Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 60 : Thực ra, hôm nay cũng là ngày thành hôn của Triệu Tịch Ngôn và Hồ Ngọc Uyển

Ngày đăng: 14:42 30/04/20


[1]​



Triệu gia vui mừng khôn xiết, nhưng chuyện này chả liên quan gì tới Hồ Ngọc Nhu. hiện nay, Tô thị có con đã đủ việc, hoàn toàn không quản gia.Hồ Ngọc Nhu là dâu trưởng, phải gồng gánh lên vai.



Cũng may là có Tú Vân và Quản ma ma dùng được. Chờ nhận được thư từ Kinh Thành, mọi người bảo là đã lên đường, ước tính cũng sắp đến. Tô thị rất tốt bụng để cho Khổng ma ma qua giúp đỡ.



Hồ Ngọc Nhu hỏi Khổng ma ma một vài vấn đề, vì bản thân bà có hiểu biết nhất định về Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều. Vì lẽ đó, đợiKhổng ma ma trả lời xong, cô cũng thấy được Khổng ma ma rất giúp đỡ rất chân thành, vì vậy cô để bà lưu lại.



nói cho cùng, Tô thị là người có tiền án, Khổng ma ma lưu thì lưu đó, nhưng một là không cho bà tiếp xúc với đồ bên người Hồ Ngọc Nhu, hai là khi bà đưa ra ý kiến, Hồ Ngọc Nhu và Quản ma ma đã thảo luận về quyết định này là không cho phép bà làm một mình, nên Hồ Ngọc Nhu cũng rất nhẹ nhõm.



Bắt tay vào dọn dẹp hai khách viện, vừa chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt mới, thậm chí còn dời vào không ít rất cây xanh vào viện, Hồ Ngọc Nhu tính toán thời gian ruốt cuộc cũng hài lòng.



Bên này đang chờ khách quý đến cửa. Ngày đó mới xong bữa trưa, Hồ Ngọc Nhu đang định ngủ trưa một giấc, vậy mà hạ nhân tới báo Hồ Ngọc Tiên tới.



không nói trước đã tới cửa, ngẫm ra chắc có chuyện, Hồ Ngọc Nhu liền vực dậy tinh thần gặp cô nàng. Song không tính là có chuyện, Hồ Ngọc Tiên lại khóc lóc chạy vào.



"Chuyện gì thế này?" Hồ Ngọc Nhu lau nước mắt cho nàng, nhưng trong lòng nghĩ rằng thái độ của cô và Chu Thừa Vũ đều bày ra vậy rồi. Hồ gia không nên đối xử Hồ Ngọc Tiên như vậy mới đúng chứ.



Hồ Ngọc Tiên lau nước mắt, mặc dù nàng đang khóc, nhưng rõ ràng nàng bị tức không nhẹ. "Còn không phải tại Hồ Ngọc Uyển! Tỷ ta gả cho biểu ca, tỷ ta hạnh phúc là chuyện của tỷ ta, tỷ ta mừng thầm là được, mắc gì cứ ve vãng trước mặt muội thể hiện cái gì? Muội chỉ nói tỷ ta 2 câu, vậy mà tỷ ta thực sự động thủ đánh muội, muội dĩ nhiên không ăn thiệt thòi vô ích, chuyện này ngay cả cha cũng không bênh tỷ ta. Nhưng mà mẫu thân.... mẫu thân không ra mặt thay tỷ ta nhưng lại gây rắc rối cho di nương muội. Lúc muội đi khỏi, di nương muội còn bị phạt hầu hạ bà ấy!"



Hồ Ngọc Uyển sắp gả cho Triệu Tịch Ngôn rồi ư?



Từ ngày hôm đó, cô không còn chú ý đếntin tức bên đó nữa. Trước mắt lại nghe nóiTriệu Tịch Ngôn muốn cưới Hồ Ngọc Uyển, nhất thời như thể nuốt phải con ruồi, Triệu Tịch Ngôn thật kinh tởm.



Hồ Ngọc Uyển có thể được coi là kẻ trực tiếp bức tử tiểu nguyên chủ đó, mà Triệu Tịch Ngônlại muốn cưới nàngta, chuyện này không khỏi…khiến người ta quá lạnh lòng!



Đối với việc Văn di nương bị Tiết thị thừa cơ hội gây khó dễ, nhưng Văn di nương là thiếp, mà Tiết thị là thê, bà ta có đủ tư cách để gây khó dễ. Còn cô đây, dù cho côche chở Hồ Ngọc Tiên, nhưng việc này cô không thể làm gì được Tiết thị.



Cũng không biết tại sao, vì lý do gì, giờ đây, Hồ Lĩnh lại tốt lại với mẹ con Tiết thị. Lẽ nào bởi vì Hồ Ngọc Uyển sắp gả cho Triệu Tịch Ngôn? Hay em trai Tiết thị đã nói gì chăng? Mà dạo gần đây, Chu Thừa Vũcũng lao vào bận rộn, chẳng biết chàng ta có kế hoạch khác không, Hồ Ngọc Nhu lại không tiện ra tay với Hồ gia.



Hơn nữa cô còn ở trong nhà, dù cho cô ra tay, cùng lắm thì uy hiếp Hồ Lĩnh mộtphen. Mặc dù Hồ gia và Chu gia cùng chung một huyện, nhưng chuyện nhà người ta đằng sau lớp cửa đóng, rốt cuộc ra sao, làm sao biết ngay được.Việc ngoài tầm tay là đạo lý này, cô có lên tiếng thì người ta vẫn bằng mặt không bằng lòng như thường.
Triệu Tịch Ngôn gật đầu, nhét cái bao bọc bằng khăn hồng nhạt vào tay Hồ Ngọc Tiên.



Hồ Ngọc Tiên định nói chuyện, nhưng giọng nói của Hồ Ngọc Uyển vang lên bên cạnh: "Biểu ca, tay huynh cầm gì thế?"



Hồ Ngọc Tiên nhất thời căng thẳng, vội thu thập cẩn thận chỗ của mình.



Song sắc mặt Triệu Tịch Ngôn như thường, không chút lo sợ: “Tứ biểu muội đưa quà tân hôn cho chúng ta, ta nghĩ một phần là được, chỉ lấy một phần.”



Quà tân hôn?



Hồ Ngọc Uyển không tin nổi cái thứ muội này tốt bụng tặng đồ tốt lành. Nàng ta muốn lấy túi vàng nhạt trong tay Triệu Tịch Ngôn. "Muội coi một chút, nó thì có thể tặng được quà tân hôn gì chứ?"



Nhưng Triệu Tịch Ngôn nhanh tay một bước, giơ túi lên cao, “Vội thế làm gì, muội ấy đưa cho ta, vốn là muốn tạo tỷ tỷ mình niềm vui bất ngờ. Đợi khi muội gả vào, xem cũng thế thôi.”



thật à?



Niềm vui bất ngờ, có quỷ mới tin.



Có điều,... biểu ca đã nói như vậy, nàng nghe biểu ca là được. Nàng sắp gả cho biểu ca, còn gì quan trọng hơn thế nữa?



"Được rồi, muội nghe lời huynh." Hồ Ngọc Tiên ngọt ngào nói, ánh mắt nhìn Triệu Tịch Ngôn tràn đầy tình ý.



Triệu Tịch Ngôn khẽ gật đầu với Hồ Ngọc Uyển, quay đầu đi.



Song, Hồ Nọc Uyển đắc ý quay sang Hồ Ngọc Tiên hừ khẽ, rồi mới nhanh chân đuổi theo. Bọn họ sắp thành hôn, bởi vì Triệu Tịch Ngôn sắp lên Kinh Thành thi xuân, nên phải làm hôn lễ nhanh chóng, hôm nay họ phải đi chọn trang sức.



Hồ Ngọc Tiên tức muốn khóc.



Đây là biểu ca sao, đúng là quá đáng! Sắp lấy Hồ Ngọc Uyển mà còn không ngại lấy trang sức và bạc của đại tỷ!