Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 59 : Hắn ta giờ đã là giải nguyên lang, nàng có hối hận không?

Ngày đăng: 14:42 30/04/20


Hồ Ngọc Nhu đi một mạch đến Chu Thừa Vũ.



Nghe thấy tiếng động, Chu Thừa Vũ quay lại nhìn sang.



Hồ Ngọc Nhu vội nặn ra nụ cười. "đã nói rồi, đi thôi."



Cười trông thật khó coi.



Chu Thừa Vũ gật đầu. Nghiêng đầu liếc cả nhà ba người Hồ gia một cái, đưa tay kéo tay Hồ Ngọc Nhu đi. Hai vợ chồng vừa quay lại, Hồ Ngọc Uyển liền bỏ chạy bạt mạng tới phòng khách. Tiết thị không bắt được người, tức tới nỗi giậm chân, chỉ có thể đi ra ngoài tiễn người với Hồ Lĩnh.



Thân phận người ta cao, lại bắt nạt bọn họ, bọn họ cũng cũng phải bày vẻ mặt tươi cười trái lòng. Hảo hán phải biết ăn thiệt thòi trước mắt, chỉ có thể chờ đợi tin tức bên em trai truyền tới.



Lại không ngờ hai vợ chồng ra tới cửa chính Hồ gia, lại đụng phải Hồ thị mặt đangngập tràn niềm vui, bà vừa nhảy xuống xe ngựa, vừa đi vào Hồ gia vừa cười khúc khích. không biết gặp phải việc vui trời ban gì đây.



Nhưng bà thì có chuyện vui trời cho gì?



Hồ Lĩnh thấy vậy trong lòng không thể không căng thẳng, vội lo lắng nhìn về phía Chu Thừa Vũ.



Chu Thừa Vũ dường như không ngạc nhiên. Ánh mắt chàng ta cũng không dừng lại bên đó mấy chốc. Chàng ta trực tiếp kéo Hồ Ngọc Nhu lên xe ngựa Chu gia đang chờ. Đợi Quản ma ma, Tú Vân và mấy người đi theo tới, mã xa phu chủ động giơ roi.



Hồ Lĩnh thấy thế, lúc này mới bước lẹ tới bên Hồ thị, khiển trách: "Muội đang làm gì vậy? Bộ không nhìn thấy cỗ xe kia à? ngay trước mặt Chu đại nhân mà muội thế à, cũng không sợ hắn ta ghi hận lên Tịch Ngôn!"



Hồ thị chỉ bận vui mừng, căn bản không chú ý đến bất cứ ai trước của Hồ gia. Giờ nghe vậy vội sốt sắng nhìn quanh quẩn bốn phía, nhưng bà không kịp thấy xe ngựa Chu gia đã đi.



Trong nháy mắt mặt bà dâng lên nỗi sợ hãi, nhưng tựa như nghĩ tới gì đó, liếc qua mặt Tiết thị, rồi không ngại cười lớn.



"Đại ca, việc vui lớn, muội phu huynh thi đậu rồi!" bà cười nói.



Thi hương à?



Hồ Lĩnh không kịp quan tâm xung quanh, hào hứng hỏi: "Muội phu thi đậu hả? Muội phu trúng cử rồi?"




Dựa vào vòng ngực của Chu Thừa Vũ, Hồ Ngọc Nhu thở dài thường thượt: "khôngphải khó chịu, chỉ là cảm thấy huynh ấy hơi tội nghiệp."



Tội nghiệp?



Kỳ thật, Chu Thừa Vũ đã phát hiện Hồ Ngọc Nhu có gì đó sai sai từ lâu. Từ lúc bắt đầu nàng đã có hảo cảm không tên với chàng. Chẳng qua những thứ đó với chàng không phải vấn đề gì lớn lao, nên chàng không có hỏi. Nhưng tại thời khắc này, Hồ Ngọc Nhu nói đó không phải khó chịu, mà là thấy Triệu Tịch Ngôn tội nghiệp, điều này đột nhiên khiến chàng có một chút tò mò.



Nàng sai sai ở đâu?



Nếu tình cảm trước đây của nàng và Triệu Tịch Ngôn là thật, dù cho sau này nàng thích chàng, cũng không nên cảm thấy triệu Tịch Ngôn tội nghiệp.



Chỉ là chàng không hỏi nhiều. Nếu chàng hỏi, trái lại giống như chàng muốn tính toán chuyện ngày trước. Chàng đặt nỗi nghi ngờ này vào lòng, nói: "Sáng sớm khi chúng ta đi ra cửa, ta đã sai người tới Triệu gia báo tin mừng.hắn và cha hắn lần này đều đề tên trên bảng, tên hắn chiếm đầu bảng.”



Hồ Ngọc Nhu nghe thấy, lập tức ngẩng đầu khỏi vòng tay Chu Thừa Vũ. "thật sao? Vậy thì tốt quá! trên người huynh ấy có công danh cử nhân, nghĩ tới thôi cũng có nhiều cô nương muốn gả cho huynh ấy!"



Nghe Hồ Ngọc Nhu nói vậy, Chu Thừa Vũ không thể không hỏi: "hắn ta giờ đã là giải nguyên lang, nàng có hối hận không?"



Hồ Ngọc Nhu đáp không hề nghĩ ngợi: "Sao phải hối hận? Chẳng phải năm đó chàng cũng là giải nguyên lang sao? Huống chi người ta còn bảo chàng thi Xuan cũng đứng đầu bảng. Sau đó, chỉ bới quá đẹp trai mới bị điểm thành Thám Hoa, đúng không? Còn nghe bảo Hoàng đế vốn muốn gả công chúa cho chàng nữa, nhưng tại sao sau đó chàng không thành Phò mã vậy?"



Đây là sự thật.



Nhưng nàng chỉ là nữ tử chốn khuê các, chuyện xưa nàng không nên biết. Sau khi gả tới Chu gia, người Chu gia càng không nói ... sao nàng biết rõ như vậy?



Chàng hỏi: "Sao nàng biết?"



Chuyện này là bí mật à?



Hồ Ngọc Nhu nhất thời căng thẳng. "Thiếp, thiếp nghe người trong nhà nói!"



Chu Thừa Vũ nhìn nàng, tâm tình trong đáy mắt không thể giải thích được, song cuối cùng chỉ thâm sâu "ồ" lên một tiếng.