vừa nói xong tim nàng bỗng đập mạnh, đây là chuyện mà được xem là vô cùng bẽ mặt, vậy mà hôm nay nàng ta thấy nàng ngay cả nửa vời mất tự nhiên đều không có. Người này... Người này quả là quá hiếm thấy mà!
Khổng ma ma nhớ tới chuyện đưa canh gà sáng hôm nọ, không biết có lỡ đắc tội đại phu nhân khôngnữa. Chỉ là đại phu nhân lớn lên diễm lệ như vậy, cớ sao đại lão gia hết lần này đến lần khác khôngmuốn chạm vào đây?
Bà nhìn Tô thị, "Phu nhân, ngài nói đại lão gia ngài ấy, không phải thật ..."
"Xuỵt-" Tô thị đưa tay làm động tác “xuỵt”, "Bà đừng nói bậy bạ, bà bà biết được sẽ tức giận," Nàng dừng lại nhưng trong lòng xoay chuyển vòng vòng, nếu đại bá thật sự không được, thực tế đâu phải chuyện không tốt gì. Cho dù không được, thì chỉ có mấy năm này không được thôi, đợi nàng sinh con rồi, đại bá dù không được cũng tốt thôi.
·
Chạng vạng tối, hoàng hôn lãng vãng về tây, Chu Thừa Vũ mới về hậu viện.
Hồ Ngọc Nhu nghĩ nữ tử cổ đại phải có đức hạnh hiền huệ, thế nên cô chủ động nghênh đón, cởi áo ngoài cho anh. Hôm nay trời cực nóng, vậy mà Chu Thừa Vũ ăn mặc vô cùng kín kẽ. Dù bình thường anh ta “lạnh” hơn người thường, thì ăn mặc vậy cả ngày cũng phải đổ mồ hôi như ai.
Hồ Ngọc Nhu nhận áo ngoài treo lên giá, y cau mày, nói: "Ta rửa mặc trước, rồi nàng đi cùng ta qua nương, nói rõ ràng chuyện thân phận của nàng, phải nói rõ với nương."
Hồ Ngọc Nhu đáp ứng nên thế.
Những lời này là thế nào, sao một câu nàng nghe cũng không hiểu?
Chu lão phu nhân quay qua phân phó nàng, "đi, gọi toàn bộ hạ nhân trong nhà tới, ta có việc thông báo cho họ."
Tô thị không dám không nghe theo mệnh lệnh của mẹ chồng, đành phải xoay người đi ra.
Hạ nhân toàn phủ đều bị triệu tập trong sân, Chu lão phu nhân giải thích rõ chân tướng thực tế ra, không mảy may che giấu chút gì, hoàn toàn đầy đủ từ chuyện Hồ phu nhân và Hồ Ngọc Uyển làm thế nào để tính kế Hồ Ngọc Nhu, sau cùng gả đến Chu gia ra sao, vô cùng rõ ràng.
Thế là Tô thị mới biết, hóa ra vị đại tẩu này không phải Hồ tam tiểu thư, mà là Hồ đại tiểu thư.
Đáng thương ư, Hồ đại tiểu thư, bị muội muội mình tính kế.
Mắt lạnh nhìn âm thanh hạ thấp cam đoan, thì thầm cảm thấy Hồ Ngọc Nhu là trong họa được phúc. Chu lão phu nhân và Chu Thừa Vũ, một tả một hữu đứng bên cạnh Hồ Ngọc Như như đám sao quây quanh mặt trăng..... đáy lòng Tô thị cười lạnh.
Mấy lời này, chỉ dùng lừa được người ở huyện Trường Châu vừa đơn thuần vừa ngu xuẩn mà thôi.
Muốn lừa nàng?
Nàng nào phải loại ngu xuẩn như vậy.
Nào có người nào tính kế chỉ để gả cho một tú tài chứ, mà nhường cơ hội gả cho Huyện lệnh?
Mà vị Hồ đại tiểu thư này, được phúc trong họa…ái chà, sợ rằng đây là kết quả mà chính nàng ta tính toán đấy chứ?
Trái lại là đại bá và mẹ chồng, mẹ chồng vốn chẳng thông minh thì thôi, cớ sao đại bá đã làm huyện lệnh chín năm có hơn, vậy mà một chút vấn đề trong đó vẫn nhìn không ra?
Chẳng lẽ đây là anh hùng khó qua ải mỹ nhân?
Nhưng không phải huynh ta không được sao?