Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 26 : Không tiếp xúc thì không biết, tới lúc tiếp xúc mới biết chàng ta thế mà là cao thủ tán gái cơ đấy!

Ngày đăng: 14:41 30/04/20


Tô thịhận chết đi được nên không kiểm soát ánh mắt của mình. Ngồi đối diện với đôi mắt chiếu tướng đâm vào, ngay cả khi Chu Thừa Vũ luôn tôn trọng nàng ta, lúc này, trong lòng cũng có mấy phần khôngthích.



Chàng gắp hai cái bánh bao tàu hũ ky cuối cùng, một cái cho cháu gái, một cái còn lại cho Hồ Ngọc Nhu. Sau đó ngẩng đầu nghênh đón tầm mắt chưa kịp thu hồi của Tô thị, lên tiếng: "Nhị đệ muội đangnhìn gì thế?"



Có vẻ như kiêng dè có những người khác ở đây nên giọng điệu Chu Thừa Vũ không nặng nề cho lắm, nhưng đôi mắt nhìn qua là đôi mắt sâu không thấy đáy, như thể nhìn thấu hết mọi thứ.



Trong lòng Tô thị gần như lập tức hoảng sợ, thấy Hồ Ngọc Nhu đang gặm bánh bao cũng ngước qua, nàng vội miễn cưỡng cười gượng: “Mừng ấy mà, thấy đại ca chăm sóc đại tẩu như vây, ta mừng giùm nương, mừng giùm Chu gia. Mặc dù nhà mình đón đại tẩu do âm kém dương sai (trời xui đất khiến), nhưng có vẻ như hiện tại cưới đúng người rồi. Đại tẩu với đại ca quả nhiên là đôi bích nhân mà.”



Lời nói dối nói miết cũng tin là thật, tới Tô thị còn tinmình thực sự nghĩ vậy, khi nàng nói tới câu cuối, thấy gương mặt của Chu Thừa Vũ, nụ cười dần chân thành.



Chu Thừa Vũ nghiêng đầu ngó Hồ Ngọc Nhu phồng má gặm bánh bao, gật đầu như thường lệ. "Nhị đệ nói đúng lắm."



hắn ta vậy mà thừa nhận!



Tô thị không dám tin, nụ cười trên mặtnhất thời trở nên cứng đờ.



Hồ Ngọc Nhu lạnh nhạt liếc qua, cúi đầu không nói một lời. Chu Thừa Vũ đã nói Tô thị đáng thương, miễn là cô nói sai một lời tức là cô là người xấu, ngày thường nhường nhịn cô ta không phải khôngđược.



Gia hòa vạn sự hưng(29), cô phải chồng hát vợ theo mới được.



(29)Gia hòa vạn sự hưng: tạm hiểu là gia đình hòa thuận thì thế nào cũng hưng thịnh



Nhưng... Nếu Tô thị nổi lên ý đồ xấu xa nào, dù cho trước kia Tô thị làm ăn có được một danh tiếng tốt cỡ nào, cô cũng phảilột da Tô thị mới được.



Có điều, chuyện này ngày tháng còn dài mà.



Con trai trưởng và con dâu trưởng có tình cảm tốt, Chu lão phu nhân tự nhiên là người vui vẻ, nhưng chỉ có tình cảm tốt đẹp mà không viên phòng, thì đồng nghĩa với việc vẫn chưa có cháu bồng, thế nên niềm vui của Chu lão phu nhân vẫn chưa tận hứng.



Bà không dám ép buộc con trai trưởng, nên không tiện phát biểu gì cả. Trái lại bà nhìn ra nụ cười gượng gạo của Tô thị, ngay lập tức bà nhớ tới đứa con trai nhỏ. Hỏi Tô thị: "A Tĩnh, có phảiThừa Duệ sắp về rồi không?"



Tô thị hoàn hồn, trả lời lễ phép:"Phu quân có gửi thư về bảo qua lễ trung thu sẽ trở lại, bây giờ tới Trung thu thời gian còn hơn hai mươi ngày, có lẽ chàng đã lên đường rồi."




Nàng trông thế này rất ngoan ngoãn, khiến Chu Thừa Vũmỗi lần đối mặt đều nhịn không được luôn muốn lo nghĩ cho nàng hết thảy,như sợ nàng bất trắc dính phải bất kỳ tổn thương nào, luôn luôn muốn suy xét chu đáo cho nàng, để nàng có thể tránh tất cả việc xấu xa.



Có điều đã nghĩ thông suốt rồi, nội tâm Chu Thừa Vũ không còn rối rắm nữa, chàng nhẹ nhàng kéo tay Hồ Ngọc Nhu khẽ niết, cuối cùng không kìm lòng được, hôn nhẹ lên trán Hồ Ngọc Nhu một cái như chuồn chuồn lướt nước, rồi mới rời khỏi.



Sau khi chàng ta đi, Hồ Ngọc Nhu đỏ cả mặt. Cho tới khi Phương thị đến, mặt cô vẫn còn dấu vết sót lại.



Người này cũng thật là, không tiếp xúc thì không biết, tới lúc tiếp xúc mới biết chàng ta thế mà là cao thủ tán gái cơ đấy!



Phương thị đương nhiên biết rõ thân phận thực sự của Hồ Ngọc Nhu, nàng vốn có chút đồng tình với Hồ Ngọc Nhu, nhưng khi gặp được người thật, chút lòng đồng tình nhỏ nhoi lập tức biến mất không còn lại gì.



Hồ Ngọc Nhu sinh ra sắc nước như vậy, làm sao Chu đại nhân không thích cho được, chỉ e là Hồ gia vui lòng đổi người gả ấy chứ.



Nếu vậy, thì người này không thể đắc tội nổi, chuyện này liên quan tới tiền đồ đồ của phu quân nàng, có điều...... vị Hồ Ngọc Nhu này lớn lênxinh đẹp thế này, mới liếc qua nàng đã thích, nếu mà kêu nàng lấy lòng nàng ta thật thì cũng không hề uất ức bản thân.



"Ơ, ta sớm nghe nói đại nhân mới thú được vị phu nhân có dung mạo như thiên tiên, vốn trong lòng còn đang hoài nghi, bấy giờ gặp mặt, mới biết tin đồn bên ngoài không hề hợp lí chút nào. Dung mạo cỡ này sao có thể gọi là như thiên tiên được, rõ ràng là thiên tiên mà!" Nàng hào hứng bước lên nắm tay tay Hồ Ngọc Nhu, ngắm từ trên xuống dưới, "Ta đúng là không nên tới một mình, nên dắt theo tiểu nữ nghịch ngợm kia tới, nếu con bé nhìn thấy phu nhân ngài đây, e là yên tĩnh được phần nào.”



Mặc dù cô ta đang nịnh nọt mình, nhưng lời này quá ư thú vị, khiến Hồ ngọc Nhu quên bẵng ngượng ngùng, bị ghẹo mà không nhịn được cười rộ lên.



"Phương gia tỷ tỷ, đừng trêu chọc tôi nữa. Nhanh nhanh nhanh.Ngày nắng nóng thế này mà tìm tỷ tới, mau vào phòng nghỉ ngơi nào." Vừa nói, vừa ra lệnh A Quỳnh và Tú Hương mau mang bát băng mới tới.



Phương gia tỷ tỷ...



Nghe Hồ Ngọc Nhu gọi nàng như thế này, Phương thị cười tươi nhìn Hồ Ngọc Nhu, trong ánh mắt lóe lên ba phần yêu thích. Nhớ lúc xưa khi mới cùng giao hảo cùng Tô thị, nàng phải phí công phu cả mộtnăm trời mới khiến cho Tô thị vừa lòng gọi nàng một tiếng tỷ tỷ. Trái lại không ngờ tớiHồ đại tiểu thư này mới vừa gặp cô mà như đã quen thân.



đã như vậy, vốn trong lòng cô định chỉ bảo nàng ta bảy phần, phút chốc chốt lên hết mười phần.



Đứng dậy nhận tới bát băng Hồ Ngọc Nhu đưa, Phương thị nhớ tới chuyện Tô thị sầu lo trước mặt nàng. Nàng thở phào nhẹ nhõm thay Tô thị. Hồ đại tiểu thư này ở chung tốt thế này, coi ra còn tốt chán so với con nha đầu Hồ tam tiểu thư kia!



Lần này Tô thị cũng coi như là may mắn.